Edit: miathermopoliz96 (Lục hồ)
Team: Hồ Thiên Cung
Tạ Thiên Ngưng không dám ngủ một mình, ngay cả nhắm mắt cũng không dám nhắm lại, chỉ cần cô nhắm lại, những hình ảnh kinh khủng kia liền hiện ra.
Nghĩ đi nghĩ lại, không thể làm gì khác là ôm gối đi qua phòng bên cạnh, gõ cửa.
Phong Khải Trạch vừa ngã lưng nằm xuống, chuẩn bị tắt đèn ngủ, đột nhiên có tiếng gõ cửa, anh nghĩ giờ này trừ Tạ Thiên Ngưng ra còn ai nữa
Bởi vì chắc chắn là cô, nên anh dứt khoát đáp lại, “Vào đi.”
Tạ Thiên Ngưng mặc áo ngủ tay dài, ôm gối bước vào, hai gò má đỏ ửng lên, miệng mấp máy nửa muốn nói, nửa muốn không.
Thấy cô như thế, anh cười ghẹo hỏi: “Sao mà mặt đỏ chét thế này, chả phải khi nãy còn tốt sao?”
“Em…em…em… có thể ngủ chung với anh không?” Cô lắp bắp nói, nói xong đỏ bừng hết cả khuôn mặt.
Thế mà anh lại hiểu nhầm ý cô, cho là cô chủ động muốn quan hệ với anh, rất ngạc nhiên, nhưng cũng vui vẻ, cười gian manh: “Sao vậy, muốn phá vỡ nguyên tắc của em sao?”
“Anh nghĩ cái gì đó, em chỉ muốn ngủ bình thường thôi, không có như anh nghĩ.” Cô phản bác mãnh liệt, muốn giải thích rõ, nhưng không biết nên giải thích thế nào.
Lời nói của cô quả thật dễ khiến người khác hiểu nhầm.
“Nếu không phải vậy, sao em lại muốn ngủ chung với anh?” Anh cười xấu xa, mặc dù không rõ, nhưng cũng rất vui vì cô chủ động như vậy.
Mặc kệ vì lý do gì, nhưng anh chỉ cần biết cô đang dần lệ thuộc vào anh.
“Em….em…sợ… ” cô cúi đầu, nói cà lăm, cảm thấy thật xấu hổ, nhưng không thể không nói rõ lý do.
Giờ này, cô không dám cậy mạnh, nếu mà cậy mạnh kết quả chính là trở về phòng, một mình trong bóng đêm.
“Sợ cái gì? Hồng Thi Na đã đi rồi, cô ta sẽ không quay lại làm phiền em, đừng có sợ.” Anh vẫn chưa hiểu rõ ý cô muốn nói.
“Em không có sợ Hồng Thi Na.”
“Em không cô ta vậy em sợ cái gì?”
“Em… em … sợ… ma”
Cô nói từ “ma” cực nhỏ, nhỏ đến mức ngay cả cô cũng không nghe rõ.
Thế mà, anh lại nghe được, cho nên cười phá lên, “Ha ha, thì ra là, thì ra là em sợ ma, ha ha ……”
Cô trừng mắt, không nói không rằng, hầm hừ nhìn anh, để cho anh cười đủ.
Sợ ma thì có gì đáng cười chứ?
“Ha ha,… em còn nhớ đến cảnh trong nhà ma nên sợ đến mức không dám ngủ đúng không …. ha ha ha…”
Phong Khải Trạch cười càng ngày càng to, ôm bụng cười lăn lộn trên giường, thật sự anh không thể dừng được, cười đến đau cả bụng.
Anh không ngờ cô sợ ma đến vậy, sợ đến mức không dám ngủ một mình.
“Cười đi, anh cười đến chết đi. Em đi tìm người khác để ngủ chung, không cần anh nữa, anh cứ cười cho thỏa chí đi. Hứ” Tạ Thiên Ngưng cáu giận, hừ hừ trừng anh, sau đó quay người chuẩn bị đi.
Anh vội nhảy tọt xuống giường, kéo cô lại, xin lỗi liên tục, “Xin lỗi mà, anh sai rồi, anh không nên cười em, đừng giận nữa được không?”
“Tất cả là do anh, ai mướn anh kéo em vào nhà ma đó làm gì.”
“Phải, phải, là anh sai, để bù đắp lỗi lầm, tối nay anh sẽ ngủ chung với em, được chứ?”
Lần này, đến lượt cô hiểu sai ý anh, lùi xuống một bước, dùng ánh mắt đề phòng sắc lang nhìn anh, ôm chặt gối, cảnh cáo: “Phong Khải Trạch, em cảnh cáo anh. anh đừng có làm loạn, em không có cái ý nghĩ đó, em không bao giờ phá vỡ nguyên tắc bản thân đâu.”
“Thì anh cũng có ý gì đâu, chỉ muốn ngủ bình thường thôi mà, em nghĩ đi đâu vậy?”
“Thật không?” Cô vẫn nửa tin nửa ngờ, vì cô luôn cảm thấy mình đang vào ổ sói.
“Thật.” Anh gật đầu cam đoan, mặt mày rất nghiêm túc.
Nếu anh muốn cưỡng bức cô, còn chờ đến bây giờ sao? (Lục: *đen mặt* Trạch ca, anh thật cầm thú cho dù anh chỉ là xử nam )
“Nói trước, chỉ ngủ bình thường thôi, không có gì khác đâu đấy.”
“Ừ.”
Nhận được cam kết của anh, Tạ Thiên Ngưng cũng yên tâm hơn, dù sao, đây cũng là lần đầu cô ngủ chung với đàn ông, xấu hổ quá!!
Nhưng cũng hết cách, cô không dám ngủ một mình, nên mới phải làm như vậy.
Phong Khải Trạch thấy cô xấu hổ đứng đơ ra một chỗ, anh cười khổ đưa tay kéo cô lại, đẩy cô ngồi trên giường, sau đó dỗ cô nằm xuống, “Ngủ đi, anh bảo đảm sẽ không làm gì cả được chứ?”
“Ừm.” Cô ngoan ngoãn nằm xuống, đặt gối sang một bên, nằm yên lặng, tim đập thình thịch, khi thấy anh cũng nằm xuống, cô chợt hoảng: “Anh muốn làm gì vậy?”
Anh ngồi bên kia giường, kéo chăn lên, chuẩn bị nằm xuống, nào ngờ nghe cô hỏi thế, đành phải dừng lại, trả lời, “Anh buồn ngủ nên nằm ngủ thôi, chẳng lẽ em bắt anh phải ngủ trên ghế sao?”
“Cái này… được rồi.” Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, vì thế đồng ý cho anh nằm xuống. (Lục: đây là giường & phòng của chị sao? _ __!! )
Rõ ràng đã là vợ chồng sắp cưới, lại yêu thương nhau như vậy, chuyện xảy ra quan hệ cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, nhưng dù sao hai người cũng chưa kết hôn, nên chuyện thân mật như thế, đây là lần đầu cô thấy, bây giờ, đầu óc cô vô cùng rối loạn, cô nhớ lại những lời dạy của mẹ khi cô còn nhỏ, chưa kết hôn, tuyệt đối không được quan hệ với đàn ông nào, phải biết tự trọng.
Có lẽ tư tưởng này bám gốc quá sâu, nhất thời cô không thể quen được, cô cần phải có thời gian.
Anh được cô cho phép , liền nằm trên giường, đắp chung một chăn với cô, trong lòng cực kỳ xôn xao, cơ thể khô nóng lại, nhưng anh vẫn nhịn được.
Cô đã bị hù phát sợ, anh cũng không muốn dọa cô thêm.
Hai người nằm cứng lại, không ai nói một câu, không khí cứng ngắc, chỉ cảm thấy hơi thở nóng ẩm đang phà ra mà thôi.
Tạ Thiên Ngưng hít một hơi, cố trấn áp chính mình, quay sang, nói nhẹ nhàng, “Khỉ con, anh ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Phong Khải Trạch nghe cô nói vậy, thấy nhẹ nhõm hẳn ra, trong lòng vô cùng vui vẻ, đáp lại cô rồi tiện tay tắt công tắc bên giường, căn phòng sáng rực chốc vụt đen.
Nào ngờ, đèn vừa tắt, người bên cạnh liền la như heo bị giết, chui tọt vào chăn, lăn qua ôm chặt anh.
“Á!!!!”
Đèn tắt, cả phòng tối sầm lại, Tạ Thiên Ngưng lập tức nhớ đến cảnh tượng kinh khủng đó, sợ hãi kinh hoàng, trực tiếp chui vào trong chăn, nhào đến ôm chặt anh, run rẩy cả.
Nhưng mà so với lúc nãy cũng đỡ hơn nhiều, ít ra còn có người bên cạnh.
Sự ấm áp trong ngực anh, cho cô cảm giác an toàn chưa từng có, cô tham luyến mùi vị ấm áp này, trái tim nhỏ dần dần thả lỏng, nghe được giọng nói êm ái dỗ dành cô, cảm giác bình an biết bao.
Phong Khải Trạch không ngờ cô sợ đến mức này, khi nãy còn hùng hổ khí thể thể hiện mình là trinh tiết liệt nữ, bây giờ lại chủ động ôm chặt anh.
Anh hiểu rõ cô nên biết cô hành động như thế chỉ vì quá sợ, vươn tay ra, nhẹ nhàng dỗ dành cô, “Đừng sợ, có anh đây, cho dù ma quỷ cũng không dám lại gần, em yên tâm đi.”
“Khỉ con, em có một chuyện muốn hỏi anh.” Cô kéo chăn ra, lộ đôi mắt đen láy nhìn anh, hỏi.
“Chuyện gì, hỏi đi, anh sẽ trả lời em.” Anh như chàng hiệp sĩ bảo vệ, nằm yên lặng bên cạnh cô, không hề làm ra chuyện gì ngoài khuôn khổ.
“Trai gái yêu phải có quan hệ trước kết hôn mới giữ được tình cảm sao?”
“Em hỏi cái chuyện gì thế?”
“Khi em còn nhỏ, mẹ đã dạy em rằng trước khi kết hôn, cho dù là vợ chồng sắp cưới, cũng không được phép có quan hệ trên giường, nếu không sẽ phá vỡ đi hạnh phúc của chính mình. Thật ra, bởi vì mẹ của em mang thai em nên mới phải lấy ba, có thể nói bọn họ có con nên mới cưới, cũng có lẽ vì thế nên mẹ mới bỏ đi cùng người đàn ông khác,”
Đúng là cô rất hận mẹ, nhưng lời dạy dỗ của mẹ, cô vẫn nhớ như in.
“Trên thế giới này không có chuyện nào là tuyệt đối, những gì mẹ em dạy cho em, đều chỉ muốn em có một cuộc sống hạnh phúc hơn. Còn chuyện nếu trai gái yêu nhau mà không xảy ra quan hệ thì sẽ không hạnh phúc này cũng khó nói, mỗi người có một quan điểm khác nhau, nếu như em thấy đây là một chuyện hệ trọng, thì không nên dễ dàng chấp nhận, nếu em cảm thấy chuyện đó cũng bình thường, vậy thì không cần quan tâm. Nhưng anh khẳng định với em, cho dù chúng ta có quan hệ trước hôn nhân, cũng đều không ảnh hưởng đến hạnh phúc sau này..”
“Sao em cảm thấy anh đang dụ dỗ em vậy?” Cô nói đùa, tâm trạng cũng thả lỏng đi nhiều phần.
Thật ra, căn bản không cần suy nghĩ quá nhiều. Cô đã tin tưởng anh hoàn toàn mà.
“Đúng rồi, anh đang dụ dỗ em đấy, vợ tương lai ơi, giờ em còn chưa chịu ngủ, hay là muốn chúng ta ‘ấy ấy’ hả?” Anh nựng má cô, trêu chọc, nóng lòng mong muốn đem cô ăn sạch ra. (Lục: anh là xử nam cầm thú nhất em biết _ _!! )
Nhưng anh không làm vậy, bức tường phòng ngự của cô gái này quá vững chắc, ảnh hưởng về cha mẹ quá lớn, cho nên anh phải thận trọng trong chuyện này.
“Cái gì ‘ấy ấy’ hả, anh là đồ yêu râu xanh, đàng hoàng chút coi, ngủ mau!” Cô đã có thể nhích đầu ló ra một chút, nhưng vẫn không thể xê dịch ra xa, vẫn vùi chặt vào trong lòng anh.
Cảm giác an toàn này khiến cô bất giác không thấy sợ hãi những hình ảnh kinh khủng kia nữa.
“Đàng hoàng cái gì, rõ ràng là em mới người không đàng hoàng, đừng quên, giờ em đang ôm chặt anh, vùi đầu trong lòng anh nhé.”
“Không cãi nữa, im lặng, đi ngủ đi.” Cô cưỡng chế ra lệnh, nhưng vẫn không rút tay về, ôm chặt anh như cũ, phòng ngự trong lòng càng lúc càng mờ, hình như cũng sắp tan biến.
Cô không nhận ra, quan hệ giữa cô với anh đang xích lại gần một chút.
Một người đàn ông bất đắc dĩ chỉ đành lắc đầu cười khổ, tuân mệnh bà xã tương lai mà ngoan ngoãn im lặng, nhắm mắt.
Nhưng mà sao đêm hôm nay dài thế, người đẹp nằm gọn trong lòng nhưng anh chỉ có thể nhìn không thể làm gì. Đây với anh mà nói chính là sự hành hạ tàn bạo nhất, kể cả xuống địa ngục cũng không bằng.