Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 259: Vẫn Thích Cô

Tác giả: Tịch Mộng
Chọn tập

Tạ Thiên Ngưng vì lo lắng Phong Khải Trạch. Cả đêm không ngủ. Nằm ở trên giường thao thức. Trời còn chưa sáng đã rời giường. Thấy Phong Khải Trạch chưa trở về. Gấp gáp đến mức muốn khóc rồi.

Cả đêm cô không ngủ. Thật ra thì Đới Phương Dung cũng không khác cô là mấy. Đi theo cô xem anh về chưa. Bởi vì không thấy người. Cho nên chính mình cũng gấp gáp. Nhưng vẫn giả bộ khuyên nhủ cô một chút.”Thiên Ngưng. Đừng lo lắng. Ăn điểm tâm trước đi. Nói không chừng một hồi nữa Khải Trạch sẽ về thôi.”

“Mẹ. Con không đói bụng. Không bằng bây giờ chúng ta đi ra ngoài tìm con khỉ nhỏ đi.” Tạ Thiên Ngưng hiện tại trừ lo lắng cho Phong Khải Trạch ra. Chuyện gì cũng không muốn làm. Căn bản không có khẩu vị để ăn uống cái gì. Sẽ lo lắng.

“Muốn đi ra ngoài tìm nó thì cũng phải ăn sáng đã. Con không thể để đứa bé đói bụng. Nghe lời. Ăn bữa ăn sáng trước đi. Sau đó mẹ với con cùng nhau trở về Phong gia xem một chút.”

“Nhưng ——”

“Đừng nhưng nhị nữa. Nếu Khải Trạch trở về phát hiện con không tự chăm sóc mình tốt. Nó nhất định sẽ rất tức giận đấy. Con cũng không muốn nó tức giận. Đúng không?”

“Vâng.” Tạ Thiên Ngưng không nói lại được. Vì đứa nhỏ trong bụng mà suy nghĩ. Miễn cưỡng uống ly sữa bò. Ăn một chút. Nhưng vẫn không có khẩu vị. Cũng cố gắng ép mình ăn vào.

Vậy mà còn chưa ăn xong bữa ăn sáng. Lại nghe được điện thoại di động của mình vang lên. Cho là Phong Khải Trạch gửi tin nhắn. Vội vàng dừng việc ăn điểm tâm lại. Nhanh chóng lấy điện thoại di động ra xem. Cho dù thấy số lạ gửi tin nhắn tới cũng nhìn xem. Nhưng sau khi xem. Sắc mặt trở nên tái nhợt. Trong mắt đều là sợ hãi và lo lắng. Hoảng hốt nói.”Tại sao có thể như vậy. Tại sao lại có thể như vậy?”

“Sao thế?” Đới Phương Dung thấy phản ứng đột ngột của cô. Không hiểu vì sao. Vì vậy lấy điện thoại di động. Tự mình xem. Chỉ thấy được tấm hình thứ nhất. Cũng bị hù sợ như vậy. Kinh hoảng không dứt.”Này. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

“Con khỉ nhỏ bị người bắt cóc rồi. Đối phương muốn số tiền chuộc là mười tỷCon sẽ lập tức đi lấy tiền cứu con khỉ nhỏ.” Tạ Thiên Ngưng cái gì cũng không muốn nghĩ. Chỉ muốn lấy tiền cứu anh ra.

Đới Phương Dung kéo cô lại. Không để cho cô quá xúc động. “Thiên Ngưng. Cái đối phương cần chính là mười tỷ. Lúc này. Chúng ta đào đâu ra nhiều tiền như vậy. Trừ phi trở về tìm Phong Gia Vinh.”

“Mẹ. Con có mười tỷ. Bây giờ chúng ta lập tức đi đến ngân hàng chuẩn bị tiền đi.”

“Con có mười tỷ. Làm sao con có mười tỷ?”

“Đó là do ba con để lại cho con. Gần đây con mới biết. Đừng nói nhữngb chuyện này nữa. Nên đi chuẩn bị tiền đi.”

“Thiên Ngưng. Đợi chút. Con đừng quá hấp tấp mà rối loạn. Ngộ nhỡ đây là lừa gạt sao đây?”

“Buổi tối con khỉ nhỏ cũng không về. Điện thoại di động lại không gọi được. Nhất định là đã xảy ra chuyện. Hơn nữa còn có hình. Không thể nào là lưà gạt được. Con khỉ nhỏ nhất định là bị bắt cóc rồi. Mẹ. Tiền không phải là quan trọng nhất. Quan trọng là có thể cứu con khỉ nhỏ. Con lên trên lầu lấy sổ tiết kiệm. Lập tức đến ngân hàng để chuẩn bị tiền mặt.”

Tạ Thiên Ngưng nóng nảy chạy lên lầuu. Giành giật từng giây. Muốn mau chóng lấy tiền đi cứu anh. Con khỉ nhỏ ở trong tay bọn kia rất nguy hiểm. Giờ không phải lúc cô lãng phí.

Đới Phương Dung đi theo cô vào phòng. Vừa nhìn thấy cô tìm sổ tiết kiệm. Bên cạh phân tích những điểm nghi vấn.”Thiên Ngưng. Chuyện con có mười tỷ ngay cả mẹ cũng không biết. Bọn cướp làm sao biết được? Nếu như bọn họ không biết. Thì chính là có người đứng phía sau. Người đứng sau là Phong Gia Vinh. Nhưng ông ta không hề biết chuyện này. Như vậy có thể thấy được. Bọn cướp nhất định là biết chuyện con có mười tỷ chuyện. Con ngẫm lại xem. Rốt cuộc còn có ai biết con có này khoản tiền này không.”

“Chuyện này ——” nghe Đới Phương Dung phân tích như vậy. Tạ Thiên Ngưng cũng cảm thấy chuyện này rất khả nghi. Cầm ssổ tiết kiệm trong tay mà trầm tư. Trong miệng lẩm bẩm nói qua.”Ngoại trừ con và con khỉ nhỏ biết chuyện này ra. Còn Ôn Thiếu Hoa hình như cũng biết. Con khỉ nhỏ nói bây giờ Ôn Thiếu Hoa căn bản là không có năng lực tra được con có được số tiền kia. Cho nên sau lưng hắn còn có người thao túng. Về phần người này là ai. Con không biết.”

“Mặc dù me không nghĩ Ôn Thiếu Hoa có khả năng làm chuyện đó. Nhưng hắn ta là người đang nghi ngờ nhất. Không bằng chúng ta tìm đáp án từ hắn.”

“Bây giờ con không biết Ôn Thiếu Hoa đang ở nơi nào. Cũng không biết hắn ở nơi nào. Càng không biết phải tìm hắn ở đâu. Nếu như con tuỳ tiện gọi điện thoại cho hắn, mà hắn ta lại bắt cóc con khỉ nhỏ. Mẹ cảm thấy hắn sẽ trả lời thế nào?”

“Chuyện này —— cũng đúng. Đường đột hỏi như vậy. Không thể biết được còn có thể bứt dây động rừng. Đối phương lại không muốn chúng ta báo cảnh sát. Chuyện này thật là khó quá.”

“Mẹ. Chúng ta đi ngân hàng một chuyến. Mặc kệ là ai bắt cóc con khỉ nhỏ. Chỉ cần có thể bỏ tiền ra mà bảo vệ anh ấy bình an. Con cũng bằng lòng.” Tạ Thiên Ngưng lấy được sổ tiết kiệm. Không nghĩ nhiều nữa. Bước nhanh đi ra ngoài. Mới vừa ra cửa phòng. Lại nhận được một tin nhắn. Cũng là số lạ gởi tới. Cô dừng bước lại. Nhìn tin nhắn một chút. Đối phương lại gửi mấy tấm hình của Phong Khải Trạch. Không giống với lần trước. Lần trước trên người Phong Khải Trạch không có thương tổn. Lần này bị đánh đến thương tích khắp người. Mấy tấm hình này là cho cô càng thêm sợ hãi.

“Thiên Ngưng. Chú ý đến đứa bé. Đừng quên bây giờ con là phụ nữ mang thai.” Đới Phương Dung đi theo ở phía sau. Đuổi theo cô. Thấy cô đột nhiên ngừng lại. Bà cũng dừng lại theo. Nghiêng đầu qua cùng nhìn màn hình điện thoại di động. Thấy tấm hình Phong Khải Trạch thương tích khắp người. Bị doạ sợ đến kinh hồn bạt vía.”Trời ạ. Bọn họ dám đánh Khải Trạch thành như vậy.”

“Con sẽ gọi đến. Kêu bọn họ không được động đến con khỉ nhỏ.” Tạ Thiên Ngưng rất ngây thơ. Gọi điện thoại đến. Muốn nói chuyện cùng với bon cướp. Nhưng đối phương lại không nghe cuộc goi. Trực tiếp cúp điện thoại của cô. Tiếp tục gửi tin nhắn.

Không bao lâu. Lại nhận được một tin nhắn của bọ cướp: không nhận điện thoại. Chỉ gửi tin nhắn. Không chừng lại đổi số.

Thấy tin nhắn như vậy. Thật là khiến cô sắp điên lên mất. Nhưng không có cách nào. Không thể làm gì khác hơn là làm theo yêu cầu của đối phương. Gửi tin nhắn: các người không được gây tổn hại đến chồng. Tôi lập tức đi đến ngân hàng chuẩn bị tiền.

Ôn Thiếu Hoa thấy tin nhắn này. Trong lòng xuất hiện một đám lửa lớn. Lại đạp Phong Khải Trạch mấy cú. Không có tin nhắn trả lời Tạ Thiên Ngưng. Chỉ tức giận.

Đường Phi lần một lần nữa ngăn hắn laị. Kéo hắn đến một bên. Cảnh cáo nói: “Đánh tiếp nữa nó sẽ mất mạng đấy. Đến lúc đó lấy cái gì mà đi đổi mười tỷ?”

“Đáng ghét. Cái con nhỏ chết tiệt kia thật sự nguyện ý cầm mười tỷ tới cho Phong Khải Trạch. Thật là làm tôi tức chết mà.” Ôn Thiếu Hoa tức giận dùng chân đạp tường. Hận đến là cắn răng nghiến lợi.

Tạ Thiên Ngưng nhiều năm nay dấu hắn mười tỷ. Cũng không nói cho hắn biết nửa chữ. Vậy mà cô lại vì Phong Khải Trạch mà mười tỷ cũng không cần. Đủ để chứng minh trong lòng của cô gái này này yêu người đàn ông này nhiều nhưb thế nào.

Cô yêu người đàn ông này. Không phái hắn

“Thật ra thì cậu vẫn thích Tạ Thiên Ngưng. Có đúng không?” Đường Phi nhìn thấu ý đồ của Ôn Thiếu Hoa. Nói thẳng ra. vgin.

“Ai nói tôi còn yêu cô ta. Tôi căn bản là không có yêu cô ta. Nếu như mà tôi thật sự yêu cô ta. Ban đầu cũng sẽ không vứt bỏ cô ta mà đi cưới Tạ Minh San.” Ôn Thiếu Hoa mãnh liệt phản bác. Không muốn thừa nhận mình là vì yêu Tạ Thiên Ngưng mà ghen tức.

Hắn làm sao có thể yêu người phụ nữ kia. Nếu như không phải có cải tạo Phong Khải Trạch. Cô ta chỉ là một người người phụ nữ quê mùa. Hắn tuyệt đối không thể nào thích.

“Người bên trong thì u mê. Người ngoài cuộc thì sáng suốt. Coi như cậu có thừa nhận hay không thì không thể nào thay đổi sự thật là cậu còn yêu cô ta. Loại thích của cậu. Không giống Phong Khải Trạch là sủng ái nồng đậm. Mà là bá đạo đoạt lấy. Khi cậu có cô ta. Cậu không cảm thấy cô ta có gì đặc biệt. Nhưng khi mất đi. Thì cậu lại cảm thấy muốn cô ấy vô hạn. Cậu đối với cô ta là thích. Đã sớm nảy sinh trong lúc vô tình. Chỉ là chính cậu cũng không biết thôi.”

“Đừng nói nữa. Đừng nói nữa. Tôi không thể nào thích ta. Không thể nào.”

“Cậu thích một người phụ nữ mà không có dũng khí thừa nhận. Còn làm chuyện lớn gì nữa. Khó trách cái gì cậu cũng thất bại. Bởi vì cậu không có can đảm. Chỉ là chuyện cậu thích hay không quan trọng. Bởi vì trong lòng Tạ Thiên Ngưng cũng chỉ có Phong Khải Trạch. Cậu không có chút vị trí nào cả.”

Ôn Thiếu Hoa không chịu nổi những lời kích thích này của Đường. Tức giận níu lấy áo trước ngực hắn. Cảnh cáo hắn.”Đường Phi. Anh câm miệng cho tôi. Nếu còn nói lung tung nữa. Vậy thì đừng trách tôi không khách khí. Nếu chọc tức tôi nữa. Vậy thì chúng ta cùng nhau đồng quy vu tận*.”

* Cùng nhau chết chung

“Được được được. Tôi không nói là được chứ gì. Buông tay.” Đường Phi nói với hắn. Coi như không nói. Thật ra thì trong lòng đang nghĩ về chuyện này.

Không ngờ Ôn Thiếu Hoa còn thích Tạ Thiên Ngưng. Chỉ tiếc là hắn đã không còn có bất kỳ cơ hội nào nữa.

“Cô ta hại tôi thê thảm như thế này. Làm sao tôi còn có thể thích cô ta. Làm sao có thể?” Ôn Thiếu Hoa buông Đường Phi ra. Vẻ mặt có chút hoảng hốt. Giống như là bị cái gì kích thích. Ở nơi nào đó tự lẩm bẩm.

Đường Phi nhìn bộ dáng này của hắn. Đột nhiên nghĩ đến kế này. Âm thầm cười tà. Dụ dỗ nói: “Thích một nữ người phụ nữ không phải là chuyện đáng xấu hổ. Nếu như cậu là đàn ông chân chính. Vậy thì hãy lập tức cuớp cô ấy trở về. Nếu như tôi mà là cậu. Nhất định sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn để cướp đi cô gái này này.”

Hắn ngập ngừng.”Trong lòng cô ấy cũng chỉ có Phong Khải Trạch. Giành như thế nào?”

“Không chiếm được trái của cô ta. Lấy được thân xác của cô ta cũng không tồi. Không phải sao?”

“Hiện tại cô ấy là người của Phong Khải Trạch. Còn mang thai đứa bé của hắn. Tôi không đoạt được.”

“Đừng nản chí. Chuyện là do người làm. Nếu như Phong Khải Trạch không còn. Vậy cơ hội của cậu chẳng phải là càng lớn sao.”

“Lời của anh là có ý gì?” Ôn Thiếu Hoa có chút hiểu. Nhưng lại không dám làm như vậy. Dù sao đây chính là tội giết người. Ngộ nhỡ sự việc bại lộ. Hắn có thể phải đền mạng .

“Mặc kệ tôi là có ý gì. Quyền tự chủ ở trong tay cậu. Cậu nghĩ thế nào thì như thế ấy. Tôi không quyết định được. Tốt lắm. Bây giờ tôi nên trở về bên cạnh Phong Gia Vinh. Giám sát cử động của Tạ Thiên Ngưng. Nếu như cô ta báo cảnh sát. Tôi lập tức thông báo cho cậu. Tất cả theo y nguyên kế hoạch mà tiến hành. Tôi sẽ âm thầm giúp cậu.” Đường Phi không nói rõ. Sau khi xoay người. Hả hê cười lạnh. Lúc này mới bắt đầu rời đi.

Ôn Thiếu Hoa không hoài nghi gì nhiều. Chỉ nghe lời nói của Đường Phi. Trong lòng rục rịch ngóc đầu dậy. Đối với Phong Khải Trạch sinh ra sát niệm*.

* Ý giết người

Kể từ khi cưới Tạ Minh San. Hắn không thể nào vui vẻ. Thậm chí rất hối hận. Đủ để chứng minh hắn thật ra là thích Tạ Thiên Ngưng .

Nếu thích. Cần gì chịu đựng. Không chiếm được lòng của cô. Lấy được con người của cô cũng tốt. Coi như không chiếm được cô ấy. Cũng không để cho Phong Khải Trạch lấy được. Hắn không cho phép hai người kia sống hạnh phúc với nhau.

Chọn tập
Bình luận
× sticky