Ở bên ngoài lễ đường Phong Khải Trạch ngồi trên một chiếc xe đen kín, tay cầm điện thoại di động, ngồi yên lặng bên trong, không hề để ý tới bên ngoài, có lẽ anh đang chờ điện thoại.
Chờ một lúc đã sốt ruột, vì thế chủ động gọi đi, đầu dây bên kia vừa bắt được đã hỏi: “Đã nhận người chưa?”
Cự Phong đội tóc giả, dán râu giả hóa trang thành một ông chú, đứng đợi bên ngoài biệt thự của nhà Phong. Điện thoại trong túi vừa rung lên, lập tức bắt máy: “Chưa, cậu có chắc lão già đó sẽ thả người không?”
“Nếu như ông ta không thả, tôi sẽ không vào lễ đường. Cậu cứ tiếp tục chờ, có chuyện gì thì lập tức gọi điện thoại cho tôi.” Phong Khải Trạch không muốn nói thêm nữa, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó ngồi ở trong xe tiếp tục chờ, bất chợt nhìn thấy một bộ ngực rất chói mắt, anh cười khinh rồi liếc mắt sang chỗ khác.
Ở bên ngoài, khách khứa liên tục đi vào, người đến đều là những nhân vật có máu mặt trong xã hội. Nhưng không hẳn ai cũng được vào, khi đến cửa trước tiên phải đưa thiếp mời ra mới được phép vào trong.
Tạ Minh San ăn mặc sang trọng đi đến cửa chính lễ đường, cô tính thừa lúc người đông lộn xộn mà trà trộn đi vào, nhưng ai ngờ chỉ vì lý do “không có thiệp mời” này đã làm khó cô.
Hôm nay là ngày kết hôn của Hồng Thi Na, Hồng Thừa Chí chắn chắn sẽ xuất hiện ở đây, vì muốn tạo cơ hội gặp gỡ với hắn, cô liên tục thăm dò buổi hôn lễ này. Tính làm quen với anh ta. Giờ xem ra không thể được rồi, thiệp mời này rất khó có.
Chẳng lẽ cứ thế mà bỏ qua cơ hội tốt sao?
Tạ Minh San không cam lòng, cố gắng nghĩ ra cách khác, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra cách nào hay cả, đành bực bội rời đi.
Đột nhiên cô nhìn thấy một bóng người trông quen quen ngồi trong xe đằng kia. Cô đứng lại, nheo mắt nhìn kĩ mặt mũi người đó, liền giật mình.
Ủa, đó không phải là bạn trai của Tạ Thiên Ngưng sao, sao anh ta lại ở đây?
Người đến đây nếu không phải là những nhân vật giàu có nổi tiếng thì cũng là quan chức có máu mặt, chẳng lẽ lai lịch của anh ta rất lớn sao?
Cô nhất quyết phải điều tra rõ thân phận của người này. (Lục: Chị rảnh -_- mình đói sắp chết còn đi điều vs chả tra)
Tạ Minh San không vội đi, kiếm một chỗ nào đó đứng nấp rồi nhìn. Chỉ là, chỗ này cách chỗ đó hơi xa, bên cạnh thì ầm ỹ ồn ào.
Không sao” chỉ cần thấy rõ là được” nghe mơ hồ một chút cũng không khác nhau gì.
Trong lòng Phong Khải Trạch chỉ đang nghĩ đến Tạ Thiên Ngưng có thể bình an rời khỏi Phong gia với Cự Phong hay không, nên anh cũng không dư thừa tinh lực suy nghĩ chuyện khác. Vì thế không hề hay biết có kẻ đang đứng theo dõi anh từ xa.
Lúc này, một người mặc đồ âu phục đen đến gõ nhẹ cửa sổ xe.
Tạ Minh San thấy cảnh đó, lập tức tập trung chăm chú lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ.
Phong Khải Trạch hạ cửa sổ xuống, thì thấy là người của Phong Gia Vinh. Vì thế anh mở cửa, bước xuống xe, đi ra bên ngoài, nghiêm mặt hỏi: “Đã làm xong chưa?”
“Cậu chủ, đến lúc phải vào lễ đường rồi.” Người đàn ông kia cung kính, cúi người chào, nói.
“Tôi hỏi, chuyện đã làm xong chưa, không phải hỏi anh đến lúc chưa?” Phong Khải Trạch rất khó chịu với đáp án này, anh trầm giọng khiển trách.
“Tôi không biết điều này.”
“Vậy anh đi tìm hiểu rồi trở lại nói cho tôi biết.”
“Nhưng, cậu chủ, đã đến giờ rồi, tôi…”
“Thứ tôi cần là kết quả, đến giờ thì cũng thế, nếu như chuyện chưa làm xong. Vậy hôm nay tôi cũng sẽ không vào.”
“Vâng” Người đàn ông kia hết cách, đành bất đắc dĩ rời đi tìm hiểu chuyện anh cần.
Phong Khải Trạch đứng yên nhìn sơ xunh quanh, đột nhiên thấy khuôn mặt Tạ Minh San đang lấp ló không xa. Khuôn mặt ban đầu đã trầm lại càng trầm hơn. Lông mày chau lại, cảm thấy khó chịu lẫn tức giận. Lườm cô một cái, rồi quay vào trong xe gọi điện thoại cho Đường Phi.
“Bảo thuộc hạ của anh đang đứng bên ngoài biết nhìn một chút. Đừng để ai cũng có thể tự tiện ra vào, đặc biệt là những người đàn bà có ý xấu.”
Loại đàn bà ham mê danh lợi này dám đến đây câu dẫn đàn ông có tiền, đúng là đê tiện.
Đường Phi không hiểu rõ chuyện gì đang xảy, nhưng vẫn gọi điện nhắc nhở vệ sĩ đứng ngoài cửa chính cảnh giác với những người không có thiếp mời.
Điện thoại vừa kết nối, tất cả vệ sĩ đứng đó cũng tập trung chú ý. Thậm chí có người bắt đầu tuần tra xung quanh chú ý người lạ lảng vảng bên ngoài cửa.
Tạ Minh San thấy Phong Khải Trạch đã phát hiện ra cô, vội vàng hoảng hốt, lập tức xoay chỗ khác tránh né. Cô không chỉ ngạc nhiên mà còn rất rối loạn.
Trời ạ! Người này được gã kia gọi là ‘cậu chủ’ đã chứng tỏ lai lịch nhất định không nhỏ. Trước giờ, cô cứ cho là anh ta giả bộ giàu có để diễn trò với Tạ Thiên Ngưng. Giờ nhìn lại, đây phải là ‘diễn’ mà là thật.
Không ngờ vận số Tạ Thiên Ngưng tốt như vậy. Không có Ôn Thiếu Hoa thì lại có một người đàn ông tốt hơn. Ông trời thật quá bất công mà!
Cô không cam tâm.
“Thưa quý cô, xin cho tôi xem thiếp mời của cô.” Trong lúc Tạ Minh San bất mãn khó chịu, một người đàn ông bước tới, lễ phép hỏi thăm.
“À…” Tạ Minh San lúng túng cực kỳ, không biết làm sao cho phải.
Nhìn phản ứng của cô, người đàn ông kia liền hiểu ra đầu mối. Vì vậy, anh ta lập tức thay đổi thái độ, không nói chuyện lễ phép nữa mà trầm giọng cảnh cáo: “Nếu cô không có thiếp mời, xin nhanh chóng rời đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo.”
“Tôi chỉ thấy choáng nên đứng đây nghỉ ngơi một chút. Không có ý gì khác, tôi… tôi lập tức sẽ đi… lập tức sẽ đi.”
Tạ Minh San không dám đứng lại, quay sang nhìn Phong Khải Trạch một cái. Sau đó bất đắc dĩ rời đi, chỉ là trên mặt từ từ nở một nụ cười gian xảo.
Thay vì nghĩ mọi phương thức để gặp gỡ Hồng Thừa Chí, chằng bằng đoạt người đàn ông bên cạnh Tạ Thiên Ngưng lần nữa. Dù sao cô cũng đã từng đoạt được một Ôn Thiếu Hoa, giờ thêm một ‘Ôn Thiếu Hoa’nữa thì có khó gì. (Lục: Vâng, chúc chị sống trong ảo tưởng vui vẻ ^^)
Trước tiên là về bàn tính đã.
Phong Khải Trạch dõi theo phương hướng Tạ Minh San rời đi. Anh cười khinh bỉ, thật sự rất chán ghét với loại đàn bà dơ bẩn, giả tạo này.
Loại đàn bà trong đầu chỉ muốn gả vào nhà giàu để ăn chơi trác táng như ả ta, thì chỉ có đồ ngu mới yêu ả.
Lúc này, điện thoại di động chợt vang lên. Zz…zzz..
Phong Khải Trạch lập tức quăng mấy chuyện râu ria ra ngoài, vội vàng cầm điện thoại, thấy người gọi là Cự Phong. Anh liền bắt máy, hỏi vội vàng:”Sao rồi? Đã nhận được người chưa, cô ấy có bị thương gì không?”
Cự Phong liếc nhìn người đang ngồi ghế lái phụ, đáp lại: “Người đã nhận được, không có bị thương, chỉ là da dẻ hơi xanh xao một chút.”
“Được, cậu yên tâm, tôi sẽ đưa cô ấy trở về an toàn. Được, cứ như thế.”
Tạ Thiên Ngưng ngồi ở ghế lái phụ, nghe Cự Phong đang gọi điện nói chuyện với Phong Khải Trạch, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Cô biết rất rõ, chỉ cần cô vừa rời khỏi, Phong Khải Trạch sẽ phải cưới Hồng Thi Na. Coi như là anh không muốn, nhưng cũng phải cưới.
Chẳng lẽ hai người chỉ là có duyên không có phận sao?
Cự Phong cúp điện thoại, sau đó nắm chặt tay lái, trầm giọng xuống: “Thiên Ngưng, trước tiên tôi sẽ đưa cô đến trụ sở bí mật. Cô cứ ở đó nghỉ ngơi một chút. ” Khi nào Khải Trạch xong việc sẽ tới đó gặp cô. Tôi có chuyện khác cần giải quyết, không thể chờ cùng cô.”
“. . . . . .”
Tạ Thiên Ngưng im lặng không nói gì, khuôn mặt như trơ ra, hai mắt vô hồn, lòng đau như cắt.
Lúc cô gặp lại khỉ con chẳng phải cũng là lúc anh ấy đã trở thành chồng của người khác sao?
Kết quả thật đau đớn. Cô cảm giác thế giới quanh mình đang đổ vỡ, giống như Ngày Tận Thế, xung quanh chỉ có chết chóc.
Cự Phong vội vàng lái xe, thi thoảng nhìn đồng hồ đeo tay, giống như đang đuổi theo thời gian, vì thế không chú ý mấy đến tâm trạng Tạ Thiên Ngưng. Anh cho là do cô quá hoảng sợ nên mới biến thành như vậy.
Bất luật kẻ nào, chỉ cần rơi vào trên tay Phong Gia Vinh, nhất định sẽ chịu chút đau khổ. Cho dù không phải đau đớn thể xác thì cũng bị đả kích tinh thần. Một người phụ nữ chưa từng trải đời gặp phải những chuyện như vậy, bị sốc cũng là chuyện bình thường.
Phong Khải Trạch nhận được điện thoại của Cự Phong, liền thở phào nhẹ nhõm. Sau khi cúp điện thoại xuống, anh nở nụ cười gian ác. Chỉnh chu lại trang phục cho tốt rồi bước xuống xe tiến thẳng vào lễ đường.
Hôm nay anh sẽ cho bọn họ biết, anh không phải là người dễ chọc. Càng cho Hồng Thi Na không biết tự lượng sức mình kia rõ, với anh, cô chỉ là “thứ rác rưởi” mà thôi. À không, ngay cả “rác rưởi” cũng không xứng.
Lễ đường rộng lớn ngập tràn quan khách. Màn ảnh lớn đặt trên sân khấu không đăng ảnh cưới mà chỉ đăng một vài bức ảnh vui mừng.
Không phải là không muốn đăng mà là không hề có bất kỳ ảnh nào để đăng. Cũng bởi hai người chưa hề có đi chụp hình áo cưới.
Phong Khải Trạch tiến vào lễ đường trên thảm đỏ. Cả người anh uy nghiêm, khí thế. Dù anh không làm gì, không nói gì, nhưng hơi thở trên người cũng làm người ta thuần phục bảy phần.
Phong Gia Vinh thấy Phong Khải Trạch bước vào, ông cười hả hể, cảm thấy quyền lực thật tốt đẹp, có thể điều khiển tất cả mọi chuyện theo ý muốn của ông.
Quan khách chung quanh thấy Phong Khải Trạch đều kinh thán không ngừng. Cuối cùng, họ cũng có thể thấy được mặt mũi của người thừa kế duy nhất Phong thị đế quốc. Khí thế mạnh mẽ không thua kém gì Phong Gia Vinh.
Chỉ là, có hai người trên hiện trường vì thấy Phong Khải Trạch bước vào mà cau mày tức giận.
Lâm Thư Nhu và Hà quản lý cũng tới tham gia hôn lễ. Khi họ thấy Phong Khải Trạch bước vào, trên ngực có gắn hoa dành cho chú rể đã khiến hai người khiếp sợ đồng thời tức giận.
Gã đàn ông tự xưng là người yêu của con gái bà lại chính là Phong Khải Trạch đã khiến bà rất ngạc nhiên. Nhưng cách đây hai ngày anh ta còn tình thâm ý mật với con gái của bà, vậy mà bây giờ lại muốn kết hôn với người phụ nữ khác. Đáng ghét!
“Thư Nhu đừng vội nóng giận, kiên nhẫn một chút. Cậu ta là Phong Khải Trạch, con trai của Phong Gia Vinh, người thừa kế của Phong thị đế quốc. Không dễ trêu vào đâu.” Hà quản lý lo lắng Lâm Thư Nhu có thể nóng nảy mà gây hậu quả nghiêm trọng, vì vậy đến cạnh khuyên bà mấy câu.
“Tiểu Hà, mình không muốn ở chỗ này.”
“Không được, phải đợi đến khi hôn lễ kết thúc mới có thể. Bằng không chính là sỉ nhục Phong Gia Vinh và Hồng Thiên Phương. Như vậy rất có hại với chúng ta, kiên nhẫn một chút.”
“. . . . . .”
Lâm Thư Nhu không nói gì, tức tối nhìn chằm chằm Phong Khải Trạch, bà hận không thể bước tới lột da, róc xương anh.