Sau khi Ôn Minh cùng Ôn Thiếu Hoa biết được nguyên nhân, biết không thể đợi ở ngân hàng nữa, đành buồn rầu trở về.
Lâm Thục Phân thấy hai người trở lại, lập tức tiến lên hỏi, “Như thế nào, đã gặp được chủ tịch ngân hàng Thiên Tường chưa?”
“Chờ tập đoàn Ôn thị phá sản thôi. Ban đầu tôi nói muốn tìm Thiên Ngưng giải quyết chuyện này, bà cứ khăng khăng không cho, hiện tại tốt lắm, đã xảy ra chuyện.” Ôn Minh vừa nhìn thấy Lâm Thục Phân, lập tức đem cơn tức giận trút lên người bà, dù sao lúc đầu chính là bà nói chuyện này liên quan đến Tạ Thiên Ngưng.
“Ôn Minh, hôm nay ông uống lộn thuốc à, sao vừa về nhà đã nổi giận với tôi?”
“Được rồi, tôi không cãi nhau với bà. Thiếu Hoa, hôm nay muốn cứu Ôn thị nhất định phải tìm được Thiên Ngưng, chúng ta chia nhau tìm, nhất định phải tìm được Thiên Ngưng, chỉ cần Thiên Ngưng nguyện ý ra mặt, đi tìm chủ tịch ngân hàng Thiên Tường cầu cạnh, có lẽ chúng ta còn có một con đường sống.” Ôn Minh không muốn cãi nhau với Lâm Thục Phân, chỉ muốn giải quyết chuyện này thật nhanh.
“Ba, lần trước Tạ Minh San trộm đồng hồ đeo tay, con đã đổi oan cho Thiên Ngưng, sợ rằng. . . . . .” Ôn Thiếu Hoa rất xấu hổ, căn bản là không có mặt mũi đi tìm Tạ Thiên Ngưng.
Thì ra tất cả bi kịch này đều là hậu quả do hắn phụ Tạ Thiên Ngưng mà ra, chỉ là lúc hắn biết đã quá muộn, nếu như hắn sớm biết có thể như vậy, ban đầu nói gì cũng sẽ không cưới Tạ Minh San.
Đáng tiếc, lúc biết thì đã muộn.
“Con ——” Ôn Minh giận đến muốn mắng người, nhưng nghĩ lại, vẫn thôi, “Thôi thôi, việc đã đến nước này, chửi cũng vô dụng. Thiên Ngưng không phải là người hẹp hòi, ta tin chỉ cần lựa lời xin lỗi nó sẽ ổn cả thôi. Đi, lập tức dùng hết mọi biện pháp tìm Thiên Ngưng.”
“Con biết rồi, con nhất định sẽ tìm được cô ấy.” Ôn Thiếu Hoa không nói thêm lời, nhanh chóng đi ra cửa, lập tức đi tìm Tạ Thiên Ngưng.
Ôn Minh cũng không nhàn rỗi, chuẩn bị ra ngoài tìm, nhưng vừa mới cất bước, liền bị Lâm Thục Phân kéo lại, mặt còn không vui chất vấn: “Đây rốt cuộc là chuyện gì, tại sao phải tìm Tạ Thiên Ngưng?”
“Ngân hàng Thiên Tường dừng cấp vốn cho tập đoàn Ôn thị, nguyên nhân chính là bởi vì Thiên Ngưng, bây giờ bà biết rồi chứ, hừ.” Ôn Minh hừ lạnh một tiếng, hất tay bà ra, đi ra khỏi cửa.
“Này, điều này sao có thể?”
Lâm Thục Phân đến bây giờ vẫn không thể tiếp nhận sự thật này, cho tới nay bà đều có chút xem thường Tạ Thiên Ngưng, nhưng thật không nghĩ tới, sau lưng cô ta lại có cả ngân hàng Thiên Tường chống lưng.
Bà sai làm rồi, sai lầm rồi.
Tạ Thiên Ngưng hiện tại chỉ muốn cùng Phong Khải Trạch ngày qua ngày vui vẻ hạnh phúc, còn lại tất cả đều không muốn trông nom, cũng sẽ không đi trông nom, nhất là chuyện nhà Ôn gia, sớm bị cô bỏ quên đến chín tầng mây rồi, lúc này cô đang ngồi ở đài phun nước lớn trước sân xem đàn cá, thỉnh thoảng còn đưa tay đùa nghịch với bọn chúng, chơi một mình nhưng vẫn cảm thấy thú vị.
Cô đã xác định con khỉ nhỏ là người trong lòng mình, cho nên hiện tại trong thế giới của cô, trừ con khỉ nhỏ, còn lại tất cả đều không quan trọng.
Hôm nay, trời trong nắng ấm, bầu trời trong xanh không có bóng mây, khí trời tốt tự nhiên tâm tình cũng tốt.
Phong Khải Trạch sáng sớm đã nói có chuyện muốn đi ra ngoài một chút, cô nghĩ chắc anh đến trụ sở bí mật làm việc, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, tự mình tìm cách giải khuây.
“Cá nhỏ cá nhỏ, đừng chạy đừng chạy, nhanh đến đây, hắc hắc!” (oe)
“Nhanh đến đây, chị có đồ ăn ngon cho các em.”
Lời nói trẻ con như vậy, lại phát ra từ trong miệng một người phụ nữ thành thục đã hai mươi tám tuổi, thật đúng là làm cho người ta có chút không tin. (Vyyen: da gà, tóc gáy của tôi……….ôi ôi ôi)
Thật ra thì một người đang có tâm tình tốt, bất kể là bao nhiêu tuổi, thỉnh thoảng cũng sẽ bộc lộ một ít sự ngây thơ hồn nhiên ra ngoài.
Phong Khải Trạch trong tay đang cầm một bó hoa hồng to, từng bước từng bước đi tới, đứng ở sau lưng cô, không lên tiếng, chỉ là lẳng lặng nhìn cô, nghe cô nói những lời đáng yêu kia, cuối cùng không nhịn được bật cười.
Cũng chỉ có cô mới có thể nói chuyện cùng cá như vậy, cái gì mà chị có đồ ăn ngon, cô cho rằng mình đang dỗ đứa bé sao? Thật buồn cười.
Tạ Thiên Ngưng đột nhiên nghe được tiếng cười, cảm thấy rất kỳ quái, liền xoay người lại, trước mắt lập tức bị một bó hoa hồng lớn hấp dẫn, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Cô sống hai mươi tám năm, đầy là lần đầu tiên có người đàn ông cầm hoa hồng đứng ở trước mặt cô, loại chuyện lãng mạn này, khiến trái tim cô rất kích động.
Cô không phải đang nằm mơ chứ?
“Hoa hồng đẹp quá, không phải em đang nằm mơ chứ?”
Phong Khải Trạch dịu dàng cười một tiếng, một cái tay cầm hoa hồng, một cái tay cầm một cái hộp nhỏ tinh xảo, đựng trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương, sau đó một chân quỳ xuống, đem hoa hồng cùng chiếc nhẫn kim cương đưa lên, thâm tình nói: “Thiên Ngưng, gả cho anh được không?”
“A ——”
Cô cực kỳ kinh ngạc, chuyện đến quá nhanh, một phút trôi qua cô vẫn không thể phản ứng kịp.
Anh đang cầu hôn cô sao?
Hình như là.
Anh không thấy cô gật đầu đồng ý, chỉ ngây người kinh ngạc nhìn, liền dịu dàng nhắc lại lần nữa, “Thiên Ngưng, gả cho anh đi, để cho anh bảo vệ em cả đời này, cho em hạnh phúc.”
Tạ Thiên Ngưng cả người phát run, sau đó giơ tay véo má mình một cái, cảm giác đau liền truyền đến, liền lẩm bẩm: “Đau quá, đây không phải đang nằm mơ.”
Phong Khải Trạch vẫn quỳ gối như cũ, hoa hồng cùng chiếc nhẫn cũng đang đưa lên, nhưng thấy biểu hiện tức cười của cô, anh hắn nhịn cười không được, nhắc nhở cô, “Đây không phải là nằm mơ, tất cả trước mắt đều là thật. Thiên Ngưng, em có nguyện ý gả cho anh, làm người bầu bạn duy nhất cả đời của anh được không?”
“Con khỉ nhỏ, anh hôm nay nói có chuyện muốn đi ra ngoài, chẳng lẽ chính là đi chuẩn bị những thứ này sao?” Cô ‘hỏi một đằng trả lời một nẻo’, trong lòng tràn đầy hưng phấn, cũng bởi vì quá hưng phấn, cho nên trong đầu hỗn loạn thành một cục.
“Đồ ngốc, đừng hỏi gì có được hay không? Anh đang cầu hôn em, em có nguyện ý gả cho anh không?” Anh mắng yêu cô một câu, lại tiếp tục dịu dàng cầu hôn.
Lúc này anh rất nóng lòng muốn nghe được câu trả lời của cô.
“Uhm ——” Cô cố ý do dự một lúc, dùng ngón tay trỏ ấn lên đôi môi, không để ình đồng ý quá nhanh, thật ra thì trong lòng đã đồng ý.
Giờ khắc này quá lãng mạn, quá vui mừng, quá động lòng người rồi, cô muốn cho giờ khắc này có thể dừng lại lâu một chút, để cảm thụ cái loại hạnh phúc tuyệt với này, loại hạnh phúc mà cô đã khát vọng từ lâu.
Kể từ sau khi tốt nghiệp đại học, cô vẫn luôn chờ đợi Ôn Thiếu Hoa cầu hôn, rất muốn hiểu rõ cảm giác có người thích là thế nào? Nhưng hiện tại, cô lại thấy may mắn vì Ôn Thiếu Hoa chưa cầu hôn cô, bởi vì chuyện lãng mạn và xinh đẹp này, không thể hủy ở trên người một tên vô dụng.
Anh nhìn thấy cô đang do dự, cả khuôn mặt trầm xuống, còn có chút gấp gáp, hốt hoảng hỏi: “Thiên Ngưng, có phải em không muốn gả cho anh?”
Bọn họ đã xác nhận được tình cảm của nhau, sao lúc này cô còn do dự?
“Cái này sao ——” Cô vẫn cố tình trêu anh, tiếp tục không trả lời, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hoa hồng cùng chiếc nhẫn, trong lòng âm thầm nói: những thứ này đều là của cô, là tượng trưng của hạnh phúc.
Anh đã mất hết kiên nhẫn, trên mặt lộ ra vẻ đau thương, nặng nề hỏi: “Em thật sự không muốn gả cho anh sao?”
Tạ Thiên Ngưng đem ngón trỏ đặt ở trên miệng thả xuống, tay phải nhận lấy bó hoa hồng, tay trái đưa đến trước mặt, mang theo nụ cười hạnh phúc, gật đầu nói: “Em đồng ý, gả cho anh.”
Nhận được câu trả lời này, Phong Khải Trạch thở phào nhẹ nhõm, trên mặt đau thương toàn bộ biến mất, cùng cô cười hạnh phúc, đem chiếc nhẫn từ trong hộp lấy ra, đeo vào ngón giữa của cô, sau đó ở mu bàn tay cô nhẹ nhàng hôn một cái.
Cô nhìn anh đem chiếc nhẫn đeo lên trên ngón tay của mình, từng bước đều nhìn rất rõ ràng, mỗi một phút mỗi một giây ở trong lòng giống như đang tăng gia tốc. Khi chiếc nhẫn nằm ngay ngắn trên ngón tay thì cô cực kì kích động, nội tâm vui sướng không cách nào diễn tả được bằng lời.
Đem chiếc nhẫn xỏ vào ngón tay của cô xong, anh từ từ đứng lên, đôi tay ôm hông của cô, ôm cô vào trong ngực, tuyên bố: “Bắt đầu từ bây giờ, em chính là vợ chưa cưới của Phong Khải Trạch anh, không lâu nữa chính là bà xã của anh.”
“Như vậy bắt đầu từ bây giờ, anh chính là hôn phu của Tạ Thiên Ngưng em, không lâu nữa chính là chồng của em.” Cô theo câu nói của anh, lặp lại lần nữa.
“Em nói rất đúng.” Anh hưng phấn hô to, sau đó ôm chặt lấy hông của cô, đem cả người cô nhấc lên, đứng tại chỗ xoay vòng.
“A ——” Cô giật mình hét to, chờ khi bình tĩnh lại, liền vui vẻ cười to, “Ha ha —— chậm một chút, em chóng mặt quá, chậm một chút.”
Tiếng cười hạnh phúc, truyền khắp cả khu vườn.
Người làm xung quanh đều đang nhìn trộm, thấy một màn như vậy, cũng đều vì bọn họ mà thấy vui lây, đồng thời cũng không ngừng hâm mộ.
Người có tình sẽ thành thân thuộc, đây chính là một bức tranh tuyệt đẹp động lòng người.
Tạ Thiên Ngưng bị xoay đến chóng mặt, đầu đầy sao, nhưng Phong Khải Trạch vẫn chưa chịu dừng lại, cô đành phải cầu xin, “Con khỉ nhỏ, mau dừng lại, em sắp hôn mê rồi.”
Không có biện pháp, anh đành dừng lại, đặt cô xuống, để cho hai chân cô chạm đất, nhưng vẫn ôm cô như cũ không thả, để cho cô vững vàng trong ngực của anh.
“Thiên Ngưng, em muốn tổ chức hôn lễ như thế nào? Chỉ cần em nói ra, anh đều có thể làm được.”
“Hôn lễ, chuyện này cứ chờ hôn lễ của Hồng Thi Na được giải quyết rồi hãy nói, có được không?” Cô thâm trầm trả lời, đối với buổi hôn lễ này, vẫn có chút chú ý.
Anh hiểu được băn khoăn của cô, liền đưa tay nắm nhẹ cái mũi của cô, đùa với cô nói: “Tốt, đều tùy em, anh nhất định sẽ đem hôn lễ cuả chúng ta làm long trọng hơn gấp trăm vạn lần so với Hồng Thi Na.”
“Hôn lễ long trọng hay không long trọng em không quan tâm, em chỉ muốn anh thật lòng thật dạ yêu em, hơn nữa còn phải là người duy nhất.”
“Thật lòng thật dạ, cả đời yêu duy nhất mình em, hôn lễ long trọng anh cũng sẽ chuẩn bị cho em. Chờ chuyện kết thân hai nhà Phong Hồng giải quyết xong, chúng ta liền cử hành hôn lễ, có được không? Anh không thể chờ đợi lâu được nữa, anh muốn em làm bà xã của anh ngay bây giờ.”
“Hiện giờ quan hệ của chúng ta như vậy, lại ở cùng một chỗ, so với vợ chồng có gì khác biệt, anh còn không thể chờ đợi thêm à?” Cô bĩu môi, ngượng ngùng hỏi, mặt có hơi hồng.
“Cự Phong từng nói, chỉ cần em chưa chính thức trở thành người của anh, chuyện vẫn chưa kết thúc, cho nên anh muốn nhanh chóng cưới em về, chiếm đoạt em tất cả, khiến tất cả mọi người không còn cơ hội.”
“Phong Khải Trạch, anh sắc lang ——” Cô trong cơn tức giận, cầm hoa hồng, hướng trên đầu của anh đập tới.
Mặc dù lời của anh quá trắng trợn, nhưng cô không thật sự tức giận, bởi vì anh rất thành thực, không dùng những từ giả dối để lừa gạt cô.