Vẻ mặt Hồng Thừa Chí chán nản quay về, từ trước đến nay tâm trạng chưa từng tệ như vậy, phiền não tới cực điểm, nhưng không nghĩ rằng vừa vào cửa thì Hồng Thi Na liền lập tức hỏi hắn tin tức về Phong Khải Trạch.
“Anh, tìm được Khải Trạch rồi sao?”
Đã rất lâu cô không gặp Phong Khải Trạch, mỗi ngày đều gọi điện thoại nhiều lần cho Đường Phi nhưng vẫn không có tin tức của anh ấy.
Nếu như biết lần trước làm việc lỗ mãng sẽ dọa anh bỏ đi cô sẽ không kích động như vậy.
“Đừng có nhắc đến tên khốn kiếp kia trước mặt anh, nói đến hắn anh liền bực mình.” Hồng Thừa Chí vừa nghe ba chữ ‘Phong Khải Trạch’ thì càng giận, cầm gạt tàn trên bàn ném mạnh xuống đất.
Loảng xoảng.
Tiếng đập mạnh khiến tất cả mọi người giật nảy mình, nhất là Hồng Thi Na đã run rẩy thành con thỏ nhỏ, khúm núm đứng tại chỗ không dám nói một lời.
Hồng Thiên Phương đang đọc báo, cảm thấy cơn tức của Hồng Thừa Chí quá lớn, có gì đó không bình thường, bèn hỏi rõ ràng: “Sao vậy, sao vừa về liền nổi giận như vậy?”
“Cha, cha có biết tên Phong Khải Trạch kia khó ưa thế nào không? Nó không chỉ cho người đánh con mà còn nói nhất định không bỏ qua cho con. Đáng ghét hơn chính là nó lại ôm người phụ nữ khác, còn nói trước mặt rất nhiều người là sẽ không lấy Thi Na. Bây giờ giới truyền thông đều viết về chuyện quan hệ thông gia của hai nhà Phong Hồng. Phong Khải Trạch làm như vậy chẳng phải là muốn làm Hồng gia chúng ta mất mặt sao?” Hồng Thừa Chí chỉ nói lại một đoạn trong đó, cũng không nói chuyện trước đấy mình đã đối xử với Tạ Thiên Ngưng như thế nào.
Hồng Thi Na nghe chuyện này, không phải quá đau buồn mà chỉ có chút chút ưu thương, vì vậy nhẹ giọng nói: “Anh, không phải anh đã sớm biết Khải Trạch có bạn gái sao, còn tức giận như vậy làm gì?”
“Anh tức, anh tức giận là bởi vì, bởi vì ——” Hồi lâu Hồng Thừa Chí vẫn không nói được nguyên do, lại không muốn cho người nhà biết hắn gây chuyện gì, sau khi cân nhắc, lúc này mới hùng hồn nói: “Anh tức giận bởi vì bạn gái Phong Khải Trạch đã từng chọc anh, còn đá anh một cái khiến anh lăn xuống cầu thang. Chính là ngày em gọi anh đến gặp Phong Khải Trạch, không phải em hỏi anh sao lại thảm hại vậy ư? Chính là do người phụ nữ đó hại.”
“A ——”
“Cơn tức này anh nuốt không trôi, cho nên muốn đi dạy dỗ người phụ nữ này, không nghĩ rằng cô ta lại là bạn gái của Phong Khải Trach. Thật tức chết.” Hồng Thừa Chí càng nói càng tức, ngực bí hơi, vì vậy tùy tiện lấy tay kéo cà vạt để mình thở thoải mái hơn.
“Con tức giận với một người phụ nữ làm gì? Thật mất mặt. Mọi việc đều có nhân quả, người phụ nữ kia không vô duyên vô cớ tìm con gây chuyện đâu.” Lúc này Hồng Thiên Phương rất bất mãn với hành động của Hồng Thừa Chí, một người nhận giáo dục bậc Cao Đẳng lại không có thái độ đúng mực. Nếu để người ngoài thấy được thật mất hết thể diện.
“Cha, sao cha lại nói giúp người ngoài?” Lần này Hồng Thừa Chí càng tức, vì không chiếm được sự ủng hộ của người nhà mà cảm thấy tức giận.
“Thừa Chí, con là hạng người gì cha hiểu rất rõ, chỉ dựa vào lời nói một phía của con, cha sẽ không phán đoán chuyện này ai đúng ai sai, cho dù con có là con trai của ta cũng không ngoại lệ. Con nói đi, hai ngày nay con đi đâu?”
“Con, con ——” Hồng Thừa Chí chột dạ, suy nghĩ một chút, bèn lấy Hồng Thi Na làm bia đỡ đạn: “Cha, con giúp Thi Na đi tìm Phong Khải Trạch, cũng vì con đi tìm hắn nên mới bị hắn đánh một trận đau nhức. Cha không nói giúp con thì thôi lại còn mắng con.”
Hồng Thi Na nghe thấy vấn đề, liền trực tiếp phản bác: “Anh, lúc anh rời đi hai ngày trước không phải anh nói đi dạy dỗ một người sao? Thế nào lại biến thành giúp em tìm Khải Trạch rồi?”
Hồng Thừa Chí không vui lườm cô một cái, cảnh cáo cô không nên nói chuyện lung tung.
Đáng tiếc quá trễ, Hồng Thiên Phương đã hoài nghi, mặc dù không biết là chuyện gì nhưng ông có thể khẳng định không phải chuyện tốt, bèn nghiêm nghị khiển trách: “Thừa Chí, nếu con càn quấy như vậy tập đoàn Hồng thị sớm muộn cũng sẽ bị con hủy hoại.”
“Cha, không nghiêm trọng như vậy đâu, con chỉ đi dạy dỗ một người thôi mà. Dựa vào năng lực tập đoàn Hồng thị chúng ta, chẳng lẽ dạy dỗ một người cũng không được sao?”
“Ngộ nhỡ gây ra án mạng hay làm chuyện phạm pháp, đối phương muốn kiện mày thì dù cho tao có thể tìm luật sư giúp mày thắng kiện nhưng dư luận xã hội sẽ bỏ qua ày sao? Cứ như vậy, danh tiếng của mày không tốt, chỉ sợ Hội Đồng Quản Trị sẽ không đồng ý để ày tiếp nhận vị trí của tao.”
“Cha, không nghiêm trọng như vậy chứ?” Hồng Thừa Chí còn chưa có ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, cho là mọi việc có tập đoàn Hồng thị chống lưng nên không cần sợ gì.
Từ nhỏ đến lớn, đúng là không ai dám đắc tội với hắn, nếu có đắc tội, kết quả cũng rất thảm.
“Đừng tưởng rằng tập đoàn Hồng thị tài cao thế lớn là có thể giúp mày giải quyết bất cứ phiền phức gì, ngộ nhỡ mày chọc cho người người oán trách rồi không ai có thể giúp mày được. Huống chi người lần này mày chọc phải chính là Phong Khải Trạch, nó còn đáng sợ hơn Phong Gia Vinh. Nó nói sẽ không bỏ qua ày thì nhất định sẽ không bỏ qua ày. Mày bớt phóng túng đi.” Hồng Thiên Phương càng nghĩ càng cảm thấy chuyện không đơn giản, trong lòng chợt sinh ra cảm giác sợ hãi không giải thích được.
Nghĩ đến ánh mắt sắc bén của Phong Khải Trạch toàn thân ông phát run.
Người như vậy, giống ma quỷ, máu lạnh vô tình, ngay cả cha mình cũng có thể mặc kệ huống chi là những người khác.
“Cha, Phong Khải Trạch không phải giống con sao, là một Phú Nhị Đại (Đời thứ hai của nhà giàu, tương tự cậu ấm cô chiêu) thôi sao, có to tát đâu? Mặc dù tập đoàn Hồng thị chúng ta yếu kém hơn Phong thị Đế quốc một chút, nhưng nếu hợp lại cũng không chắc sẽ thua.” Bộ mặt Hồng Thừa Chí khinh thường nói.
Vừa mới nói xong, liền bị tát mạnh một cái.
Chát——
Hồng Thi Na nghe được tiếng tát vang, sợ hết hồn, càng không dám mở miệng nói chuyện.
Bình thường ba rất hòa ái cho nên bọn họ cũng không sợ lắm, nhưng chỉ cần ba tức giận thì chính là người rất đáng sợ.
Hồng Thiên Phương nghe Hồng Thừa Chí nói những lời này, tức giận vô cùng, vung tay lên, tát hắn một cái, nghiêm nghị khiển trách: “Mày còn dám lấy tập đoàn Hồng thị nói giỡn thì cút ra khỏi nhà này cho tao, cũng đừng nữa nhận người ba là tao, bởi vì tao không có đứa con như vậy.”
“Cha, con thật không hiểu, lấy thế lực hiện tại của tập đoàn Hồng thị ta sao cha còn sợ không hơn Phong thị đế quốc?” Hồng Thừa Chí bị đánh một bạt tai, lại thêm cơn tức trước đó, lúc này cực kỳ giận giữ không kiềm chế được hét to lên.
Đúng là hắn không thích cảm giác kém người một bậc, tại sao Hồng gia bọn họ lại phải ăn nói khép nép trước mặt Phong gia?
Hắn vẫn luôn là người cao cao tại thượng, nhưng ở trước mặt Phong gia lại không thể cao cao tại thượng, hắn không chịu nổi.
“Đó là do con nghĩ quá đơn giản, con có biết tại sao Phong Gia Vinh lại muốn kết thông gia với Hồng gia chúng ta không?”
“Nhìn chung bây giờ danh viện khuê tú (con gái nhà quyền quý, giàu có) cũng chỉ có thiên kim tiểu thư Hồng gia chúng ta xứng với Phong gia. Phong Gia Vinh sĩ diện như vậy, lại coi trọng dòng tộc, tự nhiên sẽ muốn Phong Khải Trạch cưới Thi Na.” Hồng Thừa Chí nói ra những gì trong lòng mình hiểu.
Nhưng Hồng Thiên Phương lại không đồng tình: “Chuyện không đơn giản như con nghĩ. Bây giờ Phong Khải Trạch cũng đã ba mươi tuổi, nếu như Phong Gia Vinh để ý dòng tộc, đã sớm bắt nó lấy Thi Na rồi chứ không chờ tới bây giờ mới nói chuyện này. Đây không phải là không huyệt lai phong (Ý chỉ vô căn cứ, không có lửa làm sao có khói, có chỗ trống thì mới có gió thổi) phải có nguyên nhân.”
“Là nguyên nhân gì?”
“Cha không biết, nhưng trực giác nói cho cha biết, chuyện không đơn giản. Theo cha phỏng đoán, rất có khả năng ông ta dựa vào cuộc hôn nhân này thâu tóm tập đoàn Hồng thị.”
Hồng Thi Na nghe đến đó, trong lòng thực vội, cuống quít nói: “Cha, nhất định không phải như thế, nhất định là cha đoán sai rồi.”
Nếu như đúng là nguyên nhân này, sau này sao cô có thể gả cho Khải Trạch?
Nhất định không phải nguyên nhân này.
“Thi Na, con không nên hy vọng quá nhiều vào hôn sự này. Không nói đến mục đích chủ yếu của Phong Gia Vinh là gì, Phong Khải Trạch hình như cũng không chịu tiếp nhận con. Thật ra cha lại muốn nó không tiếp nhận con, như vậy chúng ta không cần kết thông gia với Phong gia, không cần chịu sự kiềm chế của Phong Gia Vinh.” Hồng Thiên Phương nặng nề nói, khuôn mặt ưu sầu.
“Không, con nhất định phải gả cho Khải Trạch. Cha, cha giúp con, có được không?”
“Thi Na, chuyện không đơn giản như con nghĩ đâu. Lúc đó con cũng thấy thái độ của Phong Khải Trach rồi, nó đã quyết tâm không lấy con.”
“Nhưng bác Phong đã nói là bác ấy sẽ có cách, bác ấy có cách khiến Khải Trạch đồng ý lấy con. Con mặc kệ, con nhất định phải gả cho Khải Trạch làm cô dâu của anh ấy.” Tâm ý của Hồng Thi Na kiên định, nói gì cũng không chịu thay đổi, không muốn nghe những lời khiến mình đau lòng nữa, vì vậy chạy lên lầu, tự giam mình trong phòng.
Hồng Thừa Chí nhìn em cho đến khi cô đóng cửa phòng lại mới thu ánh mắt lại, nặng nề hỏi: “Cha, chuyện sẽ không phức tạp như cha nghĩ đâu. Cho dù Hồng gia kết thông gia với Phong gia, nhưng theo lý người thừa kế tập đoàn Hồng thị là con mới phải, chuyện này không có quan hệ gì với Thi Na.”
“Phong Gia Vinh nhất định có cách khiến Thi Na thừa kế.”
“Này, chuyện này sao có thể?” Lần này Hồng Thừa Chí thật sợ, chỉ sợ tài sản thuộc về mình thành của người khác.
Nếu như vậy chuyện Thi Na không gả cho Phong Khải Trạch chưa chắc đã không phải chuyện tốt.
“Con cũng đừng lo lắng quá. Tất cả chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi. Nếu quả thật như vậy, chuyện hai nhà kết thông gia chưa chắc đã bất lợi cho chúng ta.” Hồng Thiên Phương lộ ra nụ cười âm hiểm, trong mắt hiện vẻ tham lam.
“Cha, chuyện kết thông gia có lợi gì cho chúng ta?”
“Nếu quả thật Phong Gia Vinh muốn dựa vào việc kết thông gia thâu tóm tập đoàn Hồng thị chúng ta, vậy tại sao chúng ta không dựa vào việc kết thông gia thâu tóm Phong thị Đế quốc. Trong lúc này đây đúng là mưu kế.”
“Nếu như thâu tóm được Phong thị Đế quốc, vậy con không phải sợ Phong Khải Trạch rồi.” Chữ Bát còn không có chổng đít lên, Hồng Thừa Chí đã bắt đầu ảo tưởng.
Hắn nhất định phải chà đạp Phong Khải Trạch dưới chân, thỏa sức phỉ nhổ.
“Thừa Chí, hãy suy nghĩ vì đại cục, con cũng đừng ở bên ngoài gây chuyện thị phi nữa, có thời gian thì đọc sách hoặc đến công ty tìm hiểu. Như vậy sau này cũng dễ dàng tiếp quản công ty, biết không?”
“Cha, con biết nên làm gì rồi, yên tâm đi.”
Hồng Thiên Phương thấy nụ cười cuồng vọng và âm trầm trên mặt Hồng Thừa Chí trong lòng thật không thể nào tin nó.
Bây giờ ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nếu đứa con trai này của ông có thể có được nửa sự sắc bén của Phong Khải Trạch thì ông đã yên tâm rồi.
Chỉ tiếc ——