Tạ Chính Phong nghe Tạ Thiên Ngưng nói, không hiểu gì sao, ông cảm thấy có chuyện không ổn,sau đó nghiêm túc hỏi rõ mọi chuyện.
“Thiếu Hoa, rốt chuyện chuyện này là sao hả? Không phải hôn lễ của con với Thiên Ngưng sao, sao giờ biến thành hôn lễ của con với Minh San chứ?”
Ôn Thiếu Hoa cùng Tạ Minh San cúi đầu, không biết nên trả lời thế nào.
Tạ Chính Phong rất thương Tạ Thiên Ngưng, đối xử cô như chính con gái ruột thịt của mình, nếu để cho ông biết chuyện này e rằng sẽ không chịu đựng nổi.
Ninh Nghiên cố ý từ trong nhà bếp đi ra, không chút sợ hãi liền nói rõ mọi chuyện.
“Chính Phong, chẳng lẽ ông không biết gì sao? Người trong lòng Thiếu Hoa là Minh San, Minh San cũng yêu Thiếu Hoa, hai đứa bọn chúng sớm đã sống chung với nhau. Nhưng gặp trở ngại về chuyện Thiên Ngưng, nên không thể làm gì hơn lén lút lui tới cùng nhau. Ngày hôm qua do bị Thiên Ngưng phát hiện mọi chuyện, nên đau khổ bỏ đi vì vậy mà cả đêm không về nhà ngủ.”
“Thiếu Hoa, cậu nói rõ xem chuyện đó có phải là sự thật hay không?” Tạ Chính Phong nghe chuyện xảy ra như thế, nổi giận lôi đình, phẫn nộ nhìn Ôn Thiếu Hoa, muốn chính tai nghe hắn thừa nhận tất cả mọi chuyện.
Ôn Thiếu Hoa suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu lên thừa nhận: “Đúng vậy, người con yêu chính là Minh San.”
“Cái thằng khốn nạn này.” Tạ Chính Phong tức giận, muốn xông lên đánh người.
Tạ Minh San vội vàng chạy đến, giữ chặt ông.
Ninh Nghiên cũng chạy tới, chắn ở trước mặt Ôn Thiếu Hoa, bản thân bà cũng rất giận, liền tranh cãi to tiếng với ông: “ Ông mới là tên khốn đó. Tạ Chính Phong, ông nên nhớ cho rõ, Minh San mới là con gái của ông, sao ông không suy nghĩ cho con gái mình, mà cứ lo cho con gái người khác hoài vậy, ông có xứng làm ba của nó không hả?”
“Thiên Ngưng là con gái của anh trai tôi, tôi là chú của con bé, tôi lo lắng cho con bé có gì không đúng? Hơn nữa, hôn sự của Thiếu Hoa với Thiên Ngưng là do anh trai của tôi khi còn sống đã định sẵn. Các người giỏi lắm, thấy ông chết rồi, không thể từ trong mộ nhảy ra thay con bé đòi công đạo nên mới ức hiếp nó có đúng không?”
“Thời đại bây giờ kết hôn là chuyện tự do của hai người, Thiếu Hoa không yêu Thiên Ngưng, các người không nên bắt buộc nó sống với đứa con gái mà nó không yêu, không phải chính các người đang ức hiếp nó sao?”
“Ninh Nghiên, bà đừng quên, nếu không có anh trai thì chúng ta sẽ không có ngày hôm nay, làm sao bà có thể vong ân phụ nghĩa như thế?”
“Chúng ta đã chăm sóc cho Thiên Ngưng suốt mười năm, chẳng lẽ còn chưa đủ đền đáp ân tình sao? Thiếu Hoa với Minh San là thật lòng yêu nhau, các người dựa vào cái gì không cho bọn chúng được sống cùng nhau chứ?”
Tạ Thiên Ngưng đang trong phòng thu dọn đồ đạc, nghe rõ bọn họ đang tranh cãi lẫn nhau.
Thì ra ở trong ngôi nhà này, ngoại trừ cô và chú, những người còn lại đều biết rõ mối quan hệ của Ôn Thiếu Hoa và Tạ Minh San.
Thật ra dì Ninh nói không sai, cô không có quyền chia rẽ một đôi uyên ương đang yêu nhau.
Hãy buông tay đi, cho dù không thể từ bỏ cũng nên chấp nhận buông tay thôi.
Tạ Thiên Ngưng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, không bao lâu đã thu dọn đồ xong, sau đó đem theo hành lí của mình đi ra khỏi căn phòng.
Người bên ngoài nhìn thấy túi hành lý của cô, liền không ngừng sợ hãi, không dám tranh cãi mà cứ nhìn cô chằm chằm.
“Chú, dì Ninh, cảm ơn hai người đã chăm sóc cho con trong suốt mười năm qua, con phải đi rồi, hi vọng hai người tự chăm sóc tốt cho chính mình. Thiếu Hoa, Minh San, chúc mừng hai người, hai người yên tâm hôn lễ của hai người tôi sẽ đến tham dự, không chừng đến lúc đó tôi tìm được bạn trai mới sẽ dẫn anh ấy cùng đến tham dự hôn lễ của hai người.”
Tạ Thiên Ngưng nói xong lời từ biệt, liền đi thẳng ra ngoài cửa lớn.
Tạ Chính Phong muốn ngăn cản cô lại.
Nhưng Ninh Nghiên không cho, liền kéo ông lại.
Ôn Thiếu Hoa cũng đứng bất động, trong lòng vô cùng lộn xộn.
Đây không phải là kết quả anh muốn, nhìn bộ dạng Tạ Thiên Ngưng đau khổ ra đi, đột nhiên anh cảm thấy có chút hối hận.