Tạ Thiên Ngưng ở nhà ngây ngô suy nghĩ, muốn xem thử có đúng như lời Phong Khải Trạch nói là có người đưa đồ ăn ngon tới cho cô hay không.
Kết quả, đợi đến hơn bốn giờ chiều mà không thấy thức ăn ngon nào đâu, lại thấy Tạ Minh San gọi điện thoại tới nói muốn gặp mặt nói chuyện một chút.
Mới đầu cô còn không định đi, sợ rằng đó là một cái bẫy. Nhưng nghĩ lại, cô không làm việc gì với trái lương tâm thì tại sao lại phải sợ.
Nhìn đồng hồ lúc này là năm giờ chiều, người đưa cơm còn chưa tới, mà cô lại không có thời gian đợi thêm nữa nên đành mặc kệ, đi ra ngoài gặp Tạ Minh San.
Bởi vì đường hơi xa nên khi cô đến điểm hẹn ở quán cà phê thì đã là bảy giờ tối, sắc trời đã tối, đèn sáng khắp nơi.
Quán cà phê mang không khí thần bí trầm tĩnh, làm cô cảm giác mình và nơi này không hợp nhau.
Khách của quán này có vẻ rất biết thưởng thức, từng cử chỉ lời nói đều cực kì ưu nhã, quần áo quý phái, ngay cả một nụ cười lộ ra cũng rất cao quý cùng nhã nhặn.
Nhìn lại cô, cách ăn mặc quê mùa không nói, ngay cả đầu tóc cũng ghim lung tung, còn không bằng nhân viên phục vụ nơi này.
Tạ Minh San đã sớm ngồi ở trong quán cà phê đợi cô, thấy cô đi vào, liền ưu nhã gật đầu một cái, ý bảo đến đây.
Tạ Thiên Ngưng thấy cô ta, bình tĩnh đi đến tỏ ra lạnh lùng, mơ hồ có chút tức giận.
“Chị họ, chị muốn uống gì, hôm nay em mời”.
“Không cần, tôi không uống gì hết, cô tìm tôi có việc gì thì nói nhanh đi để tôi còn về.” Mới vừa rồi Tạ Thiên Ngưng còn cảm thấy có chút lúng túng khi bước vào quán cà phê cao cấp này, nhưng hiện tại đã không còn nữa, chỉ còn tức giận bao trùm lấy cô.
“Chị họ, em biết rõ chị vẫn còn giận em, em muốn gặp chị để nói rõ chuyện ấm nước nóng lần trước.”
“Cô còn mặt mũi mà nói chuyện này với tôi à, chân tướng sự việc thế nào cô là người rõ nhất, không phải sao”?
“Dĩ nhiên là em biết rõ, cho dù đã làm gì thì em cũng chỉ muốn chứng thực lời nói: không phải em cướp Thiếu Hoa, mà là do anh ấy không yêu chị nên mới bỏ chị. Nếu anh ấy yêu chị thật lòng thì sẽ hiểu rõ chị, tin chị không làm em bị bỏng. Nhưng anh ấy không hề như vậy, chỉ cần vài ba lời đơn giản đã định tội cho chị, chị biết nghĩa là thế nào không? Nghĩa là căn bản chị không có vị trí nào ở trong lòng anh ấy hết”. Lời lẽ của Tạ Minh San rất hùng hồn khi nói đến chuyện đó, không lộ chút áy náy.
Nghe thế, một nửa tức giận của Tạ Thiên Ngưng bay mất, nhưng lòng lại đau lên gấp bội.
Nghĩ lại chuyện ấm nước nóng lần trước, đúng là không có một ai tin tưởng cô, chẳng lẽ cô là người không đáng tin sao?
Tạ Minh San có làm gì đi nữa thì quả thực đã chứng minh rất nhiều việc, chứng minh cô ngu xuẩn đần độn.
“Chị họ, em thật sự rất yêu Thiếu Hoa, em cũng biết chị yêu anh ấy, nhưng cả hai chúng em đều yêu nhau, chị có thể tác thành cho chúng em được không”? Tạ Minh San đột nhiên nắm tay Tạ Thiên Ngưng, điềm đạm đáng yêu cầu xin cô.
“Minh San, cô không thấy yêu cầu này rất buồn cười sao?” Tạ Thiên Ngưng rút tay về, không muốn đụng vào cô ta.
Đối với cô em họ này, cô chỉ có oán hận, mặc dù biết không thể trách cô ta trong tất cả mọi chuyện, nhưng chính cô không kiềm chế được ý nghĩ căm hận cô ta.
Cô không phải người độ lượng, không thể dễ dàng tha thứ tất cả.