Đúng lúc Ôn Thiếu Hoa và Tạ Minh San cũng ở gần khu vực cầu Takahashi, bọn họ đi tới bên cạnh xe cấp cứu, hai người đều rất bình tĩnh, không có cảm xúc nào đối với xe cấp cứu này.
Lúc này, ở trên cây cầu có một túi xách làm cho Ôn Thiếu Hoa phải chú ý, bước nhanh qua, cầm lên túi xách, thuận tiện lật qua xem, hoảng hốt.
“Minh San, đây không phải túi xách của Thiên Ngưng sao?”.
Tạ Minh San đi tới, liếc mắt nhìn liền nhận ra cái túi xách này, không hề phủ nhận: “Đúng vậy, đây là túi xách của chị ấy. Kỳ lạ, sao chị ấy ném túi xách ở đây, vậy người đâu rồi?”.
Ôn Thiếu Hoa cầm túi xách nhìn bốn phía, không thấy Tạ Thiên Ngưng chỉ thấy trên cây cầu có mấy chai rượu, hơn nữa còn chưa mở ra.
Đột nhiên trong lòng có chút lo lắng.
Hắn hiểu rất rõ Tạ Thiên Ngưng, không phải người vứt đồ bừa bãi, nếu như không có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, cô sẽ không ném túi ở chỗ này.
Lúc này, có một người đi ngang qua đường.
Ôn Thiếu Hoa đi lên phía trước, nhã nhặn hỏi: “Chào anh, xin hỏi nơi này vừa xảy ra chuyện gì sao?”.
“À có đó, vừa rồi có một cô gái nhảy sông tự tử! Nhưng đã có người đến cứu, vừa mới đưa lên xe cứu thương đi rồi”.
“Cô gái kia có hình dáng ra sao, bao nhiêu tuổi vậy?” Ôn Thiếu Hoa vừa nghĩ tới có thể là Tạ Thiên Ngưng nhảy sông tự tử, càng thêm lo lắng, liền muốn hỏi cho rõ.
Chẳng lẽ người ở trên chiếc xe cấp cứu vừa rồi, là Tạ Thiên Ngưng sao?.
“Dáng người ra sao tôi cũng không nhớ rõ lắm, nhưng trông cô ấy còn rất trẻ, thoạt nhìn cũng khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi”.
Người qua đường nói xong câu này, không nói nhiều thêm liền tiếp tục đi về phía trước.
Ôn Thiếu Hoa cầm túi xách của Tạ Thiên Ngưng, trong lòng vô cùng thấy áy náy còn tự trách bản thân mình, đột nhiên thấy mình đối xử với cô rất tàn nhẫn.
Một người phụ nữ nỗ lực vì anh dành ra mười năm tình cảm, mà anh nói không cần là không cần, chỉ nghĩ đến chính mình, không hề nghĩ đến cảm nhận của cô.
Anh đã làm những gì?
“Minh San, bây giờ anh muốn đi bệnh viện xem Thiên Ngưng thế nào rồi”.
Nói xong, lập tức rời đi ngay.
Thế nhưng Tạ Minh San không cho anh đi, cương quyết kéo anh lại, cố hết sức khuyên giải: “Thiếu Hoa, nếu giờ anh đi đến bệnh viện tìm chị ấy, thì chị ấy sẽ không từ bỏ hy vọng với anh, không lẽ anh muốn kết hôn với chị ấy sao?”.
“Anh —–“
Vừa nói tới “Kết hôn”, trong lòng Ôn Thiếu Hoa bắt đầu có chút lưỡng lự, thấy rất mâu thuẫn.
Nghĩ đến chuyện kết hôn với một cô gái quê mùa, trong lòng anh cực kỳ khó chịu. Còn những cố gắng của cô đã làm, khiến cho anh không thể làm ngơ.
Giờ anh nên làm gì?
Tạ Minh San đoán được Ôn Thiếu Hoa đang nghĩ gì, vì không muốn anh bị dao động ý chí của mình, cố dùng từ ngữ dụ dỗ: “Thiếu Hoa, em biết anh lo lắng cho chị ấy, biết rõ trong lòng anh thấy rất hổ thẹn với chị ấy. Nhưng chuyện áy náy với tình cảm không hề liên quan đến nhau, nếu anh muốn dùng hôn nhân đáp lại thì sẽ không có hạnh phúc. Hôm nay chị ấy lấy cái chết ra uy hiếp anh, mục đích chính là muốn anh thay đổi ý định của mình, không lẽ anh muốn chấp nhận điều đó sao?”.
Lấy cái chết ra uy hiếp.
Câu này làm Ôn Thiếu Hoa nhất thời dao động, kiềm chế nổi lo lắng trong lòng của mình xuống, cau mày lại không vui.
Anh ghét bị người khác uy hiếp.
“Dù sao chị ấy đã được đưa vào bệnh viện, chắc không có gì đâu, ngày mai chúng ta đến thăm chị ấy, tiện thể đem trả lại túi xách cho chị ấy luôn, có được không?” Tạ Minh San kéo cánh tay Ôn Thiếu Hoa, làm nũng cầu xin, không muốn anh cứ nghĩ nhiều về Tạ Thiên Ngưng.
Cô nghĩ rằng Tạ Thiên Ngưng sẽ từ bỏ hoàn toàn, không ngờ tới còn lợi hại hơn cô dám lấy cái chết ra để uy hiếp, xem ra cô phải sử dụng thêm chút bản lãnh nữa mới được, bằng không hạnh phúc của mình sẽ bị cướp đi mất.
“Được rồi, chúng ta cứ về nhà trước đi.” Ôn Thiếu Hoa không muốn nghĩ nhiều đến Tạ Thiên Ngưng, dẫn Tạ Minh San rời đi.
Anh sẽ không để cho cô gái kia lấy cái chết ra uy hiếp anh.