Sau khi Tạ Thiên Ngưng ăn bữa sáng xong, Phong Khải Trạch đi làm thủ tục xuất viện cho cô. Nhưng khi anh trở về thì phòng bệnh trống không, đến nửa cái bóng cũng không có. Anh cẩn thận quan sát một chút, phát hiện có một tờ giấy để lại trên bàn, trên đó viết: Phong tiên sinh, tạm biệt anh không hẹn ngày gặp lại, tôi đi làm đây, anh hãy tự lo cho mình, có thời gian thì đi gặp bác sĩ khoa thần kinh đi.
Đi làm, mới vừa ra viện liền đi làm, cô gái này chẳng lẽ không biết tự chăm sóc cho bản thân mình sao?
“Đi làm phải không, vậy để anh làm em về sau không còn chỗ nào để làm luôn, hừ.”
Phong Khải Trạch giận dữ vò tờ giấy thành một cục ném thẳng vào thùng rác, sau đó đi ra ngoài, bộ dạng giống như là muốn đi chém người vậy.
Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, anh liền lập tức lái xe đến thẳng công ty bách hóa Thiên Bách, định đi lôi người trở lại.
Nếu cô đã không biết quý trọng bản thân mình, vậy thì để anh yêu quý nó, anh tuyệt đối không cho phép cô lấy thân thể chính mình ra đùa giỡn.
Mọi nhân viên ở công ty bách hóa Thiên Bách đang ra sức làm việc, ai làm chuyện nấy, đột nhiên có người đằng đằng sát khí xông vào, làm mọi người đều giật mình, ai cũng nhốn nháo kinh ngạc nhìn anh, trông anh rất tức giận nên không ai dám tới hỏi chuyện.
Phong Khải Trạch xông thẳng vào, tìm kiếm bóng dáng của Tạ Thiên Ngưng ở xung quanh, nhưng nhìn phòng làm việc rất nhiều lần mà vẫn không thấy cô đâu.
Bởi vì không tìm được người làm anh càng nóng hơn, không muốn đi tìm từng phòng làm việc, vì vậy liền hỏi những người bên cạnh: “Tạ Thiên Ngưng đang ở đâu?”
Đinh Tiểu Nhiên vừa nghe anh tìm Tạ Thiên Ngưng, liền mạnh dạn tới hỏi: “Tiên sinh, anh tìm Thiên Ngưng có chuyện gì không?”
Vóc dáng của anh chàng này đúng là không tệ, chỉ tiếc vẻ ngang ngược cùng sát khí quá nặng, mặc dù người đang giận nhưng vẫn tỏa ra khí lạnh bức người.
Phong Khải Trạch nhìn Đinh Tiểu Nhiên, cảm thấy hơi quen mắt liền suy nghĩ một chút, loáng thoáng nhớ lại đã từng gặp cô trong quán cơm tự chọn (Buffet), cô là bạn thân của Tạ Thiên Ngưng.
Nếu là bạn tốt thì nhất định sẽ biết tung tích của cô ấy: “Tôi hỏi cô, Tạ Thiên Ngưng đâu?”
“Thiên Ngưng có bạn bè nào tôi cũng đều biết rất rõ, tôi có thể khẳng định anh không phải là bạn của cô ấy. Nếu không phải bạn vậy xin hỏi anh tìm cô ấy có chuyện gì không?” Đinh Tiểu Nhiên tức giận hỏi, tác phong cực tệ kia của Phong Khải Trạch làm cô cảm thấy rất bất mãn.
Nhìn bộ dạng anh cũng không tệ, nhưng sao thái độ của anh lại kém đến như vậy chứ, ngay cả một chút thái độ hòa nhã cũng chẳng có.
Một chàng trai rất tức giận đến tìm một cô gái, khẳng định chẳng có chuyện gì tốt.
“Ít nói nhảm đi, tôi hỏi cô, cô ấy đâu rồi!” Phong Khải Trạch không muốn lãng phí thời gian nữa, liền lạnh lùng chất vấn.
“Hôm nay cậu ấy không đi làm, cũng không có ở đây.”
“Cô nói dối.”
Cô ta để lại tờ giấy, rõ ràng nói là đi làm, sao lại không có đến chứ?
“Nếu không tin thì anh có thể lục soát, tìm được người xem như anh giỏi. Đây là chỗ của Thiên Ngưng, máy vi tính của cô ấy vẫn còn chưa mở, nên anh có thể sờ thùng CPU xem nó có nóng hay không, để xem lời tôi nói là thật hay giả?”Đinh Tiểu Nhiên chỉ vào chỗ ngồi của Tạ Thiên Ngưng cho anh xem.
Dù sao đúng là người không có tới.
Phong Khải Trạch vẫn còn chưa tin tưởng lắm, vì vậy liền đi qua, tùy ý nhìn một chút, đồ đạc trên bàn đúng là rất gọn gàng, có thể thấy hôm nay không có ai động vào.
Cô ấy không đi làm, vậy thì đi đâu?
Anh bị chơi xỏ rồi.
“Tạ Thiên Ngưng, em dám đùa giỡn với anh sao, em hãy chờ đó.”
Phong Khải Trạch giận đến nghiến răng nghiến lợi, gầm nhẹ một câu rồi nổi giận đùng đùng rời đi.
Đinh Tiểu Nhiên cảm thấy chuyện này không đúng lắm, liền lập tức gọi điện cho Tạ Thiên Ngưng, báo tin cho cô biết.