Sau khi Phong Khải Trạch đi tới vườn hoa, xa xa nhìn thấy hai người ngồi ở ngoài trước cửa, đến gần mới biết là Ninh Nghiên cùng Tạ Minh San, cả hai người đều có vẻ rất hối hận khi nghĩ về những lời ông ta nói. Phong Khải Trạch thẳng thừng đi tới trước mặt anh, đứng bất động như khối băng lạnh nhìn bọn họ.
Ninh Nghiên cùng Tạ Minh San vừa nhìn thấy Phong Khải Trạch, lập tức ngưng khóc, hai người đỡ nhau đứng dậy, run rẩy nhìn người trước mắt.
Tạ Minh San suy nghĩ rất lâu, thấp giọng hỏi một câu, “Anh, anh tới đây để làm gì, có phải muốn tìm tôi trả thù?”
Cô bây giờ rất sợ Phong Khải Trạch trả thù, cô đã quá thê thảm, nếu như còn bị Phong Khải Trạch trả thù, vậy cuộc sống sau này chắc chắn biến thành địa ngục, khiến người ta sống không bằng chết.
“Phong thiếu gia, chúng ta không gây phiền phức cho Tạ Thiên Ngưng nữa, cũng sẽ không dám gây ra bất cứ chuyện gì, mong cậu hãy hãy bỏ qua chúng tôi đi, có được không?” Ninh Nghiên cũng cho rằng Phong Khải Trạch tới là để trả thù, vì vậy ra sức cầu xin, không muốn gặp đả kích gì thêm nữa, càng không muốn cuộc sống sau này của mình càng khó khăn hơn.
Phong Khải Trạch thấy bọn họ dường như đã bị dọa sợ, đã lười cùng họ so đo, một câu cũng không nói, đi tới trước cửa, thấy bảng hiệu treo ở trước cửa, trong lòng có chút phức tạp, cho nên không có ý định đi vào, xoay người rời đi, xem hai người bên cạnh như không tồn tại.
Chỉ cần bọn họ không đụng đến anh là được, những chuyện còn lại không cần quan tâm đến. Bất quá thấy bộ dạng sợ hãi của cả hai người này, anh thấy rất vui, không cần anh ra tay bọn họ cũng đã gặp báo ứng, quả thật rất khoái chí!
Tạ Minh San cảm giác được Phong Khải Trạch không có ý đến tìm cô tính sổ. Trong lòng thấy có chút kỳ quái, vội vàng gọi lại, “Khoan khoan đã.”
“Minh San, con muốn làm gì?” Ninh Nghiên kéo cô lại, không để cho cô ăn nói lung tung, tránh rướt họa vào thân.
“Mẹ, không có chuyện gì đâu, thay vì cứ phải sống lo lắng sợ hãi qua ngày, không bằng hỏi cho rõ ràng.”
“Có gì cứ hỏi?”
Phong Khải Trạch dừng bước lại, quay đầu lạnh lùng hỏi: “Các người muốn hỏi chuyện gì? Nếu hỏi những chuyện dư thừa, vậy không cần nói, tôi không có thời gian nghe đâu.”
Tạ Minh San tiến lên từng bước, dũng cảm nói, “Tôi rất xin lỗi vì những chuyện lúc trước đã làm, tôi biết sai rồi, tôi hứa từ nay về sau sẽ không gây rắc rối gì cho Tạ Thiên Ngưng nữa đâu, cầu xin anh hãy tha thứ cho tôi. Giờ tôi chẳng còn gì cả, chắc đây là do ông trời muốn trừng phạt tôi, nếu tôi đã bị trừng phạt rồi cầu xin anh hãy tha thứ cho tôi đi.”
“Tha thứ cho các người hay không, cũng chẳng có nghĩa lý gì với tôi?”
“Có nghĩa chứ, giờ tôi chỉ muốn sống cuộc sống an nhàn hạnh phúc như lúc trước, không còn nghĩ đến vinh hoa phú quý. Phong thiếu gia, có thể nói cho tôi biết, cha tôi ở đâu không, giờ tôi rất muốn được gặp ông ấy.”
“Ông ta bị người ta bắt cóc, còn do ai bắt cóc, giờ còn chưa biết.”
“Cái gì, cha tôi bị bắt cóc.”
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, người nào bắt cóc ông ấy, chúng tôi không tiền không thế, bắt cóc ông ấy để làm gì?” Ninh Nghiên vừa nghe Tạ Chánh Phong bị bắt cóc, vội vàng hỏi. Trước kia bà không quan tâm đến chồng mình, nhưng bây giờ thì khác, hiện tại bà rất lo lắng cho ông!
“Tôi chỉ biết ông ấy bị bắt cóc, còn lại không biết gì nữa, bà hỏi tôi cũng bằng không.” Phong Khải Trạch lạnh lùng để bỏ lại một câu, trực tiếp bỏ đi, không nói thêm lời nào nữa.
Hi vọng hai mẹ con họ lần này thật sự biết sai, bằng không nếu gây ra những chuyện gì nữa, chết là đáng.
Tạ Minh San im lặng đứng bất động tại chỗ, nghĩ tới những lời vừa nghe được, lần đầu tiên cảm thấy lo lắng cho cha mình. Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn cảm thấy cha là một người vô dụng, có cũng được không có cũng không sao, cho nên tới bây giờ đều không quan tâm đến ông, có lẽ bởi vì đã mất đi quá nhiều thứ, cho nên mới biết tình cảm gia đình đáng quý đến cỡ nào.
“Minh San, con nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?” Ninh Nghiên sốt ruột, đi qua đi lại, gần đây chịu nhiều đả kích khiến bà sắp chịu không nổi, vừa khóc vừa lẩm bẩm, “Đều tại mẹ, nếu lúc trước không quá mơ mộng viễn vong, sẽ không có kết quả này, khiến mình trở thành thế này, mẹ quả thật rất ngốc” .
“Mẹ, mẹ đừng tự trách nữa.”
“Ngoại trừ nói ra, mẹ còn biết làm gì? Minh San, lúc trước con có rất nhiều cách, hãy nghĩ xem giờ phải làm sao!”
“Con có thể làm được gì chứ, cha bị bắt cóc như thế nào, chúng ta cũng đâu có biết, mà cho dù chúng ta có biết thì làm được gì đây? Với tình cảnh bây giờ, mục tiêu màkẻ bắt cóc nhắm đến không phải chúng ta, mà là chị họ, muốn biết tin tức của ông phải đi tìm chị ấy.”
“Đi tìm Tạ Thiên Ngưng, chẳng phải đâm đầu vào chỗ chết sao? Con không phải không biết Phong Khải Trạch rất căm ghét chúng ta, chỉ sợ chưa bước vào cửa đã cho người đuổi chúng ta đi rồi!”
“Không tìm chị họ, chúng ta làm sao tìm được cha đây?”
“Này ——” Ninh Nghiên không thể phản bác, ngẫm nghĩ một lúc, mặc dù rất sợ, nhưng vẫn to gan đề nghị, “Minh San, chi bằng chúng ta giờ cứ đi tìm Tạ Thiên Ngưng, hiện tại chỉ có nó mới giúp được chúng ta, chứ trên người chúng ta đã không còn tiền, đồ đạc gì cũng không còn, chỉ còn lại có hai bàn tay trống, bụng lại đói, giờ ngoại trừ đi tìm Tạ Thiên Ngưng giúp đỡ, chúng ta còn có thể làm gì. Vốn dĩ còn muốn tìm cha con giúp, ai biết ông lại bị người ta bắt cóc, xem ra ông trời thật muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết! Thôi thì đi tìm Tạ Thiên Ngưng cũng tốt, nhưng vậy có thể biết chút tin tức cha con.”
“Đi thôi.” Tạ Minh San không nói gì thêm, cứ đi về phía trước.
Ninh Nghiên kéo lại.”Đi đâu thế?”
“Mẹ không phải nói đi gặp chị họ sao?”
“Thật, thật phải đi gặp cô ta sao?”
“Mẹ, giờ đã là lúc nào, mẹ còn phân vân, nếu không đi thử một lần làm sao biết đã xảy ra chuyện gì? Dù sao giờ đây chúng ta cũng không làm được gì họ, nếu có bị đuổi ra ngoài, thì cũng đành chịu, đợi đến bị đuổi ra hãy nghĩ cách khác.”
“Haizzz ——” Ninh Nghiên nặng nề thở dài một cái, không còn cách nào, cứ lẳng lặng đi theo.
Tạ Thiên Ngưng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, chờ bọn cướp gửi tin đến, nhưng đợi hơn nửa ngày, một chút tin tức cũng không có, thật sự làm người khác thấy rất sốt ruột.
Đới Phương Dung khuyên nhủ hết lời, nhưng cũng vô dụng, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói, “Thiên Ngưng, con đừng quá lo lắng, không phải Khải Trạch đã nói rồi sao, mục đích của bọn cướp còn chưa đạt được, chú con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, không có tin tức cũng chưa chắc là điềm xấu đâu, đừng lo lắng!”
“Mẹ, con hiểu mà, chỉ là không biết tại sao con không thể bình tâm được. Khỉ con nói mục đích của người bắt chú đi không chỉ … mà còn rất khôn khéo, chắc hẳn mục đích của họ không chỉ có thế thôi đâu. Lần trước khỉ con bị bắt cóc, trở về đã gảy hết một chân, lần này không biết chú có may mắn được như vậy không?”
“Con phải tin tưởng Khải Trạch, lúc trước là do không có nó bên cạnh, cho nên chuyện mới rối tung lên như vậy, giờ có nó ở đây, con không cần quá lo lắng như vậy, mọi chuyện cứ giao lại cho nó giải quyết đi, mẹ tin Khải Trạch nhất định có thể cứu chú con trở về.”
“Nhưng cả khỉ con cũng không đoán ra đối phương là ai, làm sao có thể cứu người ra đây?”
” Khải Trạch rất thông minh, mẹ tin nó sẽ đoán ra là do ai làm?”
“Mẹ ——”
“Được rồi được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, chỉ tăng thêm phiền não thôi. Con phải lo nghĩ cho đứa con trong bụng của mình nữa chứ, có biết không?”
“Con biết.” Cô giờ còn có thể làm gì, chỉ có thể cầu nguyện cho chú, mong sau bọn bắt cóc nhanh chóng liên lạc, để giải quyết xong chuyện này.
Hồng Thi Na chụp hình Tạ Chánh Phong lại, sau đó gửi hình cho Tạ Thiên Ngưng, sau đó sai người tiếp tục đánh Tạ Chánh Phong, lại tiếp chụp, nhưng không có gửi ngay lập tức, mà tạm thời giữ lại.
Tạ Chánh Phong bị đánh đến cả người đầy thương tích, trên mặt có vài chỗ bị sưng, nhưng vẫn có thể ngồi thẳng, tức giận chất vấn: “Hồng Thi Na, cô muốn làm gì?”
“Ông không cần biết, tiếp tục ngây ngốc ở đó đi.”
Lúc này, Hồng Thiên Phương đi tới, thấy cả người Tạ Chánh Phong đầy thương tích, không chút nhúc nhích, vội vàng hỏi, “Thi Na, chuyện gì xảy ra thế?”
“Hết thảy đều tiến hành theo kế hoạch, con đã gửi vài tấm hình cho Tạ Thiên Ngưng, ngày mai con sẽ gửi thêm vài tấm nữa, để cho bọn họ mau chóng chuyển cổ phần cho chúng ta. Cha, chỗ cha sao rồi, Phong Gia Vinh có chịu thay đổi ý định không?”
“Nói đến chuyện này, khiến cha cảm thấy có chút kỳ quái, lúc trước Phong Gia Vinh nói muốn cha chuyển nhượng toàn bộ tài sản của mình để cứu Thừa Chí ra, nhưng sau này cha liên lạc với ông ta, thì ông ta lại khóa máy, làm cha không thể liên lạc được, thật sự cảm thấy rất khó hiểu.”
“Tại sao lại như vậy?”
“Phong Gia Vinh là con cáo già xảo quyệt, nhất định ông ta đang có âm mưu gì đó. Thi Na, chuyện này không nên kéo dài nữa, mau chóng đoạt lấy cổ phần trong tay Tạ Thiên Ngưng, sau đó cứu Thừa Chí ra. Lúc đầu cha cho rằng nên từ từ hành động, không nên quá vội vàng, nhưng bây giờ suy nghĩ lại cảm thấy chuyện này có hơi kỳ hoặc, nếu chúng ta cứ chậm chạp mãi, sẽ đồng nghĩa cho Phong Gia Vinh có đầy đủ thời gian hành động, lão già đó im hơi lặng tiếng như vậy, nói không chừng đã bắt đầu hành động mà chúng ta không hay biết.”
“Cha, ý cha nói chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ hành động sao?” Hồng Thi Na cũng nghi ngờ, vốn còn muốn mỗi ngày gửi vài tấm của Tạ Chánh Phong cho Tạ Thiên Ngưng xem, để bọn họ vừa lo vừa sợ, nhưng giờ phải đẩy nhanh tốc độ, e rằng ngày mai sẽ phải nói rõ mục đích của mình ra, đến lúc đó nhất định Phong Khải Trạch sẽ biết mọi chuyện do họ bày ra, e là chuyện này sẽ không dễ dàng đạt được.
“Thừa dịp Phong Gia Vinh chưa ra tay, phải tốc chiến tốc thắng, nếu không chờ tới lúc Phong Gia Vinh ra tay rồi, chúng ta sẽ phải đối đầu với hai cha con họ, đến lúc đó thì phiền toái to, chúng ta phải lập tức đoạt lấy cổ phần, mau chóng cứu Thừa Chí ra.” Hồng Thiên Phương càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, nhất là tên Phong Gia Vinh có rất nhiều quỷ kế kia.
Rốt cuộc lão già Phong Gia Vinh này đang muốn giở trò gì đây?
“Cha, cứ làm theo lời cha đi, giờ cứ im lặng, ngày mai gọi điện trực tiếp nói rõ mục đích của chúng ta ra. Dù sao Phong Khải Trạch vẫn có thể đoán ra mọi chuyện do chúng ta làm, chỉ cần hắn ta không có chứng cớ chứng minh chúng ta bắt cóc Tạ Chánh Phong, vậy thì không cần lo lắng.”
“Được, vậy con phải cẩn thận một chút, đi chuẩn bị vài thứ để ứng phó với Phong Khải Trạch.”
“Dạ.”
Tạ Chánh Phong vẫn ở bên cạnh, nghe được cuộc đối thoại giữa Hồng Thiên Phương và Hồng thơ Na, mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết được bọn họ muốn lấy cổ phần kia để cứu Hồng Thừa Chí ra.
Dù đã biết vẫn không có cách nào để báo tin cho Thiên Ngưng hay?
Sau khi Phong Khải Trạch đi tới vườn hoa, xa xa nhìn thấy hai người ngồi ở ngoài trước cửa, đến gần mới biết là Ninh Nghiên cùng Tạ Minh San, cả hai người đều có vẻ rất hối hận khi nghĩ về những lời ông ta nói. Phong Khải Trạch thẳng thừng đi tới trước mặt anh, đứng bất động như khối băng lạnh nhìn bọn họ.
Ninh Nghiên cùng Tạ Minh San vừa nhìn thấy Phong Khải Trạch, lập tức ngưng khóc, hai người đỡ nhau đứng dậy, run rẩy nhìn người trước mắt.
Tạ Minh San suy nghĩ rất lâu, thấp giọng hỏi một câu, “Anh, anh tới đây để làm gì, có phải muốn tìm tôi trả thù?”
Cô bây giờ rất sợ Phong Khải Trạch trả thù, cô đã quá thê thảm, nếu như còn bị Phong Khải Trạch trả thù, vậy cuộc sống sau này chắc chắn biến thành địa ngục, khiến người ta sống không bằng chết.
“Phong thiếu gia, chúng ta không gây phiền phức cho Tạ Thiên Ngưng nữa, cũng sẽ không dám gây ra bất cứ chuyện gì, mong cậu hãy hãy bỏ qua chúng tôi đi, có được không?” Ninh Nghiên cũng cho rằng Phong Khải Trạch tới là để trả thù, vì vậy ra sức cầu xin, không muốn gặp đả kích gì thêm nữa, càng không muốn cuộc sống sau này của mình càng khó khăn hơn.
Phong Khải Trạch thấy bọn họ dường như đã bị dọa sợ, đã lười cùng họ so đo, một câu cũng không nói, đi tới trước cửa, thấy bảng hiệu treo ở trước cửa, trong lòng có chút phức tạp, cho nên không có ý định đi vào, xoay người rời đi, xem hai người bên cạnh như không tồn tại.
Chỉ cần bọn họ không đụng đến anh là được, những chuyện còn lại không cần quan tâm đến. Bất quá thấy bộ dạng sợ hãi của cả hai người này, anh thấy rất vui, không cần anh ra tay bọn họ cũng đã gặp báo ứng, quả thật rất khoái chí!
Tạ Minh San cảm giác được Phong Khải Trạch không có ý đến tìm cô tính sổ. Trong lòng thấy có chút kỳ quái, vội vàng gọi lại, “Khoan khoan đã.”
“Minh San, con muốn làm gì?” Ninh Nghiên kéo cô lại, không để cho cô ăn nói lung tung, tránh rướt họa vào thân.
“Mẹ, không có chuyện gì đâu, thay vì cứ phải sống lo lắng sợ hãi qua ngày, không bằng hỏi cho rõ ràng.”
“Có gì cứ hỏi?”
Phong Khải Trạch dừng bước lại, quay đầu lạnh lùng hỏi: “Các người muốn hỏi chuyện gì? Nếu hỏi những chuyện dư thừa, vậy không cần nói, tôi không có thời gian nghe đâu.”
Tạ Minh San tiến lên từng bước, dũng cảm nói, “Tôi rất xin lỗi vì những chuyện lúc trước đã làm, tôi biết sai rồi, tôi hứa từ nay về sau sẽ không gây rắc rối gì cho Tạ Thiên Ngưng nữa đâu, cầu xin anh hãy tha thứ cho tôi. Giờ tôi chẳng còn gì cả, chắc đây là do ông trời muốn trừng phạt tôi, nếu tôi đã bị trừng phạt rồi cầu xin anh hãy tha thứ cho tôi đi.”
“Tha thứ cho các người hay không, cũng chẳng có nghĩa lý gì với tôi?”
“Có nghĩa chứ, giờ tôi chỉ muốn sống cuộc sống an nhàn hạnh phúc như lúc trước, không còn nghĩ đến vinh hoa phú quý. Phong thiếu gia, có thể nói cho tôi biết, cha tôi ở đâu không, giờ tôi rất muốn được gặp ông ấy.”
“Ông ta bị người ta bắt cóc, còn do ai bắt cóc, giờ còn chưa biết.”
“Cái gì, cha tôi bị bắt cóc.”
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, người nào bắt cóc ông ấy, chúng tôi không tiền không thế, bắt cóc ông ấy để làm gì?” Ninh Nghiên vừa nghe Tạ Chánh Phong bị bắt cóc, vội vàng hỏi. Trước kia bà không quan tâm đến chồng mình, nhưng bây giờ thì khác, hiện tại bà rất lo lắng cho ông!
“Tôi chỉ biết ông ấy bị bắt cóc, còn lại không biết gì nữa, bà hỏi tôi cũng bằng không.” Phong Khải Trạch lạnh lùng để bỏ lại một câu, trực tiếp bỏ đi, không nói thêm lời nào nữa.
Hi vọng hai mẹ con họ lần này thật sự biết sai, bằng không nếu gây ra những chuyện gì nữa, chết là đáng.
Tạ Minh San im lặng đứng bất động tại chỗ, nghĩ tới những lời vừa nghe được, lần đầu tiên cảm thấy lo lắng cho cha mình. Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn cảm thấy cha là một người vô dụng, có cũng được không có cũng không sao, cho nên tới bây giờ đều không quan tâm đến ông, có lẽ bởi vì đã mất đi quá nhiều thứ, cho nên mới biết tình cảm gia đình đáng quý đến cỡ nào.
“Minh San, con nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?” Ninh Nghiên sốt ruột, đi qua đi lại, gần đây chịu nhiều đả kích khiến bà sắp chịu không nổi, vừa khóc vừa lẩm bẩm, “Đều tại mẹ, nếu lúc trước không quá mơ mộng viễn vong, sẽ không có kết quả này, khiến mình trở thành thế này, mẹ quả thật rất ngốc” .
“Mẹ, mẹ đừng tự trách nữa.”
“Ngoại trừ nói ra, mẹ còn biết làm gì? Minh San, lúc trước con có rất nhiều cách, hãy nghĩ xem giờ phải làm sao!”
“Con có thể làm được gì chứ, cha bị bắt cóc như thế nào, chúng ta cũng đâu có biết, mà cho dù chúng ta có biết thì làm được gì đây? Với tình cảnh bây giờ, mục tiêu màkẻ bắt cóc nhắm đến không phải chúng ta, mà là chị họ, muốn biết tin tức của ông phải đi tìm chị ấy.”
“Đi tìm Tạ Thiên Ngưng, chẳng phải đâm đầu vào chỗ chết sao? Con không phải không biết Phong Khải Trạch rất căm ghét chúng ta, chỉ sợ chưa bước vào cửa đã cho người đuổi chúng ta đi rồi!”
“Không tìm chị họ, chúng ta làm sao tìm được cha đây?”
“Này ——” Ninh Nghiên không thể phản bác, ngẫm nghĩ một lúc, mặc dù rất sợ, nhưng vẫn to gan đề nghị, “Minh San, chi bằng chúng ta giờ cứ đi tìm Tạ Thiên Ngưng, hiện tại chỉ có nó mới giúp được chúng ta, chứ trên người chúng ta đã không còn tiền, đồ đạc gì cũng không còn, chỉ còn lại có hai bàn tay trống, bụng lại đói, giờ ngoại trừ đi tìm Tạ Thiên Ngưng giúp đỡ, chúng ta còn có thể làm gì. Vốn dĩ còn muốn tìm cha con giúp, ai biết ông lại bị người ta bắt cóc, xem ra ông trời thật muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết! Thôi thì đi tìm Tạ Thiên Ngưng cũng tốt, nhưng vậy có thể biết chút tin tức cha con.”
“Đi thôi.” Tạ Minh San không nói gì thêm, cứ đi về phía trước.
Ninh Nghiên kéo lại.”Đi đâu thế?”
“Mẹ không phải nói đi gặp chị họ sao?”
“Thật, thật phải đi gặp cô ta sao?”
“Mẹ, giờ đã là lúc nào, mẹ còn phân vân, nếu không đi thử một lần làm sao biết đã xảy ra chuyện gì? Dù sao giờ đây chúng ta cũng không làm được gì họ, nếu có bị đuổi ra ngoài, thì cũng đành chịu, đợi đến bị đuổi ra hãy nghĩ cách khác.”
“Haizzz ——” Ninh Nghiên nặng nề thở dài một cái, không còn cách nào, cứ lẳng lặng đi theo.
Tạ Thiên Ngưng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, chờ bọn cướp gửi tin đến, nhưng đợi hơn nửa ngày, một chút tin tức cũng không có, thật sự làm người khác thấy rất sốt ruột.
Đới Phương Dung khuyên nhủ hết lời, nhưng cũng vô dụng, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói, “Thiên Ngưng, con đừng quá lo lắng, không phải Khải Trạch đã nói rồi sao, mục đích của bọn cướp còn chưa đạt được, chú con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, không có tin tức cũng chưa chắc là điềm xấu đâu, đừng lo lắng!”
“Mẹ, con hiểu mà, chỉ là không biết tại sao con không thể bình tâm được. Khỉ con nói mục đích của người bắt chú đi không chỉ … mà còn rất khôn khéo, chắc hẳn mục đích của họ không chỉ có thế thôi đâu. Lần trước khỉ con bị bắt cóc, trở về đã gảy hết một chân, lần này không biết chú có may mắn được như vậy không?”
“Con phải tin tưởng Khải Trạch, lúc trước là do không có nó bên cạnh, cho nên chuyện mới rối tung lên như vậy, giờ có nó ở đây, con không cần quá lo lắng như vậy, mọi chuyện cứ giao lại cho nó giải quyết đi, mẹ tin Khải Trạch nhất định có thể cứu chú con trở về.”
“Nhưng cả khỉ con cũng không đoán ra đối phương là ai, làm sao có thể cứu người ra đây?”
” Khải Trạch rất thông minh, mẹ tin nó sẽ đoán ra là do ai làm?”
“Mẹ ——”
“Được rồi được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, chỉ tăng thêm phiền não thôi. Con phải lo nghĩ cho đứa con trong bụng của mình nữa chứ, có biết không?”
“Con biết.” Cô giờ còn có thể làm gì, chỉ có thể cầu nguyện cho chú, mong sau bọn bắt cóc nhanh chóng liên lạc, để giải quyết xong chuyện này.
Hồng Thi Na chụp hình Tạ Chánh Phong lại, sau đó gửi hình cho Tạ Thiên Ngưng, sau đó sai người tiếp tục đánh Tạ Chánh Phong, lại tiếp chụp, nhưng không có gửi ngay lập tức, mà tạm thời giữ lại.
Tạ Chánh Phong bị đánh đến cả người đầy thương tích, trên mặt có vài chỗ bị sưng, nhưng vẫn có thể ngồi thẳng, tức giận chất vấn: “Hồng Thi Na, cô muốn làm gì?”
“Ông không cần biết, tiếp tục ngây ngốc ở đó đi.”
Lúc này, Hồng Thiên Phương đi tới, thấy cả người Tạ Chánh Phong đầy thương tích, không chút nhúc nhích, vội vàng hỏi, “Thi Na, chuyện gì xảy ra thế?”
“Hết thảy đều tiến hành theo kế hoạch, con đã gửi vài tấm hình cho Tạ Thiên Ngưng, ngày mai con sẽ gửi thêm vài tấm nữa, để cho bọn họ mau chóng chuyển cổ phần cho chúng ta. Cha, chỗ cha sao rồi, Phong Gia Vinh có chịu thay đổi ý định không?”
“Nói đến chuyện này, khiến cha cảm thấy có chút kỳ quái, lúc trước Phong Gia Vinh nói muốn cha chuyển nhượng toàn bộ tài sản của mình để cứu Thừa Chí ra, nhưng sau này cha liên lạc với ông ta, thì ông ta lại khóa máy, làm cha không thể liên lạc được, thật sự cảm thấy rất khó hiểu.”
“Tại sao lại như vậy?”
“Phong Gia Vinh là con cáo già xảo quyệt, nhất định ông ta đang có âm mưu gì đó. Thi Na, chuyện này không nên kéo dài nữa, mau chóng đoạt lấy cổ phần trong tay Tạ Thiên Ngưng, sau đó cứu Thừa Chí ra. Lúc đầu cha cho rằng nên từ từ hành động, không nên quá vội vàng, nhưng bây giờ suy nghĩ lại cảm thấy chuyện này có hơi kỳ hoặc, nếu chúng ta cứ chậm chạp mãi, sẽ đồng nghĩa cho Phong Gia Vinh có đầy đủ thời gian hành động, lão già đó im hơi lặng tiếng như vậy, nói không chừng đã bắt đầu hành động mà chúng ta không hay biết.”
“Cha, ý cha nói chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ hành động sao?” Hồng Thi Na cũng nghi ngờ, vốn còn muốn mỗi ngày gửi vài tấm của Tạ Chánh Phong cho Tạ Thiên Ngưng xem, để bọn họ vừa lo vừa sợ, nhưng giờ phải đẩy nhanh tốc độ, e rằng ngày mai sẽ phải nói rõ mục đích của mình ra, đến lúc đó nhất định Phong Khải Trạch sẽ biết mọi chuyện do họ bày ra, e là chuyện này sẽ không dễ dàng đạt được.
“Thừa dịp Phong Gia Vinh chưa ra tay, phải tốc chiến tốc thắng, nếu không chờ tới lúc Phong Gia Vinh ra tay rồi, chúng ta sẽ phải đối đầu với hai cha con họ, đến lúc đó thì phiền toái to, chúng ta phải lập tức đoạt lấy cổ phần, mau chóng cứu Thừa Chí ra.” Hồng Thiên Phương càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, nhất là tên Phong Gia Vinh có rất nhiều quỷ kế kia.
Rốt cuộc lão già Phong Gia Vinh này đang muốn giở trò gì đây?
“Cha, cứ làm theo lời cha đi, giờ cứ im lặng, ngày mai gọi điện trực tiếp nói rõ mục đích của chúng ta ra. Dù sao Phong Khải Trạch vẫn có thể đoán ra mọi chuyện do chúng ta làm, chỉ cần hắn ta không có chứng cớ chứng minh chúng ta bắt cóc Tạ Chánh Phong, vậy thì không cần lo lắng.”
“Được, vậy con phải cẩn thận một chút, đi chuẩn bị vài thứ để ứng phó với Phong Khải Trạch.”
“Dạ.”
Tạ Chánh Phong vẫn ở bên cạnh, nghe được cuộc đối thoại giữa Hồng Thiên Phương và Hồng thơ Na, mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết được bọn họ muốn lấy cổ phần kia để cứu Hồng Thừa Chí ra.
Dù đã biết vẫn không có cách nào để báo tin cho Thiên Ngưng hay?