Ôn Thiếu Hoa đứng trước mặt cha xứ chờ cô dâu, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn khách khứa trong hội trường hết lần này đến lần khác tìm kiếm hình bóng trong lòng kia.
Thế nhưng nhìn nhiều lần vẫn không thấy, trong lòng có chút mất mát.
Điều chỉnh lại tâm trạng, vẫn có thể nhịn xuống được.
Lúc này tất cả khách khứa đều đến đông đủ, nhưng không thấy bóng dáng Tạ Thiên Ngưng. Hiển nhiên, lời cô nói lúc trước chẳng qua là mạnh miệng mà thôi, gì mà dẫn bạn trai mới đến tham dự hôn lễ của hắn, tất cả đều là khoác lác.
Nghĩ tới đây, trong lòng Ôn Thiếu Hoa bỗng nhiên cực kì dễ chịu, có chút đắc ý, vì vậy cũng không tìm bóng dáng của Tạ Thiên Ngưng nữa, tập trung chờ cô dâu của mình.
Lúc này, Tạ Minh San khoác cánh tay Tạ Chính Phong, đi từ từ trên thảm đỏ, mang theo nụ cười hạnh phúc, từng bước từng bước tiến tới.
Giờ phút quan trọng nhất cuối cùng đã tới, chỉ cần bọn họ trao nhẫn, ở trước mặt cha xứ nói rằng “Con nguyện ý”, như vậy cô và hắn đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận.
Tạ Chính Phong đi tới trước mặt Ôn Thiếu Hoa, không đưa tay con gái mình giao cho hắn ta, mà nghiêm túc hỏi: “Thiếu Hoa, cậu có thể đảm bảo cả đời sẽ đem lại hạnh phúc cho con gái tôi không?”.
Thật ra vấn đề này trong lòng ông đã có đáp án, chẳng qua là đang lừa mình dối người muốn hỏi mà thôi.
Ôn Thiếu Hoa có thể vứt bỏ người phụ nữ bỏ ra mười năm vì hắn ta, sao có thể chung thủy với cô con gái không bỏ ra gì của ông đây?
Nếu như anh nhìn trúng con gái ông chỉ vì vẻ bề ngoài xinh đẹp, như vậy hạnh phúc của cuộc hôn nhân này rất nhanh sẽ chấm hết.
Ông biết rõ kết quả là như vậy, nhưng lại không ngăn cản được.
Ôn Thiếu Hoa thâm tình nhìn cô dâu trước mặt, không chút do dự trả lời: “Con có thể.”
“Nhớ kỹ lời hứa của cậu ngày hôm nay” Tạ Chính Phong cười khổ nói, sau đó đem Tạ Minh San giao cho hắn, ngồi xuống một bên, tâm tình cực kì nặng nề.
Ninh Nghiên đã sớm ngồi bên cạnh, thấy vẻ mặt ông như vậy, bèn thấp giọng nhắc nhở ông: “Ông đừng có nhăn nhó nữa, tránh ất mặt”.
Nhắc nhở xong, nhìn cô dâu chú rể mà cười vui vẻ.
Tạ Chính Phong miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhưng lại không phải là xuất phát từ nội tâm, bởi vì ông căn bản không vui.
Vẻ mặt Ôn Minh cũng thế, nặng nề cúi đầu, trong lòng có một dự cảm không tốt.
Bọn họ phản bội lời hứa năm đó, chỉ sợ vận rủi liền đến. Mặc dù Thiên Ngưng chủ động nói hủy bỏ hôn ước, nhưng mà chỉ cần có người nghĩ xa hơn một chút, cũng biết là bất đắc dĩ bị buộc phải hủy bỏ hôn ước.
Cuộc hôn nhân ngày hôm nay, rốt cuộc là đúng hay là sai đây?
Khách khứa cũng không biết nhiều chuyện như vậy, chỉ muốn chúc mừng cô dâu chú rể.
Lúc này, cha xứ bắt đầu nói: “Ôn Thiếu Hoa tiên sinh, anh có đồng ý lấy cô Tạ Minh San làm vợ, bất kể là bệnh tật hay khỏe mạnh, hay vì bất cứ lý do gì, cũng yêu cô, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, tiếp nhận cô ấy, vĩnh viễn chung thủy với cô ấy đến già hay không?”.
Ôn Thiếu Hoa nhìn về phía Tạ Minh San dịu dàng cười một tiếng trả lời: “Con đồng ý”.
Cha xứ lại hỏi Tạ Minh San: “Cô Tạ Minh San, cô có đồng ý lấy anh Ôn Thiếu Hoa làm chồng, bất kể là bệnh tật hay khỏe mạnh, hay vì bất cứ lý do gì, cũng yêu anh ta, chăm sóc anh ta, tôn trọng anh ta, tiếp nhận anh ta, vĩnh viễn chung thủy đến già hay không?”.
Tạ Minh San trực tiếp trả lời: “Con đồng ý”.
“Xin chú rể và cô dâu trao nhẫn cho nhau”.
Lúc này có người mang nhẫn lên.
Ôn Thiếu Hoa cầm chiếc nhẫn của nữ, đeo lên ngón áp út của Tạ Minh San
Tạ Minh San kích động nhìn chiếc nhẫn dần dần đeo vào ngón tay cô, cho đến tận cuối, trong lòng cười, sau đó cầm chiếc nhẫn của nam, đeo lên cho đối phương.
Hai người thành công trao nhẫn, trở thành vợ chồng.
Ngay lúc này, đột nhiên có người đến gần lễ đường, hơn nữa còn là hai người, một nam một nữ, người phụ nữ khoác tay người đàn ông, nhẹ nhàng tiến vào.
Tạ Thiên Ngưng khoác tay Phong Khải Trạch, nét mặt tươi cười, chậm rãi đi trên thảm đỏ, ở trong mắt mọi người cô giống như tiên nữ từ trên trời giáng xuống, không chỉ làm người ta ngạc nhiên, còn làm cho người ta trợn mắt há miệng, bởi vì ánh sáng của cô đã hoàn toàn rọi sáng lễ đường này.
Lúc này cô mặc một cái váy liền màu trắng, dài tới đầu gối, bên hông thắt đai lưng, cảm giác như lễ phục chính thức, nhưng lại mang theo hương vị thuần khiết.
Dưới chân mang giày cao gót lóng lánh, đem hai chân cô phác thảo đến hoàn mỹ, phối sức đơn giản, nhẹ nhàng lại không mất thẩm mỹ, trên tai đeo một đôi khuyên ngọc trai màu bạc, cùng váy màu trắng làm nổi bật ngũ quan tinh xảo của cô.
Trên mặt trang điểm nhẹ nhàng mà tự nhiên, hợp với nụ cười từ tâm của cô, son môi màu hồng, đặc biệt mê người. Lông mi cong cong nhếch lên, tinh tế khiến cho ánh mắt của cô động lòng người.
Tóc phía sau buộc một nửa, để vài cọng tóc rủ xuống vai, một kiểu tóc độc nhất, làm cho người ta xem thế là đủ.
Khách khứa hội trường, không ai mặc đồ màu trắng tham dự hôn lễ, theo lý cũng không nên mặc đồ màu trắng, để tránh đoạt biểu tượng thanh khiết của cô dâu.
Nhưng mà Tạ Thiên Ngưng cố ý mặc đồ màu trắng, từ đầu đến chân, bất kỳ một chi tiết nhỏ cũng hơn cô dâu gấp trăm lần, chứ đừng nói là toàn thân.
Hơn nữa người đàn ông bên cạnh cô, càng là tiêu điểm chính so với chú rể chói mắt hơn nhiều.
Phong Khải Trạch không có cố ý ăn mặc sang trọng, chẳng qua là ăn mặc tương đối đàng hoàng hơn một chút thôi.
Vậy mà điểm này, cũng đã đè Ôn Thiếu Hoa xuống rồi.
Tạ Chính Phong đã sớm ngạc nhiên đến đứng lên, trợn mắt há mồm nhìn Tạ Thiên Ngưng, đơn giản không thể tin được là cô, dụi mắt mấy lần, xác định không hoa mắt mới tin tưởng.
Ninh Nghiên cũng ngạc nhiên đến trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Tạ Thiên Ngưng đi tới, đầu cũng ngừng suy nghĩ, tất cả dừng lại trên thân hình xinh đẹp của cô, không ngừng ngưỡng mộ.
Ôn Minh nhìn thấy tất cả, mặc dù kinh ngạc, nhưng tâm tình nặng nề hơn, dự cảm chẳng lành càng ngày càng lớn.
Thiên Ngưng xuất hiện như vậy, không thể nghi ngờ là cô đang trả thù. Không biết chút nữa cô sẽ làm ra chuyện gì?
Lâm Thục Phân ngược lại không bị sự xinh đẹp của Tạ Thiên Ngưng dọa, mà tức giận nhìn chằm chằm vào cô, đối với hành vi của cô cảm thấy vô cùng không vừa lòng.
Cô không nên mặc đồ màu trắng, lại càng không nên cướp sự nổi bật của cô dâu. Cô làm như vậy, càng ngày càng làm cho người ta chán ghét mà thôi.
Những người có mặt, mỗi người một ý, ngạc nhiên có, thán phục có, còn có một chút chỉ trích, chỉ trích bọn họ không nên làm vậy, đoạt hào quang của cô dâu chú rể.
Ôn Thiếu Hoa chỉ ngây ngốc nhìn Tạ Thiên Ngưng, không nghĩ tới cô trang điểm có thể xinh đẹp như thế, hơn nữa khí chất thanh cao, tinh khiết mang theo sức sống, chín chắn nhưng ngây thơ, ngây thơ có ý vị. Hơn nữa cô còn có một người đàn ông cực kỳ xuất sắc làm nền, càng lộ vẻ cao quý.
Cô như vậy, sao trước kia hắn không nhận ra nhỉ?
Cô bây giờ, xinh đẹp hơn Tạ Minh San gấp mấy lần, cô cười giống như là ánh trăng, lóe sáng động lòng người, những người khác trong hội trường, giống như là ngôi sao, căn bản không cách nào sánh cùng cô.
Lần trước bác Tạ nói cô rất xinh đẹp, một chút hắn cũng không tin, nhưng nhìn cô bây giờ hắn đã tin. Bởi vì chỉ dùng xinh đẹp để hình dung, căn bản không đủ.
Tạ Minh San thấy Tạ Thiên Ngưng xinh đẹp hơn mình, trong lòng tràn đầy tức giận cùng ghen tỵ, nhưng nhiều nhất vẫn là hận ý.
Tại sao Tạ Thiên Ngưng phải chọn thời điểm này mà xuất hiện, hơn nữa còn ăn mặc xinh đẹp như vậy, không thể nghi ngờ cô đang ra uy, châm chọc cô là cô dâu không đủ xinh đẹp.
Tại sao cô ta có thể làm như vậy, tại sao có thể?
Cô ta đang phá hoại hạnh phúc của cô.
Còn có, người đàn ông bên cô ta là ai, không nói tới toàn thân là hàng hiệu, lại còn uy phong như thế, hơn nữa bề ngoài anh tuấn hoàn toàn áp đảo Ôn Thiếu Hoa.
Tạ Thiên Ngưng tìm đâu ra người đàn ông như vậy để diễn kịch chứ?
Không khí trong hội trường vì sự xuất hiện của Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải Trạch mà trở nên yên lặng, dường như tốc độ không khí cũng chậm lại.
Bất quá tất cả mọi người có thể nhìn ra được, bọn họ không phải là thật lòng đến chúc phúc.
Lúc này, Tạ Thiên Ngưng đi đến trước mặt Ôn Thiếu Hoa và Tạ Minh San, mỉm cười nhìn bọn họ, cũng không có lập tức mở miệng nói chuyện, chính là rất biết kiềm chế chỉ cười cười, tỏ ý gật đầu, lúc này mới từ từ mở miệng nói chuyện: “Ngại quá, tôi đã tới muộn, hi vọng hai người bỏ qua cho”.
Lời vừa nói ra, lập tức dẫn tới trận xôn xao.
Giọng Tạ Thiên Ngưng ngọt như đường, âm thanh tinh tế, rất cảm động, làm cho lòng mọi người gợn sóng, nhộn nhạo không thôi.
Ôn Thiếu Hoa vốn cũng đã rung động, nghe được âm thanh này của cô, càng không chịu nổi, trong lòng liên tiếp xao động, tràn đầy ngạc nhiên.
Cô thật không giống trước kia.
“Thiên ——-“.
Ôn Thiếu Hoa muốn mở miệng nói chuyện với Tạ Thiên Ngưng, nhưng mà Tạ Minh San không cho, lập tức ngắt lời, dịu dàng nói: “Chị họ, chị tới đây làm gì?”.
“Minh San, tôi nói rồi, hôn lễ hai người, tôi sẽ dẫn theo bạn trai tham dự, chẳng lẽ đã quên rồi sao?” Tạ Thiên Ngưng mỉm cười trả lời, giọng nói mặc dù không dịu dàng như Tạ Minh San, nhưng làm rung động lòng người.
Mỗi chữ cô nói, giống như là âm thanh gảy ra từ đàn, nói xong một câu, giống như một khúc nhạc tươi đẹp, để lại dư âm vô tận trong lòng người.
Tạ Minh San nổi giận, không có cách nào che dấu bộ mặt giả tạo của mình, mang theo một tia tức giận, nghiêm nghị chất vấn: “Nhưng mà chị cũng không nên mặc như vậy mà đến, chị làm thế rõ ràng là đến phá hoại”.
Ôn Thiếu Hoa nghe cô nói như vậy, không vui nhướng mày, rất là bất mãn.
Ở trong mắt hắn, Tạ Minh San vẫn luôn dịu dàng động lòng người, lương thiện, ở nơi quan trọng như thế này mà lại nói ra những lời đó, thật là mất mặt.
Chỉ tiếc lời đã nói ra, hắn có thể có cách nào sao.
Tạ Thiên Ngưng không để ý đến Tạ Minh San, tràn ngập áy náy nhìn Phong Khải Trạch, vâng dạ hỏi: “Em không mặc sai quần áo chứ?”.
“Không có mặc sai a, quần áo rất chỉnh tề, anh giúp em nhìn, không có mặc sai” Phong Khải Trạch trước mặt mọi người, cưng chiều nói giỡn.
“Ô, em không phải ý này, ý em là, mặc quần áo tham dự như vậy, có phải sai hay không?” Cô làm nũng hỏi tới, bĩu môi, mang theo tức giận lại đáng yêu.
“Quy tắc là do người định, anh nói không sai thì là không sai”
Lời nói thật bá đạo, cưng chiều, dịu dàng nở nụ cười.
Mỗi một hành động của Phong Khải Trạch đối với Tạ Thiên Ngưng, càng làm cho người khác trợn tròn mắt.