Tạ Thiên Ngưng để lại tờ giấy kia, mục đích là lừa Phong Khải Trạch rời đi, để có thời gian trở về thu dọn đồ đạc, đi tìm một chỗ ở mới.
Tên bị bệnh thần kinh kia đã biết chỗ ở của cô, muốn thoát khỏi anh ta hoàn toàn thì phải đổi chỗ ở khác.
Sau khi thu dọn một ít đồ dùng cần thiết, cô kéo hành lý ra khỏi cửa. Lúc này điện thoại trong túi chợt vang lên, cô lấy ra xem, là Đinh Tiểu Nhiên gọi tới, nên liền mở máy nghe.
Qua điện thoại, cô được biết Phong Khải Trạch đã đến công ty gây ra một trận ồn ào, trong lòng càng buồn bực hơn.
“Tiểu Nhiên, cám ơn cậu đã nói cho mình biết chuyện này, bây giờ mình đang vội đi tìm chỗ ở mới, khi nào xong mình sẽ gọi lại cho cậu, bái bai.”
Cô liền cúp điện thoại, vội vàng kéo hành lý đi về phía trước, vừa ra ngoài liền gọi ngay một chiếc tắc xi, khi ra đi hết sức gọn gàng.
Chẳng lẽ tên đàn ông kia có khả năng thông thiên sao, có thể tìm ra chỗ cô làm nhanh như vậy, lại còn náo loạn một trận. Ngày mai khi cô đi làm, chắc chắn sẽ thành đề tài bàn tán của mọi người rồi.
Phiền chết mất.
Cuộc sống của cô vốn đã đủ rối loạn rồi, không nghĩ tới cái tên bệnh thần kinh kia còn chen chân vào, thật ghê tởm.
Nếu không thoát khỏi tên đàn ông này sớm thì cuộc sống sau này của cô không thể yên tĩnh rồi, mặc kệ phải dùng biện pháp gì, cô nhất định phải tìm cách đẩy anh ta ra thật xa, thật xa để anh ta vĩnh viễn không tìm được.
Tạ Thiên Ngưng cho rằng chỉ cần đổi chỗ ở là có thể giải quyết vấn đề, không ngờ đây là một biện pháp cực kỳ ngây thơ.
Phong Khải Trạch tìm suốt cả ngày ở công ty bách hóa Thiên Bách, nhưng không tìm được người vì vậy định trở về nhà trọ xem một chút, trên đường gọi một cú điện thoại cho Đường Phi.
“Đường Phi, làm giúp tôi một chuyện.”
Lúc này Đường Phi đang ở Phong gia, đột nhiên nhận được cú điện thoại này, kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.
Lần trước bắt hắn trong hai giờ phải tìm được một người phụ nữ tên Tạ Thiên Ngưng, đã đủ làm cho hắn giật mình, không nghĩ tới lần này còn giật mình hơn.
Từ trước đến giờ Phong đại thiếu gia luôn không thích quan hệ với phụ nữ, sao dạo gần đây cứ luôn bám quanh một người phụ nữ chứ?
Mặc dù không biết tại sao, nhưng chuyện anh ta giao mình vẫn phải làm: “Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm ngay lập tức.”
Phong Gia Vinh đọc báo ở bên cạnh, nghe thấy lời nói của Đường Phi, liền hỏi: “Đường Phi, có phải Khải Trạch gọi điện thoại tới không, nó lại muốn cậu làm chuyện gì?”
“Phong tiên sinh, đúng là thiếu gia đã gọi điện thoại tới, cậu ấy muốn tôi truyền đạt lệnh cấm, bất kỳ công ty nào cũng không được tuyển người có tên là Tạ Thiên Ngưng.”
“Tạ Thiên Ngưng, hình như tên của phụ nữ mà. Bình thường Khải Trạch không quan hệ tới phụ nữ, sao đột nhiên lại gây khó dễ cho một cô gái?” Phong Gia Vinh để tờ báo xuống, cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc.
Một người đàn ông chưa từng qua lại với bất kì phụ nữ nào, đột nhiên lại dùng mọi biện pháp cực đoan để đối phó một cô gái, xem ra chuyện nhất định không đơn giản.
Mang Phương Dung ngồi bên cạnh, nghe thấy lời này liền khinh thường cười một tiếng, giễu cợt nói: “Nhất định cô gái kia không biết xấu hổ, có lẽ từ đâu đó biết được thân phận của Khải Trạch, cho nên bất kể sống chết cứ quấn lấy nó không nhả. Vì muốn thoát khỏi cô gái này, Khải Trạch không thể không dùng chút thủ đoạn cực đoan. Phụ nữ bây giờ cũng thật thực tế, tất cả đều chỉ vì tiền, chỉ cần có tiền chuyện gì cũng có thể làm được.”
Phong Gia Vinh nghe xong câu này thì im lặng một lúc, sau đó quay sang ra lệnh cho Đường Phi: “Đường Phi, cậu đi giải quyết chuyện này cho thiếu gia, lúc cần thiết hãy giúp nó thoát khỏi cô gái này. Tuyệt đối không cho phép đám phụ nữ chuyên gây rối ở bên ngoài kia quyến rũ con trai ta, việc chọn người cho Phong thiếu gia tự ta sẽ quyết định lấy.”
“Vâng”.