Editor: chaosuon
Tạ Minh San không ngờ trái tim Phong Khải Trạch lại sắt đá như vậy, cô ta bây giờ như tên đã lắp vào cung, không làm không được, đành ép con dao chặt hơn vào cổ mình khiến áu chảy ra một chút, tiếp tục uy hiếp: “Phong Khải Trạch, anh cứ như vậy, em lập tức cắt cổ mình thật đó.”
Phong Khải Trạch vẫn cười lạnh lùng, dùng ánh mắt như tử thần nhìn cô ta, cả người cũng lạnh như băng, không chút tình cảm: “Muốn chết thì chết nhanh một chút, đừng có lằng nhằng nữa. Cô chết rồi, tôi sẽ báo cho cảnh sát, để họ tới thu dọn xác cô đi.”
Tạ Thiên Ngưng không muốn kích thích Tạ Minh San thêm, vì vậy hết sức khuyên anh: “Con khỉ nhỏ, bây giờ không phải là lúc đùa giỡn, anh đừng như vậy nữa.”
“Anh không có đùa, em cũng biết anh ghét nhất cái gì mà. Anh ghét nhất chính là bị uy hiếp. Phong Gia Vinh còn không uy hiếp anh được, cô ta là cái thá gì chứ.”
“Nhưng. . . . . .”
“Không có nhưng nhị gì hết, cô ta muốn sống hay chết là chuyện của cô ta, không liên quan tới anh. Hay em muốn anh thỏa hiệp, quay lại cưới cô ta? Lấy cái chết ra uy hiếp anh sao, chẳng có tác dụng gì đâu. Lòng anh làm bằng sắt đá thì đã sao, ngoài em ra, anh chẳng có tình cảm với ai nữa hết. Anh thấy Hồng Thi Na đã không biết liêm sỉ rồi, không ngờ còn có người không biết xấu hổ hơn. Hôm nay thật sự đúng là mở rộng tầm mắt, cái gọi là không biết xấu hổ rồi.”
“Cho dù không thỏa hiệp, anh cũng nên nghĩ cách gì cứu cô ta đi, dù sao cô ta cũng là em họ em. Nếu em thực sự thấy chết không cứu, thì chú sẽ oán trách em mất.”
“Oán thì oán, cả nhà bọn họ tổn thương em còn ít lắm sao? Thứ người chỉ cần thấy lợi ình liền hãm hại người khác, còn cho rằng mình rất thanh cao. Thật đúng làm cho người ta thấy ghê tởm mà.”
“Con khỉ nhỏ ——”
“Em đừng nói nữa, nếu không sẽ anh giận đó.”
“. . . . . .”
Tạ Thiên Ngưng không khuyên nổi Phong Khải Trạch, bất đắc dĩ quay sang Ninh Nghiên: “Dì Ninh, dì khuyên Minh San đi. Đừng đánh đồng Phong Khải Trạch với những người đàn ông khác, anh ấy nói được làm được đó. Nên không ai có thể lay chuyển được anh ấy đâu, con cũng đã hết cách rồi.”
Ninh Nghiên vừa nghe, nước mắt chảy xuống, khóc lóc cầu khẩn nói: “Minh San, con nghe chưa, bọn họ đã nói không quan tâm đến sự sống chết chúng ta, việc gì chúng ta còn phải để ý bọn họ. Nghe mẹ nói đi, bỏ con dao xuống, chúng ta cùng về nhà thôi.”
Bà thực sự sợ cứ tiếp tục nữa, con gái bà thực sự sẽ phát điên lên mất.
Tạ Minh San đã nghe rõ những lời Phong Khải Trạch nói, nhưng vẫn không muốn chấp nhận sự thật này, lại quên mất trên cổ mình đang bị chảy máu, con dao càng cắt sâu hơn, vẫn uy hiếp anh: “Được, tôi muốn xem anh ác độc đến mức nào. Tôi lập tức chết ngay bây giờ cho anh xem.”
“Không —— Minh San, đừng xúc động, mẹ van con, cầu xin con bỏ con dao xuống có được không?” Ninh Nghiên đau đớn hét lên, lúc này cái gì cũng không cần, chỉ cần con gái mình đừng làm chuyện điên rồ nữa.
Bà thật sai rồi. Hai mẹ con bà đã sai rồi, không nên đi tham lam đồ của người khác. Có tiền dĩ nhiên tốt, nhưng đó là tiền của người khác, cứ giành đồ của người khác, cuối cùng sẽ không có kết quả tốt đâu.
Chỉ tiếc bà đã nhận ra quá muộn, làm hại con gái mình thành ra như vậy.
“Phong Khải Trạch, tim anh thực sự là sắt đá sao”, Tạ Minh San không để ý tới lời Ninh Nghiên cầu khẩn, hai mắt tràn đầy oán giận nhìn chằm chằm Phong Khải Trạch, chỉ muốn cầu xin anh mở rộng lòng mình ra một chút.
Đáng tiếc, đều vô dụng.
Phong Khải Trạch lạnh lùng cười tà, hạ lệnh: “Bắt lấy cô ta, đè xuống ghế sofa”
Mấy vệ sĩ bên cạnh lập tức xông lên, hai người giữ chặt Tạ Minh San đè cô xuống ghế sofa, còn một người đoạt lấy dao từ trong tay cô ta.
Thấy một màn như vậy, cuối cùng Tạ Thiên Ngưng cũng thở phào nhẹ nhõm, không còn lo lắng nữa. Không ngờ, chuyện lại càng phức tạp hơn cô nghĩ nhiều.
“A —— các ngươi làm gì, buông tôi ra, buông tôi ra ——” Tạ Minh San liều mạng giãy giụa, nhưng vô dụng, không bao lâu liền bị người ta đè xuống ghế sa lon, nhưng cô ta không tức giận ngược lại vô cùng hưng phấn: “Phong Khải Trạch, không phải anh nói lòng anh là sắt đá sao, sao lại không đành lòng nhìn em tự sát?”
Cô ta thắng rồi, cuối cùng cũng thắng rồi.
Phong Khải Trạch cười xấu xa, cầm lấy con dao gọt trái cây vừa rồi, nhảy qua ghế sofa, dùng con dao vẽ loạn trên mặt cô ta, hù dọa: “Tôi nói rồi, tôi là ma quỷ, máu lạnh vô tình, không phải là không nỡ nhìn cô tự sát, mà là muốn cho cô biết, thế nào là ma quỷ, chọc tới ma quỷ thì sẽ có kết quả thế nào.”
“Anh… anh muốn làm gì” Nhìn con dao qua lại trên mặt mình, Tạ Minh San luống cuống, chỉ sợ khuôn mặt mình bị hủy mất.
Khuôn mặt là chỗ dựa duy nhất của cô, ngộ nhỡ sau này không còn, vậy phải làm sao đây?
“Tôi mới vừa nói, để cho cô biết thế nào là ma quỷ, chọc ma quỷ sẽ có kết quả thế nào mà. Tạ Minh San, cô vẫn nghĩ có thể nắm được Phong Khải Trạch tôi ở trong lòng bàn tay sao?” Lời Phong Khải Trạch nói rất chói tai, đột nhiên giơ cao con dao, hung hăng đâm xuống.
“A ——” Tạ Minh San nhắm chặt hai mắt, sợ hãi, hoảng hốt kêu to, lúc này đã thực sự hiểu rõ thế nào là ma quỷ, vô cùng hối hận vì đã trêu chọc tới Phong Khải Trạch.
Trời ơi, anh ta thực sự là ma quỷ mà.
Không chỉ có mình Tạ Minh San, mà Tạ Thiên Ngưng cũng sợ hãi tới mức hoảng loạn, cả trái tim đều co rút lại, chạy nhanh tới ngăn cản: “Con khỉ nhỏ…..”
Lúc tới gần, cô mới phát hiện ra con dao chỉ đâm vào trên ghế sofa, không đâm vào Tạ Minh San, chỉ cách mặt cô ta mấy cm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Nghiên cũng giống vậy, mới vừa rồi bị dọa tới tim muốn nhảy ra ngoài. Lúc thấy dao chỉ đâm vào ghế, mới dám bước tới gần, cầu khẩn: “Phong thiếu gia, chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi không nên mơ tưởng những thứ không thuộc về mình, cậu…cậu bỏ qua cho chúng tôi đi.”
Tạ Minh San lúc này cũng phát hiện ra con dao không đâm vào cô ta, ý chí vừa tiêu tán giờ lại bùng lên, đánh cuộc thêm một lần nữa, rằng Phong Khải Trạch không dám đâm cô ta thật: “Phong Khải Trạch, không phải anh nói anh là ma quỷ sao? Vậy anh làm đi, anh đâm tôi đi.”
“Minh San, con điên rồi sao, sao lại ăn nói hoang đường vậy hả?” Ninh Nghiên hét lên, cảm thấy con gái bà thực sự đã điên rồi.
“Đúng, con điên rồi. Phong Khải Trạch, đừng có cố làm ra vẻ nữa, có bản lĩnh thì anh đâm vào người tôi đi, cho tôi xem thế nào là ma quỷ.”
Phong Khải Trạch rút con dao từ trên ghế ra, lấy tay vuốt vuốt lưỡi dao, giọng nói lạnh lẽo: “Đem bàn tay phải của cô ta ra”.
Những vệ sĩ đang trấn áp Tạ Minh San, liền nghe theo mệnh lệnh, kéo tay phải của cô ta ra, đè xuống ghế salon.
Tạ Thiên Ngưng lại càng luống cuống hơn, nóng nảy hỏi: “Con khỉ nhỏ, anh… anh muốn làm gì vậy?”
“Có người muốn biết ma quỷ là thế nào, nên anh chỉ giúp cô ấy thôi. Nhưng vì cô ta là em họ em, nên anh sẽ không đâm vào người cô ta, nhưng cánh tay cô ta thì………..” Phong Khải Trạch cười một tiếng, vừa dứt lời liền đâm con dao xuống bàn tay Tạ Minh San. Con dao đâm xuyên qua bàn tay, thẳng xuống trên ghế salon.
“A ——” Tạ Minh San đau đớn hét lên, rốt cuộc cũng đã tin rằng Phong Khải Trạch thực sự là ma quỷ.
“Minh San ——” Ninh Nghiên muốn xông tới cứu con gái, lại bị vệ sĩ bên cạnh giữ lại, không cho bà qua.
“Con khỉ nhỏ ——” Tạ Thiên Ngưng hoảng sợ, hai tay bụm chặt miệng, hai chân run rẩy.
Con khỉ nhỏ đâm thật rồi, không còn giả vờ nữa.
Thật ra cô nên sớm dự liệu tới kết quả này, Tạ Minh San quá mức phách lối, căn bản không biết Phong Khải Trạch là loại người nào, anh ấy không phải người mà cô ta có thể chọc vào được.
“A —— đau quá ——” Tạ Minh San đau đến mức khóc rống lên, bàn tay vẫn bị dính chặt trên ghế, cũng không dám cử động lung tung, con dao vẫn đâm xuyên qua tay như cũ, thật khiến người ta khiếp sợ.
Phong Khải Trạch cũng không rút con dao ra mà hơi cúi người, cười lạnh: “Bây giờ cô biết thế nào là ma quỷ chưa? Nếu vẫn chưa hiểu, tôi không ngại giúp cô khắc sâu ấn tượng hơn một chút nữa, cô muốn ở chỗ nào đây, cô cứ chọn đi, lòng bàn tay, lòng bàn chân hay là mặt cô cũng được.”
“Không…không ——” Ninh Nghiên hốt hoảng cầu xin.
“Hu hu ——” Tạ Minh San không trả lời, chỉ khóc thút thít sợ hãi, rõ đã bị dọa sợ chết khiếp, không dám nhìn Phong Khải Trạch nữa. Thật sự rất là đáng sợ mà.
Tạ Thiên Ngưng đi tới, buồn bã khuyên nhủ: “Thôi đi con khỉ nhỏ, họ đã bị dạy một bài học rồi, anh hãy từ bỏ đi.”
“Anh đã cảnh cáo bọn họ nhiều lần rồi, đừng có chọc vào anh, nhưng do họ không nghe, nên cứ đâm đầu đi vào địa ngục. Vậy thì oán trách ai được đây.” Phong Khải Trạch khinh bỉ nhìn Tạ Minh San đang bị đè chặt trên ghế, đối với cô ta, chút cảm thông cũng không có.
“Em chắc rằng sau này bọn họ sẽ không dám nữa đâu, anh hãy bỏ qua cho bọn họ đi.”
“Loại người này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Chỉ dựa vào lời nói thôi thì họ sẽ không sợ, khi nào gặp phải đau khổ mới thấy sợ, lúc ấy mới biết mình đã chọc phải đến ai?.”
Phong Khải Trạch nghiêm nghị nói, sau đó mới cúi xuống rút con dao đang đâm trên tay Tạ Minh San ra.
“A ——” Tạ Minh San lại hét to đau đớn, mặt mày tái nhợt như tờ giấy, như thể sắp ngất đi rồi.
Tạ Thiên Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu, thấy bàn tay Tạ Minh San vẫn đang chảy máu không ngừng, mặc dù chuyện đã được giải quyết nhưng cảm giác có hơi quá mức đáng sợ, lại tiếp tục cầu xin cho cô ta: “Con khỉ nhỏ, thôi đi, hãy thả cô ta đi đi.”
“Tạ Minh San, cô nghe cho rõ đây, từ bỏ cái ý định bẩn thỉu của cô đi, đừng có nghĩ tới quyến rũ tôi nữa. Nếu không kết quả sẽ còn kinh khủng hơn hôm nay nhiều. Cô có biết bây giờ Hồng Thi Na như thế nào không? Nếu cô cũng muốn có kết cục y như cô ta, thân bại danh liệt, thì tôi sẽ giúp cô. Cho cô cơ hội mà cô không biết quý trọng, cứ nhất định phải chọc vào tôi, là do cô chán sống rồi? Phong Gia Vinh còn không làm gì được tôi, cô cảm thấy cô có thể sao?” Phong Khải Trạch giễu cợt nói với Tạ Minh San, sau đó mới ra lệnh: “Đưa cô ta ra cổng, đuổi họ đi. Nếu họ không chịu đi thì ném ra ngoài.”
Nghe lệnh, vệ sĩ lập tức buông Tạ Minh San và Ninh Nghiên ra.
Ninh Nghiên vội vàng chạy tới, ôm con gái, khóc rống lên: “Minh San, đi thôi, chúng ta về thôi, mẹ đưa con đi bệnh viện”
“. . . . . .”
Tạ Minh San không nói không rằng, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, run rẩy bước ra cửa, cả người bị chấn động mạnh, giống như cái xác không hồn. Phong Khải Trạch, thật sự rất đáng sợ.