Edit: Hân Nghi
Gần đây Ôn Thiếu Hoa một mực tìm Tạ Thiên Ngưng, nhưng không biết tại sao tìm khắp nơi cũng không thấy, bạn thân nhất của cô là Đinh Tiểu Nhiên cũng không liên lạc được với cô, như thể cô bốc hơi biến mất không dấu vết.
Không người thân, không nhà cửa, có thể đi đâu?
Cuộc sống không có cô rối như tơ vò, nhớ đến trước kia cô yên lặng làm tất cả vì hắn.
Có lẽ trước kia đồng thời có tới hai người phụ nữ bên cạnh, cho nên hắn mới không có suy nghĩ nhiều, hôm nay mất đi một, hắn mới biết, chỉ chú trọng đến vẻ bề ngoài của người khác thì chỉ khổ mình.
Bởi vì không có Tạ Thiên Ngưng ở bên cạnh hắn, giúp hắn tỉ mỉ xử lý tất cả, hắn mới cảm thấy Tạ Minh San mỹ lệ chỉ có thể để trang trí, làm cho người ta thấy thuận mắt một chút thôi, còn trong sinh hoạt hàng ngày chẳng làm được trò trống gì, ngay cả việc lấy quần áo, cô ta cũng không làm. Mỗi ngày cũng chỉ muốn mình ăn mặc thật xinh đẹp, ra cửa đi dạo phố, đến trước mặt bạn bè khoe khoang.
Loại phụ nữ bề ngoài đẹp đẽ nhưng bên trong chẳng có gì này, chung đụng lâu mới thật sự cảm thấy rất chán.
Tại sao trước hắn không nhận ra được dù chỉ một chút?
Trước kia, hắn luôn ghét bỏ Tạ Thiên Ngưng không đủ xinh đẹp, cô không xứng đứng chung một chỗ với hắn, thậm chí cảm thấy phải đưa bạn gái như vậy tới trước mặt bạn bè mình rất mất thể diện. Cho nên chỉ cần có xã giao, hắn đều là mang Tạ Minh San đi, Tạ Minh San mỹ lệ, để cho hắn nở mày nở mặt khi được bạn bè liên tục khen ngợi hắn có một cô bạn gái rất tốt.
Bởi vì trong sinh họat hàng ngày hắn không có bất kì phiền phức gì, lúc nào cũng được vừa ý nên hắn chỉ coi trọng vẻ bề ngoài.
Nhưng khi hai người phụ nữ chỉ có thể có một thì tất cả đều đã thay đổi.
Thật chẳng lẽ đúng như câu nói, bỏ lỡ rồi mới biết quý trọng sao?
Ôn Thiếu Hoa không tìm được Tạ Thiên Ngưng, mới đột nhiên phát hiện trong đầu toàn nghĩ đến cô, thậm chí còn hối tiếc những lời mình đã nói, nhưng chuyện mình đã làm với cô.
Hắn là vì Tạ Minh San mắng cô không đáng giá một đồng. Hắn sao có thể không đếm xỉa công sức mười năm của cô, giẫm lên tự ái của cô, huống chi cô không có nhà, không còn một người thân nào?
Tại sao có thể?
Sau khi Tạ Minh San gả vào Ôn gia, không hề giống như trước đây đem cả trái tim đều đặt ở trên người Ôn Thiếu Hoa, tận lực đòi người yêu mới yên, mà là mỗi ngày ăn mặc thật xinh đẹp, vung tiền khắp nơi, khoe khoang mình cao quý.
Lúc này Ôn thị đã lâm vào nguy cơ, cô ta chỉ tiêu ít hơn bình thường ít một chút xíu tiền, nhưng vẫn là giống như thường ngày, muốn mua cái gì thì mua cái đó.
Sau giấc ngủ trưa, Lâm Thục Phân xuống lầu thấy Ôn Thiếu Hoa ngồi ở trong phòng khách ngẩn người, vì vậy ngồi xuống bên cạnh hắn, cùng hắn trò chuyện: “Thiếu Hoa, gần đây lúc nào gặp cũng thấy con u sầu, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Mẹ, con không tìm được Thiên Ngưng, không biết cô ấy đi nơi nào rồi?” Ôn Thiếu Hoa thở dài nói, trong lòng càng ngày càng nặng nề, căn bản không quan tâm Tạ Minh San lúc này đang ở nơi nào, chỉ nghĩ xem Tạ Thiên Ngưng đang ở đâu.
“Có lẽ cô ta đã rời khỏi nơi này, đến chỗ khác rồi. Con đừng nghĩ quá nhiều, ngày mai chính là sinh nhật của Tạ Chính Phong, mẹ nghĩ cô ta nhất định sẽ trở về.”
“Mẹ, mẹ mới vừa nói cái gì?” Ôn Thiếu Hoa đột nhiên kinh ngạc hỏi, tựa hồ bị cái gì kích thích.
“Ngày mai là sinh nhật của Tạ Chính Phong.” Lâm Thục Phân giản lược câu nói, nhìn thấy hắn kinh ngạc như thế, bà nghi ngờ hỏi: “Sao, con không biết ngày sinh của ông Tạ Chính Phong sao?”
“Con không biết.”
“Coi như con không phải biết, nhưng Minh San phải biết chứ, con bé nên nói cho con biết mới đúng? Ông Tạ Chính Phong bây giờ là bố vợ của con, bất kể như thế nào, sinh nhật tới con và Minh San phải trở về thăm bọn họ.”
“Mẹ, cô ấy không có nói với con chuyện này. Trong khoảng thời gian này con vẫn luôn vội vàng tìm Thiên Ngưng, không tìm được thì ở nhà, lâu này đến buổi tối mới nhìn thấy Minh San, cô ấy căn bản là không có nói với con chuyện này. Nếu như không phải là hôm nay mẹ nói cho con biết, con thật đúng là không biết. Mẹ, là Minh San nói ẹ biết chuyện này sao?” Ôn Thiếu Hoa càng nghĩ càng tức giận, tức Tạ Minh San sao lại chuyện lớn mà cũng không nói cho hắn biết.
Chẳng lẽ chính cô ta cũng quên sao?
Làm sao có thể, con gái không thể nào không nhớ sinh nhật của bố mình.
“Là Thiên Ngưng nói với mẹ, trước kia chỉ cần vừa đến sinh nhật của ông Tạ Chính Phong thì con bé sẽ bận rộn cùng mẹ chuẩn bị tiệc, cho nên mẹ mới biết. Tạ Minh San cả ngày chạy ra ngoài, cũng không biết đi làm gì? Mẹ mất dây chuyền, cho đến bây giờ không có tìm lại được, nó cũng không giúp một chút, thiệt là.” Lâm Thục Phân cũng bắt đầu oán trách, bày tỏ bất mãn với hành động của Tạ Minh San.
“Mẹ, có phải con lựa chọn sai lầm rồi không?”
“Sao đột nhiên hỏi như vậy?”
“Cưới Minh San rồi con bỗng cảm thấy chuyện không như con tưởng tượng, không cao hứng như mong đợi. Bây giờ con cùng Minh San ở chung một chỗ, tất cả đều chỉ là trách nhiệm, trong lòng ta lại không thôi nghĩ đến Thiên Ngưng. Nhất là thời điểm gần đây, sinh hoạt của con một chút cũng không vừa ý của con, Minh San căn bản cũng không đem những chuyện nhỏ này để ở trong mắt, mỗi ngày đều chỉ lo đi chơi, con mệt mỏi, cô ấy cũng không quan tâm hỏi một câu, lâu dần, lòng con cũng mệt mỏi.” Trên mặt Ôn Thiếu Hoa tràn đầy sầu bi, nặng nề thở dài.
“Đừng nói là con, ngay cả mẹ cũng vậy cảm thấy mệt mỏi. Minh San hiện tại quả thật giống như là một người khác, mỗi ngày đều chạy ra ngoài, căn bản không đặt tim ở trong cái nhà này, có lúc mẹ không biết nó đang suy nghĩ gì, làm những gì? Hôm nay cũng thế, từ sáng đã ra khỏi cửa cho đến bây giờ còn chưa về!” Lâm Thục Phân chán chường nghĩ đến hành động cử chỉ của Tạ Minh San những lúc gần đây, không nhịn được cũng bắt đầu oán trách.
Bà mất sợi dây chuyền trân quý, tâm tình rất xấu, Tạ Minh San là con dâu nếu bớt chút thời gian nói chuyện tâm tình cùng bà thì bà sẽ thấy khá hơn một chút.
Thế nhưng con dâu mỗi ngày đi sớm về trễ, lúc về cũng là lớn bao bọc nhỏ, đều là đồ xa xỉ, hơn nữa còn không thực dụng.
Lâu dài thế này, chỉ sợ Ôn gia bọn họ nếu bị người phụ nữ này lấy hết sạch.
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ quá nhiều, có thể cô ấy còn mới mẻ, qua một thời gian nữa sẽ ngán.” Ôn Thiếu Hoa nói giúp Tạ Minh San, không muốn cả nhà trở mặt với nhau.
Vợ do chính hắn chọn, nếu như không tốt, đó cũng là trách nhiệm của hắn, không trách được bất luận kẻ nào.
“Chỉ sợ nó chưa ngán thì Ôn thị đã phá sản.”
“Mẹ, không nghiêm trọng như vậy, hôm nay không phải cha đã đi tìm chủ tịch ngân hàng Thiên Tường sao, nhất định sẽ có kết quả tốt, mẹ đừng quá lo lắng.”
Ôn Thiếu Hoa suy nghĩ đến phương diện tốt, như vậy trong lòng của mình cũng sẽ còn dễ chịu hơn một chút.
“Thiếu Hoa, có chuyện, mẹ quên nói cho con biết, chính là lần trước Minh San ở phòng bếp bị bỏng bình nước nóng ấy, chưa chắc là Thiên Ngưng làm.” Lâm Thục Phân đang nổi nóng, không định chấm dứt câu chuyện, ý vị mà nói.
“Này, thế này là thế nào?” Ôn Thiếu Hoa khiếp sợ không thôi, trong mắt biểu hiện sự hốt hoảng và đau lòng.
Nếu như không phải là Thiên Ngưng làm, vậy chẳng phải hắn đổ oan cho cô rồi sao, còn có sự kiện lần trước ở quán cà phê nữa, chẳng lẽ cũng là hắn nghĩ sai?
Chuyện sao lại trở nên như vậy?
“Mấy ngày trước mẹ hỏi lại những người trong phòng bếp, họ đều nói chuyện xảy ra ngày đó chỉ là thấy Thiên Ngưng cầm bình nước nóng, còn lại cái gì cũng không thấy, cho nên có phải Thiên Ngưng đổ nước nóng lên tay Minh San hay không, không ai thấy. Nếu là không ai nhìn thấy, vậy thì không thể kết luận là Thiên Ngưng gây nên.”
“Mẹ, nếu như là mẹ thì mẹ sẽ chọn tin tưởng ai?” Ôn Thiếu Hoa kích động hỏi, trong lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh.
“Chúng ta cũng bị vẻ bề ngoài điềm đạm đáng yêu của Tạ Minh San lừa rồi, Thiên Ngưng bị oan.”
Đây chính là kết quả của việc chỉ nhìn bề ngoài mà phán xét.
“Chuyện như vậy còn xảy ra thêm một lần nữa. Ở trong quán coffee Minh San bị Thiên Ngưng hất cà phê vào người, lúc ấy con thấy Thiên Ngưng rất hung dữ, cho rằng nhất định là cô ấy làm, còn nói rất nhiều lời khó nghe. Bây giờ con sẽ quay lại quán cà phê đó xem có camera không để xem lại băng ghi hình ngày hôm đó, con muốn điều tra chuyện này rõ ràng.”
Ôn Thiếu Hoa nóng nảy nói xong cũng đứng lên, nhanh chóng đi ra cửa.
Lúc đầu định cho qua những chuyện không may đó, hiện tại hắn muốn tra cho rõ ràng.
“Thiếu Hoa, Thiếu Hoa ——” Lâm Thục Phân kêu hắn mấy tiếng, nhưng hắn không đáp lại, bà cũng không gọi nữa.
Xem ra cưới Tạ Minh San về, thật đúng là sai lầm.
Lúc này Tạ Minh San đang cùng bạn bè đi dạo phố, căn bản không biết trời sắp sập, còn tiếp tục vung tiền tiêu pha, hoàn toàn không quan tâm chuyện khác.
Hơn hai mươi năm làm người bình thường, giờ cô cũng nên nở mày nở mặt rồi.
“Minh San, hôm nay cậu lại mua rất nhiều đồ đấy, sợ rằng nhà không có chỗ để nữa.”
“Đúng vậy, ngày nào cũng mua nhiều như vậy, không bằng cho chúng tớ một ít để chúng tớ cũng được thơm lây hào quang của thiếu phu nhân cậu đi.”
Hai cô bạn cùng đi dạo phố với Tạ Minh San, nhìn đống đồ trên bàn, trong lòng ngứa ngáy.
Tạ Minh San hào phóng, không thèm nhíu mày nói: “Vậy mỗi người các cậu chọn vài món đi.”
“Vậy tớ không khách khí.”
“Tớ cũng vậy, không khách khí.”
Hai người kia điên cuồng tìm kiếm, giành giật nhau thứ gì.
Đây là Công ty Bách Hóa mà hai người tranh giành nhau ở ngay chỗ nghỉ chân, làm cho những người bên cạnh quăng tới ánh mắt khác thường.
Tạ Minh San cảm thấy ngại ngùng, bèn nói một câu: “Các cậu đừng như vậy, rất mất mặt.”
“Có thứ tốt thì lấy, cần gì phải để ý người khác, dù sao những người đó cũng không biết chúng ta.”
“Đúng thế”
Hai cô gái mặc kệ, tiếp tục tìm kiếm, tranh cướp.
Tạ Minh San bất đắc dĩ lắc đầu, không để ý tới bọn họ, ngồi nhìn lung tung.
Đột nhiên nhìn thấy Tạ Thiên Ngưng cùng một người đàn ông xuất hiện tại Công Ti Bách Hóa, mới đầu cô còn tưởng mình hoa mắt bèn nhìn kỹ lại.
Không phải hoa mắt, một thời gian rồi mới thấy Tạ Thiên Ngưng xuất hiện, hơn nữa cô bây giờ, thật sự xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều, khí chất cao quý, đặc biệt người đàn ông kia toàn thân lộ hơi thở bảo vệ cô, đó là sủng ái.
Vốn tưởng rằng người đàn ông lần trước cùng cô tới đám cưới chỉ là diễn trò, bây giờ nhìn lại, bọn họ thật đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt.
Tạ Minh San thấy bộ dạng Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải Trạch thân mật ân ái, trong lòng thật ghen tỵ, không nhịn được, đứng lên, đi về phía bọn họ.
Cô tuyệt đối không cho phép Tạ Thiên Ngưng hơn cô.