Tạ Thiên Ngưng ngây ngốc đi theo Phong Khải Trạch ra khỏi trung tâm, vẫn còn đang nghi ngờ chuyện vừa rồi, nghĩ thế nào cũng không hiểu nên dùng sức kéo anh, đi tới trước mặt anh rồi nhìn chằm chằm, nghiêm nghị chất vấn: “Nói, anh rốt cuộc là ai?”
Dường như bây giờ cô đã từ từ đón nhận người đàn ông này, dần dần hạ thấp cảnh giác đối với anh, có lúc thậm chí cả chút cảnh giác cũng không có.
Mặc dù cô không biết người đàn ông này tại sao lại đối tốt với cô như vậy, chịu vì cô mà tiêu nhiều tiền như vậy, nhưng cô biết rõ, một người đàn ông sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với một người không quen biết, huống chi bọn họ gặp nhau trong hoàn cảnh chả vui vẻ gì.
Trên người cô giống như buộc quả bom hẹn giờ.
“Anh là Phong Khải Trạch.” Phong Khải Trạch mặt như không có việc gì cả trả lời, chỉ nói ra tên của mình, còn lại cái gì cũng không nói.
Anh thật sự là Phong Khải Trạch, không có lừa cô, hơn nữa từ đầu tới cuối anh cũng chưa từng lừa dối cô, tất cả đều chỉ do cô suy đoán mà thôi.
Chính cô tự đoán, vậy thì không thể trách anh được.
“Dĩ nhiên tôi biết anh tên Phong Khải Trạch, tôi muốn hỏi thân phận của anh, rốt cuộc anh là người thế nào, mà cả mắt cũng không chớp khi trả một khoản tiền lớn như vậy?”
Phong Khải Trạch —— cái tên này cô vẫn luôn cảm thấy rất quen, nhưng lại không nghĩ ra được là đã từng nghe ở đâu.
“Vậy em nghĩ anh có thân phận gì?” Anh cười nhạt một tiếng, dịu dàng hỏi ngược lại, một bộ dáng rất bình thản.
“Tôi làm sao biết thân phận của anh là gì? Tóm lại là anh có chuyện giấu tôi, nói mau.” Cô cố chấp buộc anh nói.
Anh tà mị cười một tiếng, lạnh giọng nói: “Đây là chuyện riêng tư của cá nhân anh, nếu như em muốn biết vậy thì gả cho anh, chỉ cần em gả cho anh, cho dù em muốn biết trên người anh có mấy cọng lông, anh cũng sẽ nói cho em biết.” (VyYen: chết với anh này mất (n_n).)
“. . . . . .”
Cái gì mà chuyện riêng tư cá nhân, đây rõ ràng là cái cớ của anh, để cho cô hỏi cũng không được, mà không hỏi cũng không được, chỉ có thể tự mình hờn dỗi.
Do đó, cô xác định không thể quá tin tưởng người đàn ông này, bởi vì anh ta không thành thật.
“Đi thôi.” Phong Khải Trạch thấy cô không hỏi nữa, thế là ôm cô tiến về phía trước.
Tạ Thiên Ngưng không chịu, lập tức đẩy anh ra, nghiêm nghị cảnh cáo nói: “Không cho phép động tay động chân với tôi, có nghe không?”
“Đừng quên quan hệ bây giờ của chúng ta, nếu như em không muốn biến mọi chuyện thành công cốc, thì tất cả mọi chuyện đều phải phối hợp thật tốt với anh.” Anh cố chấp ôm cô lại, dùng ánh mắt nhắc nhở cô.
Chạm phải ánh mắt nhắc nhở của anh, Tạ Thiên Ngưng lập tức nhớ lại những tổn thương mà Tạ Minh San cùng Ôn Thiếu Hoa gây ra cho cô, đáy lòng tức giận như bão táp, ý niệm trả thù càng ngày càng mạnh. Dưới ngọn lửa hận thù, cô lựa chọn tiến về phía trước.
“Bất kể anh đối với tôi có ý đồ gì, chờ sau khi tham gia hôn lễ xong, anh đi đường cái của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi (*), sau này chúng ta đều có cuộc sống riêng, không cho phép anh quấn lấy tôi nữa.”
(*): ý nói hai người sẽ không liên quan gì đến nhau nữa.
Hiện tại, điều cô muốn làm nhất là trả thù, những thứ còn lại cứ để sang một bên.
Phong Khải Trạch duy trì im lặng, không trả lời những lời này của cô, nhưng trong lòng đã có đáp án.
Cho dù tham dự xong hôn lễ, anh cũng không rời khỏi cô, bởi vì cả đời này anh nhất định quấn lấy cô.
Hai người thân mật đi ở trên đường phố, hoàn toàn giống như một đôi tình nhân đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt.
Lúc này, điện thoại trong túi xách Tạ Thiên Ngưng vang lên, cô lấy ra xem, là Tạ Chính Phong điện tới, liền nhấn nút trả lời, vừa đi vừa nói.
“Được ạ, lát nữa cháu sẽ trở về lấy là được.”
Nói xong, cúp điện thoại, vẻ mặt nặng nề mang theo đau thương.
Từ nét mặt của cô, Phong Khải Trạch liền đoán được không phải chuyện tốt lành gì, vì vậy nhẹ giọng hỏi cô: “Sao vậy?”
“Là chú tôi gọi điện thoại tới, nói tôi để quên ít đồ ở nhà, bảo tôi trở về lấy.”
Bây giờ cô không muốn trở lại chỗ đó, nhưng nếu không đi lại không được.
“Là vật gì?”
“Chú ấy chưa nói, chỉ nói là vật rất quan trọng, muốn tôi nhất định trở về một chuyến. Được rồi, tôi sẽ tự mình đến đó, anh trở về lo chuyện của anh đi.” Tạ Thiên Ngưng hít một hơi, đem bi thương toàn bộ giấu trong lòng, cố gắng không để biểu hiện ở trên mặt, sau khi nói xong liền đi tới một bên gọi taxi.
Nhưng Phong Khải Trạch không để cho cô đi, kéo cô lại, sau đó dẫn cô đến chỗ đậu xe của mình, vừa đi vừa nói: “Anh cùng đi với em.”
“Không được, anh đừng quên quan hệ của chúng ta chỉ là người yêu giả , tôi không muốn chú của tôi hiểu lầm.” ( vyyen: chết với cô này mất).
“Em là đầu heo sao? Hôn lễ của Ôn Thiếu Hoa với Tạ Minh San, em muốn đưa anh cùng đi tham gia, đến lúc đó ai cũng biết anh là bạn trai của em, điểm này, em phải hiểu rõ chứ.” ( vyyen: Anh KT mắng đúng lắm…..) (tâm tâm: không có não ==”)
“. . . . . .”
Có phải cô đang làm ọi chuyện trở nên phức tạp hơn không?
Tạ Thiên Ngưng vẫn còn do dự, nhưng đã bị Phong Khải Trạch đẩy lên xe, cài dây an toàn cho cô.
( vyyen: yêu phải người như vậy thật khổ, ko biết mình có ngốc như vậy ko nhỉ. Tâm Tâm nàng thấy ta có ngốc như vậy ko?)
(tâm tâm: à ko, nàng ngốc hơn =)) )
(vinhanh: chết với hai đứa em của tui quá.)
Xe chậm rãi khởi động, làm cô không có lựa chọn nào khác, đành phải chấp nhận thực tế.
Cũng được, vì cơn giận này, cái gì cũng không sao cả, hiểu lầm thì hiểu lầm đi, có lẽ vụ hiểu lầm này cũng đúng.
Sau nửa giờ, hai người đi tới cửa Tạ gia, nhấn chuông cửa.
Không bao lâu, Tạ Chính Phong mở cửa ra, vẻ mặt tươi cười chào hỏi: “Thiên Ngưng ——”
Lời còn chưa nói hết, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, kinh ngạc nhìn diện mạo Tạ Thiên Ngưng hoàn toàn khác, bên cạnh cô còn có một người đàn ông, làm ông trợn tròn mắt.
“Chú.” Tạ Thiên Ngưng mỉm cười chào hỏi, giọng nói có chút cứng ngắc, lúng túng đứng nguyên tại chỗ.
Cô dĩ nhiên lúng túng, bởi vì nơi này có một chút chuyện khiến cho cô không muốn phải đối mặt.
“Thiên Ngưng, cháu, người này là, cậu ta, cậu ta là ——” Tạ Chính Phong vô cùng giật mình, nói cũng không nói hết câu được, hoàn toàn không thể tin được sự thật trước mắt.
Đây là cháu gái Tạ Thiên Ngưng của ông sao?
Thiên Ngưng bây giờ, thật sự rất đẹp, tuyệt đối không thua Tạ Minh San.
Tại sao Thiên Ngưng lại biến mình trở nên như vậy?
Tạ Thiên Ngưng hơi do dự, không biết nên giải thích thân phận của Phong Khải Trạch ra sao cho tốt.
Vậy mà, cô còn chưa nghĩ ra câu trả lời thì Phong Khải Trạch ngược lại tiến bước lên trước, rất tự nhiên giới thiệu: “Chào chú, cháu là bạn trai của Thiên Ngưng.”
“Là bạn trai ——”
Lần này Tạ Chính Phong còn ngây người hơn, hoàn toàn không biết làm sao.
Cô cháu gái của ông rời đi có mấy ngày, trở lại liền dẫn theo bạn trai mới, có phải là quá nhanh hay không?
Ông rất hiểu rõ Thiên Ngưng, cô không thể nào ở trong thời gian ngắn tìm được bạn trai, huống chi xem ra anh chàng này lại có điều kiện rất tốt.
“Chú, chú làm sao vậy?” Tạ Thiên Ngưng biết Tạ Chính Phong kinh ngạc, cũng không biết nói gì, không thể làm gì khác hơn là tùy ý nói một chút.
“Không có, không có gì, nhanh vào nhà đi, mời vào.” Tạ Chính Phong lấy lại tinh thần, cứng nhắc mời hai người bọn họ vào nhà.
Phong Khải Trạch không chút khách khí, đi theo Tạ Thiên Ngưng vào, nhìn lướt qua hoàn cảnh nơi này một chút.
Căn nhà rộng khoảng hơn 100 mét vuông, đủ thấy rõ, cái gia đình này cũng không phải giàu có gì.
Khó trách Tạ Minh San lại muốn gả cho Ôn Thiếu Hoa như vậy, sau khi tốt nghiệp đại học không đi tìm việc làm, mà trực tiếp tìm đàn ông, hơn nữa còn đào góc tường của chị họ mình, đại khái cũng là do hoàn cảnh đưa đẩy thôi.
“Mời ngồi.” Tạ Chính Phong thu dọn đống báo chí để bừa bộn trên ghế sa lon lại, ý bảo hai người ngồi.
Ông cho là chỉ có một mình Tạ Thiên Ngưng trở về, cho nên không có dọn dẹp nhà, hiện giờ trông nó rất bừa bộn.
Lúc này, Ninh Nghiên ở trong phòng bếp lớn tiếng nói chuyện, không biết có khách tới nhà: “Chính Phong, có phải Thiên Ngưng trở về hay không? Nếu như nó về, ông để cho nó dọn dẹp nhà cửa đi, giờ trong nhà bừa bộn quá rồi.”
Những lời này khiến Phong Khải Trạch nghe được thấy rất không vui, hai hàng lông mày nhíu lại.
Thì ra quả táo nhỏ của anh đã sống mười năm trong hoàn cảnh như vậy, anh có thể không so đo căn nhà to hay nhỏ, nhưng thái độ gia đình này đối xử với cô làm anh vô cùng không hài lòng.
Con gái của bọn họ đã cướp chồng sắp cưới của Tạ Thiên Ngưng, hơn nữa cô cũng đã dọn ra ngoài, bọn họ còn gọi cô trở về để dọn dẹp nhà cho bọn họ?
Đây là loại người gì chứ?
Tạ Chính Phong thấy trên sắc mặt Phong Khải Trạch không vui, vô cùng khó xử, không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ là ngượng ngùng cười cười.
Tạ Thiên Ngưng cũng nghe thấy lời nói của Ninh Nghiên, theo thói quen muốn đứng dậy thu dọn nhà cửa.
Nhưng Phong Khải Trạch lại không cho phép, kéo tay của cô lại, ra lệnh: “Anh không cho phép em làm những chuyện này.”
“Chỉ là dọn dẹp một chút thôi, cũngkhông tốn bao nhiêu thời gian, nên không sao đâu.” Cô cười khổ trả lời, đáy lòng tràn đầy đau thương, vẫn còn muốn đứng dậy đi dọn dẹp.(vyyen: chết mất, em tức chết mất thôi đại tỷ ơi!!!!!!!)
(vinhanh: bình tĩnh một chút ==’’)
Anh cố chấp kéo tay côlại, không để cho cô làm: “Anh nói, anh không cho phép em làm chuyện này, hơn nữa đây cũng không phải chuyện em nên làm.”
“. . . . . .”
Tạ Chính Phong thấy tình hình không ổn, bèn ra mặt nói chuyện, vẻ mặt cực kỳ lúng túng: “Thiên Ngưng, cháu không cần phải làm cái này đâu, ngồi xuống đi.”
“Chú.” Tạ Thiên Ngưng ưu sầu nhìn Tạ Chính Phong, bất đắc dĩ cúi đầu, không biết nên nói gì.
Trước đây việc dọn dẹp nhà cửa đều do cô làm, không nghĩ tới khi cô rời khỏi nhà mới có mấy ngày, trong nhà liền bừa bộn thành như vậy.
Chẳng lẽ Tạ Minh San không dọn dẹp sao? (vinhanh: lo điệu, lo cua zai làm gì dọn.)
“Thiên Ngưng, cháu đừng để ý tới thiếm của cháu, bà ấy chính là người như vậy, cháu cũng đừng so đo với bà ấy.”
“Chú, không có gì .”
“Ngồi đi.”
“Vâng.”
Tạ Thiên Ngưng ngồi xuống, Phong Khải Trạch cũng không còn lo lắng, theo cô cùng ngồi xuống, ấn tượng đối với người Tạ gia cực kém, nhất là người trong nhà bếp kia.
Bọn họ cố ý gọi điện thoại để Tạ Thiên Ngưng trở về, chẳng lẽ chính là muốn cô trở lại dọn dẹp sao?
Nếu sự thật là như vậy, mấy người nhà này thật là quá ghê tởm.
“Thiên Ngưng, cháu quen bạn trai mới khi nào vậy, sao không nói cho chú biết?”
“Cháu ——”
Không đợi Tạ Thiên Ngưng trả lời, Phong Khải Trạch vẫn trả lời trước, hơn nữa còn ôm cô trả lời: “Chú, cháu cùng Thiên Ngưng mặc dù mới quen không bao lâu, nhưng cháu không thể rời xa cô ấy, cháu thích cô ấy, cho nên liền quyết theo đuổi cô ấy cho bằng được. Trước đó không lâu, cháu biết vị hôn phu của cô ấy bắt cá hai tay, cháu đã vui mừng đến mấy đêm không ngủ được, vì thế cháu áp dụng kế hoạch điên cuồng theo đuổi, cho nên mới cua được cô ấy, để cô ấy nằm gọn trong tay mình.”
Ôi trời ơi, tên này đúng là quá giỏi, nói dối mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp .
Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào anh, nhưng cũng chỉ biết im lặng không nói gì.
“A ——” Tạ Chính Phong không dám hỏi nữa, bởi vì ông cảm thấy rõ đối phương vừa tức giận vừa bất mãn.
Chàng trai này, có một loại khí phách uy nghiêm, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo, làm cho người ta có chút sợ hãi.
Lúc này, Ninh Nghiên trong phòng bếp lại hô to: “Chính Phong, lát nữa Thiên Ngưng làm vệ sinh xong, ông nói cho nó biết, đồ dùng trong nhà đã hết rồi, ông nói nó đi ra ngoài mua đi. Còn có a, đồ trong tủ lạnh cũng cần mua thêm.”
“. . . . . .”