Tạ Thiên Ngưng không thích bị đàn ông ôm thân mật như vậy, đặc biệt là người lạ, dùng ánh mắt sắc bén hơn dao liếc thẳng bàn tay đang đặt trên vai của cô, cảnh cáo: “Lấy móng vuốt sói của anh ra.”
Quen Ôn Thiếu Hoa trong suốt mười năm qua, số lần hắn ta ôm cô chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, huống chi là đàn ông khác.
“Lựa chọn nhanh đi, đừng lãng phí thời gian.” Phong Khải Trạch chẳng những không buông tay, ngược lại càng ôm chặt hơn bắt lấy đầu vai cô, tăng thêm lực cố ý áp chế cả người cô xuống.
Sức đàn ông luôn mạnh hơn phụ nữ, huống chi cái tên này đã từng qua huấn luyện, chỉ cần dùng chút sức là có thể khống chế bất cứ phụ nữ nào.
“Tôi chọn cái thứ ba.” Tạ Thiên Ngưng từ chối, mệt đến độ chỉ còn thở hồng hộc mà vẫn không thể thoát khỏi, bất đắc dĩ đành nói vào chuyện chính.
Rốt cuộc đến khi nào cái tên điên này mới chịu buông tha cho cô?
“Anh nói hai thì chỉ có hai lựa chọn, không có lựa chọn thứ ba. Anh đếm ba tiếng, nếu như em không chọn thì anh sẽ chọn giúp cho em.”
“Hả ——”
Anh chàng cố chấp kia không chờ đối phương kịp trả lời, liền bắt đầu đếm ngược.
“Ba.”
“Này, anh không thể độc tài như vậy, tôi với anh chẳng hề quen biết nhau mà.”
“Hai.”
“Đã nói không quen sao anh còn đếm nữa hả, không mau biến đi.”
“Một.”
“Đồ điên.”
Phong Khải Trạch đếm xong ba tiếng, không nhận được đáp án liền tự mình chọn, vô cùng tự nhiên liền nhẹ nhàng bế cô lên đi về phía trước.
Nhưng người đang tựa vào trong lồng ngực anh, cứ mãi la hét giống như heo đem đi giết: “Đồ thần kinh, anh đang làm gì đó, còn không mau thả tôi xuống.”
“Đồ lạnh lùng, tôi cảnh cáo anh, nếu anh không thả tôi xuống, thì đừng trách tôi không khách khí với anh?”
Dưới tình cảnh thế này, cô thực chỉ muốn đấm vài đấm vào gương mặt của anh, phá hủy gương mặt tuyệt mỹ kia.
Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh, cô lại không nỡ ra tay, đành tìm kế sách khác để đối phó anh.
“Em còn không nghe lời, anh sẽ hôn em từ đây đến thẳng tới bệnh viện đó.” Anh không quan tâm tới lời cảnh cáo của cô, ngược lại còn cảnh cáo cô.
“Anh dám?”
“Anh nói được là làm được, em có muốn thử không?” Anh dừng bước lại, dùng ánh mắt gian ác, xấu xa nhìn về phía cô, làm bộ dạng cúi xuống như muốn hôn cô.
“Đừng ——” Cô vươn tay chặn lại cái miệng của anh, đành thỏa hiệp: “Được rồi, tôi sẽ đi cùng anh tới bệnh viện.”
Phong Khải Trạch cười đắc ý, sau đó đặt cô xuống, lấy tay nhẹ nhàng nắm chóp mũi cô, dù có cưng chìu nhưng vẫn cảnh cáo nói: “Tốt nhất đừng có giở trò, em hãy ngoan ngoãn đến thẳng bệnh viện kiểm tra thân thể của mình, bằng không anh sẽ dùng chút biện pháp để trừng trị em đó.”
“Đi thì đi, anh đừng hối hận.” Cô hất tay anh ra, hậm hực nói.
“Từ trước đến nay mọi chuyện anh đã làm đều không bao giờ hối hận.”
“Tên tâm thần này, anh không thấy mình quá tự tin rồi sao?”
“Anh tên là Phong Khải Trạch, không được gọi là đồ điên hay tâm thần, em hãy nhớ cho rõ.” Phong Khải Trạch không muốn lãng phí thêm thời gian, nói xong liền nắm lấy tay cô đi thẳng về phía trước.
Tạ Thiên Ngưng rơi vào trầm tư, im lặng đi theo, trong đầu không ngừng nghĩ tại sao cái tên này lại thấy quen thuộc như vậy, dường như cô đã từng nghe nó ở đâu đó nhưng sao nghĩ mãi vẫn không ra.
Phong Khải Trạch: tên không tệ, vóc người lại khá chuẩn, chỉ tiếc anh là một tên tâm thần.
Hai người cùng nhau tay trong tay đi xuống cầu thang, người đi đường đều quay đầu nhìn bọn họ không ngừng dùng ánh mắt thương tiếc, lắc đầu thở dài mà thấy đau lòng.
Chàng trai đẹp như vậy lại đi cùng với cô gái lôi thôi như thế, đúng là không xứng đôi chút nào, thật đáng tiếc.