Tạ Thiên Ngưng giống như đang đứng trong khu vườn mộng ảo, nhìn cung điện trước mắt lộng lẫy, cả hoa lẫn cỏ, cả những miếng ngói tinh xảo như vậy, bên ngoài cửa có suối phun cực kỳ xinh đẹp, quả thật làm cho người ta phải trợn tròn mắt nhìn.
Đây là nơi để cho người ở sao, một tòa nhà lộng lẫy giống như ở trên cõi tiên.
“Khỉ nhỏ, anh khẳng định chúng ta sẽ sống ở đây sao?”.
“Đã đến đây, chẳng lẽ còn không chắc chắn sao?” Phong Khải Trạch không hỏi lại, sau đó kéo cô đi tới cánh cổng tinh xảo kia.
Người còn chưa đi tới trước cổng, thì cổng liền mở ra, bên trong truyền đến âm thanh cung kính nói: “Hoan nghênh tiên sinh, phu nhân”.
Bên trong có ba cô gái trẻ, một người phụ nữ trung niên, mặc quần áo giống nhau, đứng thành một hàng ngay ngắn chỉnh tể, cung kính chào mừng người đến.
Phu nhân – Tạ Thiên Ngưng vừa nghe đến từ này, thật không còn gì để nói, trong lòng hơi khó chịu, vì thế liền thấp giọng chất vấn: “Em còn chưa gả cho anh đó, thế sao lại để mọi người gọi em là “Phu nhân” hả? Một cô gái còn chưa lấy chồng, bị người khác gọi như vậy cực kỳ không tự nhiên, anh có biết hay không?”.
Chưa cưới mà bị gọi thành người đã chồng, ai cũng cảm thấy không được tự nhiên.
“Anh nói rồi, anh dự định sau khi kết hôn sẽ dùng đến căn nhà này, vốn chờ sau khi kết hôn mới đưa em đến sống, nhưng bây giờ vào ở sớm, cho nên người ở đây mới gọi em là phu nhân cũng là chuyện bình thường. Sớm hay muộn gì em cũng gả cho anh, gọi sớm hay muộn cũng giống nhau chẳng có gì khác cả.” Phong Khải Trạch cười xấu xa giải thích, sau đó đi vào liền ra lệnh cho người bên cạnh: “Ở ngoài xe có rất nhiều hành lý, mọi người đi thu xếp đi, từ hôm nay trở đi tôi và phu nhân sẽ ở nơi này, toàn bộ cứ theo lệnh mà làm”.
“Vâng”.
Ba cô gái trẻ lập tức đi ra bên ngoài lấy hành lý, sau đó thu xếp mọi việc thật gọn gàn.
Người phụ nữ trung niên đi tới, cung kính nói: “Tiên sinh, phu nhân, bởi vì hai người về quá đột ngột, cho nên có rất nhiều chuyện chưa được chuẩn bị tốt, nhất là đồ tươi vẫn chưa kịp mua, xin thứ lỗi”.
“Chu Thẩm, tôi nhớ rõ một giờ trước đã gọi điện thoại nói về chuyện này, vì sao còn chưa chuẩn bị xong?”.
“Thực xin lỗi vì quá vội, cho nên —-” Chu Thẩm lúng túng giải thích, nhưng không biết nên giải thích sao cho ổn.
So với bên ngoài thì tiền lương của người làm ở đây cao hơn gấp bội lần, những yêu cầu lại càng nhiều hơn, mỗi một việc đều phải làm thật kỹ lưỡng. Vì tiền lương ở đây cao, nên bắt làm việc gì bà cũng đồng ý.
“Tôi chỉ xem kết quả, không nghe quá trình, nếu bà không làm được việc này, có thể rời khỏi được rồi”.
“Tiên sinh, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi biết sai rồi, nhất định sẽ không để chuyện này phát sinh lần nữa”. Chu Thẩm sốt ruột cầu xin, có thể nhìn ra được bà rất quan tâm đến công việc này.
“Biện pháp tốt nhất là đổi lấy một người có năng lực hơn, thì sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa.” Phong Khải Trạch nghiêm khắc nói, thái độ vô cùng lạnh lùng, cả một chút cơ hội cũng không cho đối phương.
“Tiên sinh, tôi thật sự rất cần công việc này, xin cậu hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa”.
“Từ trước tới nay tôi không thích cho người khác cơ hội, làm không tốt thì đi”.
“Tiên sinh, cho tôi thêm một cơ hội nữa đi, có được không? Tình hình nhà tôi không được tốt lắm, đứa con trai đang học đại học, cho nên tôi cực kỳ cần công việc này, cầu xin cậu đấy”.
“……”.
Tạ Thiên Ngưng đứng ở bên cạnh quan sát hết mọi chuyện diễn ra, rất không thích bộ dáng này của Phong Khải Trạch, nên không vui nói: “Này, anh phải làm vậy sao? Một giờ, căn bản không làm được nhiều chuyện, hà cớ gì làm khó người ta, nhưng yêu cầu của anh cũng nên thực tế chút đi, có được hay không?”.
“Em đang xin giúp cho bà ấy sao?” Phong Khải Trạch cười lạnh hỏi, lộ ra vẻ gian ác.
“Xem như vậy đi, vậy anh cho em chút sĩ diện này có được không?” Cô không sợ hãi chút nào liền trả lời, hoàn toàn không giống như Chu Thẩm, sợ tới mức toàn thân run rẩy.
“Em dùng thân phận bạn gái muốn anh cho em thể diện, hay là lấy thân phận phu nhân muốn anh cho em thể diện hả?”.
“Có khác nhau sao?”.
“Có, thân phận phu nhân lớn hơn nhiều thân phận bạn gái, có uy lực rất nhiều. Nếu em lấy thân phận bạn gái, thì thể diện này anh sẽ không cho em, nhưng em dùng thân phận phu nhân, anh lập tức cho em thể diện. Bây giờ em chọn đi, là phu nhân hay bạn gái?”.
Đôi khi đùa giỡn với cô bé lương thiện đến ngốc nghếch này, cũng rất thú vị, nhìn khuôn mặt tức giận của cô, thật sự là đáng yêu.
“Phong Khải Trạch, anh quả là vô lại a!”.
Cô giận, bởi tên đàn ông này thật sự làm cho cô tức chết được, dám đưa ra yêu cầu nhảm nhí vậy?
Tức chết mà.
“Anh không có nghe thấy. Em nói đi, rốt cuộc là lấy thân phận phu nhân hay bạn gái, nếu là bạn gái thì không tiện lắm, Chu Thẩm phải rời đi”. Anh chỉ muốn chọc cô, kết quả lại chơi càng hăng cứ muốn chơi mãi.
“Phong Khải Trạch, anh là tên vô lại, làm em tức chết em đi được.” Cô nắm chặt hai tay thành nắm đấm, giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đánh một quyền.
Từ trước đến nay cái tên này vẫn y như thế, lúc đầu còn nói mọi việc đều nghe theo lời cô, bây giờ đến chỗ của anh, cư nhiên lại dám hâm dọa cô, đáng giận?
Không lẽ cô rơi vào chỗ ở ăn cướp sao?
Tạ Thiên Ngưng nghĩ đến có khả năng này, trên mặt không còn giận dữ, mà đổi thành ngạc nhiên cùng hoang mang: “Đây không phải nhà của ăn cướp chứ?” (Vân Vân: *phẫn nộ lật bàn* tôi mà cướp thật thì tôi cũng bán cô rồi. Vậy cũng nghĩ đc, ai đó làm ơn cứu ta đi *bất tỉnh nhân sự*)
“………”.
Ăn cướp – sức tưởng tượng của cô bé này cũng quá phong phú, đúng là phục cô luôn.
“Nơi này có điểm nào giống chỗ ở của ăn cướp hả?” Phong Khải Trạch khinh thường liếc nhìn cô một cái, tức giận hỏi. Nghe không hiểu lời anh nói giỡn sao, não cô bé này quả là quá đơn giản rồi.
“Anh là thủ lĩnh bọn cướp, đây là chỗ ở của cướp, vậy không gọi là nhà của ăn cướp thì gọi là gì?” Cô trực tiếp giải thích, trong lòng lén cười trộm.
Nếu anh thật là tên cướp kia, cô đã không thể bình yên vô sự đứng ở chỗ này. Đùa sao, người khác không hiểu nhưng cô thì phải hiểu chứ.
“Nếu anh là cướp, vậy em là phu nhân của tên cướp”. Anh kéo cô vào trong ngực mình, để cô ngồi lên đùi anh, coi như không thấy Chu Thẩm ở đây, ôm cô, nồng tình mật ý nói: “Anh muốn em là phu nhân của tên cướp này, sau đó sinh cho tên cướp này mấy đưa con trai con gái “.
“Đây còn có người a, đừng ôm có được không, người ta rất mắc cỡ.” Cô khẽ vùng vẫy, lộ ra vẻ xấu hổ trên mặt, nhìn Chu Thẩm bên cạnh, lại càng mắc cỡ hơn.
Chu Thẩm cúi đầu, cái gì cũng không thấy, gì cũng không nói. Chuyện ông, bà chủ lại càng không dám quản nhiều, dù sao chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình, nếu không làm tốt, bà sẽ khóc đến chết mất.
“Chu Thẩm, phu nhân đã nói giúp cho bà, nên tôi sẽ cho bà thêm một cơ hội nữa, làm việc cho tốt, đừng phạm sai lầm lần nữa”. Phong Khải Trạch ôm Tạ Thiên Ngưng không buông, lạnh lùng hạ mệnh lệnh với Chu Thẩm.
“Cám ơn tiên sinh, cám ơn tiên sinh, tôi nhất định làm tốt không để phạm sai lầm lần nữa” Chu thẩm hưng phấn giống như nhặt được mấy trăm vạn, vô cùng vui vẻ đi ra ngoài.
Nét mặt Tạ Thiên Ngưng càng u ám, nhìn bóng lưng rời đi của Chu Thẩm, nghi ngờ nói: “Từ khi nào em đồng ý anh lấy thân phận phu nhân để nói giúp cho bà ấy chứ?”.
“Vừa rồi không phải em vì bà ấy mà nói chuyện sao? Anh chỉ thay em lựa chọn lấy thân phận phu nhân ra nói thôi.” Anh ôm cô, bá đạo tuyên bố.
“Da mặt của anh cũng dày quá đi, hợp với Hồng Thi Na lắm”.
Vừa nhắc tới Hồng Thi Na, mặt Phong Khải Trạch không còn cười, trở nên cực kỳ nghiêm túc, tựa hồ tức giận.
Tạ Thiên Ngưng nhìn sắc mặt biến đổi của anh, liền lễ phép hỏi: “Khỉ nhỏ, em nói sai gì sao mà anh lại không vui?”.
“Sau này không có việc gì thì đừng nhắc cái người Hồng Thi Na này, anh không thích nghe tên của cô ta” Anh lạnh lùng nói, trong giọng nói lộ rõ chán ghét.
Có thể nghe ra, anh cực kỳ chán ghét cô Hồng Thi Na này.
“Được được được, không nói nữa, dù sau em cũng không thích cô ấy, cũng không thích anh cô ta. Được rồi, đừng nóng giận có được hay không, em chịu tội là được mà.” Cô lấy tay ôm cổ anh, làm nũng giải thích.
Cô làm nũng khiến tâm tình anh tốt lên, ôm chặt lấy eo cô, sau đó hôn lên môi cô một cái.
“Ừm —–“.
Đột nhiên bị chiếm tiện nghi, cô tức giận nghiêm mặt trừng mắt nhìn anh: “Anh hôn bậy a?”.
“Em là phu nhân của anh, hôn em thì có gì bậy. ” Anh hùng hồn nói, lại hôn thêm một cái.
“Em không quan tâm anh nữa” Cô đỏ mặt đẩy anh ra, sau đó rời khỏi đùi anh ngồi vào bên cạnh, tim vẫn cứ đập kịch liệt.
Tuy là tim đập thật sự nhanh, bất quá loại cảm giác này không tệ, lúc trước sống bên cạnh Ôn Thiếu Hoa, tim cũng chưa có đập nhanh như vậy.
“Thiên Ngưng, em dự định khi nào gả cho anh?” Anh đột nhiên cầu hôn.
“Chờ sau khi anh giải quyết chuyện hôn nhân với Hồng Thi Na xong rồi hãy đề cập đến”.
“Tốt, đây là em nói, chỉ cần anh giải quyết cuộc hôn nhân lộn xộn này xong, em liền gả cho anh”.
“………”.
Tạ Thiên Ngưng vẫn giữ vẻ trầm mặc, giống như ngầm đồng ý. Tuy cô có chứng sợ hôn nhân, nhưng trải qua thời gian ở cùng với khỉ nhỏ, cô tin anh nhất định sẽ cho cô hạnh phúc, cho nên gả cho anh là không sai. Mà cô cũng đã lớn tuổi rồi, không gả đi sẽ không có người lấy.
“Em không nói gì chính là đã chấp nhận”.
“Chờ anh giải quyết xong đi rồi nói sau”.
“Em yên tâm, anh rất nhanh sẽ giải quyết xong chuyện này, sau đó cưới em về, đúng danh nghĩa là vợ của Phong Khải Trạch anh”.
Anh vẫn luôn theo đuổi ước mơ, chính là lấy cô làm vợ. Tưởng rằng khó có thể thực hiện được niềm mơ ước trong cuộc đời nay, không ngờ ông trời lại cho anh một cơ hội như vậy.
“Không nói chuyện với anh nữa. Hôm nay là ngày chú đi ký giấy ly hôn, để em gọi điện hỏi chú sự tình thế nào rồi?” Cô không muốn cùng anh nói nhảm, lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Tạ Chính Phong.
Không biết Ninh Nghiên có chịu ký giấy ly hôn, và còn ức hiếp chú cô nữa hay không?