Tạ Minh San không ngờ Ôn Thiếu Hoa quay về nhanh như vậy, nhất là khi nhìn thấy anh ta hầm hừ tức tối, cô càng lo lắng, mồ hôi chảy ròng ròng khắp bàn tay đang cầm túi xách.
Lúc này, cô rất hối hận vì đã ăn cắp cái đồng hồ.
“Cô muốn đi đâu?” Ôn Thiếu Hoa chặn lại, không để cô đi ra, lạnh lùng tra hỏi.
“Tôi, tôi muốn về nhà của tôi.” Tạ Minh San ấp a ấp úng, cô vô cùng hoảng sợ, mặt mày trắng bệch ra.
“Hóa ra cô chưa hề xem nơi này là nhà của mình, khó trách có thể làm những chuyện đó?”
“Chính các người không hề xem tôi là người nhà đấy thôi. Anh có bao giờ thấy hằng ngày tôi phải sống thế nào không, bị ghẻ lạnh của anh, lời nói lạnh nhạt của mẹ, còn có mọi người lúc nào cũng dùng ánh mắt khó chịu nhìn tôi, xin hỏi, các người có coi tôi là người nhà sao?” Nhắc đến chuyện này, cô tức tối cực kỳ.
Nếu ngay từ đầu bọn họ đối xử với cô như người trong nhà, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này.
“Cô nên nhớ lại những gì cô làm từ khi bước vào cái nhà này, rồi cả lúc công ty gặp nguy cơ nữa. Khi đó cô làm gì?” Trước giờ, anh khá khó chịu về cách hành xử của người đàn bà này, bây giờ, càng khó chịu hơn, đánh chết anh cũng không ngờ tới, cô ta còn biết ăn trộm.
Giờ này anh mới hiểu, mã ngoài đẹp đẽ chưa hẳn đã tốt.
“Tôi… tôi…” Tạ Minh San không nói lại được.
Thấy cô ấp úng không nói được, Ôn Thiếu Hoa tiếp tục tiết hết phẫn nộ trong lòng: “Cô biết rõ Ôn thị đang gặp nguy cơ nghiêm trọng, thà cô im lăng không nói gì, đằng này lại tiêu xài phung phí, đến khi hết tiền thì trộm đồ trong nhà đem bán ra ngoài. Dây chuyền của mẹ là do cô trộm đúng không?”
“Anh….anh nói nhăng nói cuội gì đó…tôi… tôi không có.”
Lâm Thục Phân vừa nghe thấy nhắc đến chuyện dây chuyện của mình, liền kích động, nạt hỏi: “Tạ Minh San, cô nói mau, chính cô trộm dây chuyền của tôi đúng không?”
“Tôi… tôi không có. Mấy người nói tôi lấy vậy thì bằng chứng đâu, lấy bằng chứng chứng minh tôi trộm nó đi.”
Ôi trời, chết mất nếu bọn họ phát hiện cô lấy đồng hồ đeo tay này, thể nào cũng suy ra chuyện trộm dây chuyền luôn. Cô càng thấy hối hận khi trộm đồng hồ này rồi.
“Cô đừng có chối, Tiểu Như đã khai rồi, cái hôm mà mất dây chuyền, cô vào phòng mẹ tôi sai cô ấy qua phòng tưới hoa. Thừa lúc đó, chính cô trộm dây chuyền của mẹ. Tôi nói không sai chứ?” Ôn Thiếu Hoa giúp Lâm Thục Phân tra hỏi Tạ Minh San.
Tạ Minh San hốt hoảng, tay run cầm cập, không biết nên làm gì tiếp nữa?
Đúng rồi, dây chuyền đã bị cô bán đi, họ không thể nào tìm được, đã vậy cô sẽ cãi đến cùng.
“Các người nói tôi trộm dây chuyện, vậy thì bằng chứng đâu? Không có bằng chứng, vậy thì đừng có đổ tội cho tôi.”
Chuyên đến nước này, trừ tiếp tục không thừa nhận, thật cô biết nên làm sao nữa.
“Cô muốn bằng chứng chứ gì, được vậy tôi cho cô xem bằng chứng.” Ôn Thiếu Hoa bực tức nói, nói xong, thừa lúc Tạ Minh San sơ hở, đột nhiên giựt lấy túi xách của cô.
“Này, anh bị điên à, tự dưng lại giựt túi xách tôi, trả lại mau..” Tạ Minh San không ngờ anh ta giựt túi xách của cô, cô biết rõ bên trong có thứ gì, vội vàng giành lại.
Lâm Thục Phân nhìn thấy, đi tới, giữ chặt cô, không để cô giành được.
Ôn Thiếu Hoa moi móc khắp túi xách, lấy ra một đồng hồ đeo tay, đưa đến trước mặt cô, tra hỏi: “Tạ Minh San, cô còn gì để chối nữa không?”
“Tôi… tôi….”
“Đây là đồng hồ của cha tôi, sao lại nằm trong túi xách của cô? Hôm nay, ba kêu tôi đem bán đồng hồ này, vì thế cô liền đi theo tôi, tranh thủ lúc tôi sơ suất, trộm lấy đồng hồ này.”
“Tôi….” Bằng chứng rành rành trước mắt, cô không biết nói thế nào
“Không ngờ cô là thứ đàn bà như thế, tôi nhìn lầm người rồi..”
“. . . . . .”
Lâm Thục Phân hiểu ra, tức giận, tát vào mặt Tạ Minh Sang, mắng to:”Đồ ti tiện, dám trộm đồ của nhà ta, à dây chuyền của tôi đâu, đưa đây mau.”
Tạ Minh San bị tát sưng đỏ cả mặt, giơ tay che mặt mình, uất ức khó chịu trào lên, cô hét to: “Dây chuyền đã bị tôi bán rồi, không cần đòi.”
Chuyện đã phơi bày ra, vậy thì nhận, dù sao cũng đã bán rồi, bọn họ có thể làm gì được, giết cô sao?
“Bán rồi? Vậy tiền đâu, tiền bán dây chuyền đâu?” Lâm Thục Phân sựng mặt, vừa đau lòng khi mất dây chuyện lại vừa nóng nảy muốn đòi lại tiền.
Dây chuyền này giá trị đến vài ngàn vạn, số tiền đó với Ôn gia bây giờ rất cần thiết.
“Tôi xài hết rồi.”
“Cái gì, xài hết rồi, mày xài kiểu gì mà nhanh thế, vài ngàn vạn lận đấy? Hừ đừng có gạt tôi.”
“Làm gì tới mấy ngàn vạn, tôi đem bán chỉ có một trăm vạn, một trăm vạn đó còn chưa đủ cho tôi tiêu xài, làm sao dư lại được.”
“Mày” Lâm Thục Phân biết được dây chuyền của mình bị bán với giá một trăm vạn, bà sốc suýt xỉu.
“Mẹ” Ôn Thiếu Hoa thấy bà sắp ngã, vội chạy đến đỡ chặt. Dìu bà ngồi nghỉ trên ghế sa lon, lo lắng hỏi: “Mẹ có sao không?”
Lâm Thục Phân day day ấn huyệt trên trán, buồn bã: “Dây chuyền của tôi mất thật rồi….”
“Mẹ à, chuyện đến nước này, mẹ đừng buồn. Bây giờ con sẽ ly dị ả đàn bà này, chấm dứt quan hệ với cô ta.” Ôn Thiếu Hoa lấy điện thoại di động ra, gọi cho luật sư, kêu ông ta chuẩn bị giấy ly hôn.
Anh muốn nhanh chóng ly hôn với Tạ Minh San, không muốn quan hệ gì với ả ta nữa.
Tạ Minh San đứng ở một bên, nghe Ôn Thiếu Hoa gọi điện thoại cho luật sư, lòng có chút đau. Mặc dù cô đã quyết định rời khỏi Ôn gia, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn có chút đau khổ.
Ban đầu vì gả vào Ôn gia, cô đã dùng mọi thủ đoạn, kết quả chỗ tốt còn chưa thấy đã bị đuổi ra ngoài, cô thật không cam tâm.
Nhưng không cam tâm thì sao, chuyện đến nước này rồi, cô không cam tâm cũng phải cam tâm.
Lâm Thục Phân oán hận trừng mắt nhìn Tạ Minh San, tính mắng tiếp, nhưng lại không đủ hơi để nói, vì thế chỉ thở dài than thở: “Lẽ ra ngay từ đầu, mẹ nên cảnh giác, ngăn cản con cưới ả đàn bà này, thì tốt rồi. Con xem, kể từ khi cô ta bước vào nhà ta, Ôn thị liền gặp nạn, cô ta đúng là thứ xui xẻo mà!”
“Mẹ, đều là lỗi của con, là con quá nông cạn, quá vô dụng, cho nên mới bị cô ta lừa phỉnh, đã vậy còn làm tổn thương Thiên Ngưng nữa. Tất cả là con sai.” Ôn Thiếu Hoa cũng oán thán theo, suốt mười năm nay, Tạ Thiên Ngưng đối xử anh tốt vô cùng, anh nghĩ đến lòng càng buồn thêm.
Nếu như thời gian có thể quay lại, anh tuyệt đối sẽ không cưới Tạ Minh San.
“Thiếu Hoa, con đừng tự trách mình, đây không phải lỗi của con, đều do ả đê tiện kia, cô ta dùng mọi thủ đoạn để quyến rũ con. Chúng ta không có lỗi, là lỗi của cô ta.” Lâm Thục Phân phập phồng tức giận, cuối cùng nhịn không nổi, đứng dậy chỉ tay vào thẳng mặt Tạ Minh San hét to.
Tạ Minh San cười khinh, lạnh lùng nói: “Ai bảo các người ngu như vậy, chỉ có chút thủ đoạn nhỏ đã không nhìn ra, sao trách ai được. Muốn trách thì nên trách chính mình quá dốt nát, đừng có trách tôi.”
Ôn Thiếu Hoa nghe thế, rất tức giận, tát thẳng vào mặt cô: “Tạ Minh San, lời như thế cô cũng dám nói ra, cô thật bẩn thỉu.”
Lại bị tát thêm một cái, lúc này Tạ Minh San không nhịn nữa, cô vung tay tát lại.
Chát.
Tiếng bạt tai vang dội khắp phòng khiến toàn bộ những người ở đây giật nảy mình.
Lâm Thục Phân thấy con trai mình bị đánh, cực kỳ tức giận, bước ra, đẩy Tạ Minh San xuống, trách mắng: “Tạ Minh San, sao mày đánh con tao?”
“Tên đó không phải mới tát tôi sao? Chẳng lẽ chỉ anh ta được đánh còn tôi thì không?” Tạ Minh San cãi lại.
“Bây giờ mày đang đứng trong nhà tao, dám phách lối thế à?”
“Do các người khinh người quá quắt.”
“Mày…”
Lâm Thục Phân muốn cãi tiếp, nhưng Ôn Thiếu Hoa đã cản lại bà, “Mẹ, không cần phí sức cãi nhau với ả, qua hôm nay, chúng ta không còn quan hệ gì với ả nữa đâu.”
“Biết là thế, nhưng mà dây chuyền của mẹ cứ thế mà mất sao, mẹ không chịu nỗi…!”
“Mẹ, xem như bố thí đi.”
“. . . . . .” Lâm Thục Phân buồn bã không nói nữa, những trong lòng vẫn phát tiết hận thù về dây chuyền của mình. Bố thí mấy ngàn vạn cho thứ người như thế thật không đáng giá.
Nhưng không đáng giá thì sao, dây chuyền cũng đã mất rồi.
Lúc này, luật sư xuất hiện ở ngoài, thấy cửa không khóa, vì vậy liền mở cửa bước vào.
Nghe thấy tiếng bước chân, mọi người quay đầu nhìn lại.
Ôn Thiếu Hoa thấy luật sư tới, vì vậy bước đến, trực tiếp hỏi: “Thứ tôi cần đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi, đây.” Luật sư lấy văn kiện từ trong cặp ra.
Ôn Thiếu Hoa không thèm liếc mắt một cái, trực tiếp ký tên, sau khi ký xong liền đưa cho Tạ Minh San, kêu cô ký: “Ký ngay.”
Tạ Minh San rất khó chịu, thấy anh ta không thèm nhìn liền ký cái xoạt, cũng không muốn thua, vì thế khi cầm giấy ly hôn, giựt cây bút trên tay anh ta, không nói gì ký thẳng luôn.
Sau khi ký xong, ném cái văn kiện vào thẳng mặt anh ta, khinh bỉ: “Ôn Thiếu Hoa, từ nay về sau, chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì.”
“Tôi ước gì chưa từng có quan hệ với cô.”
“Hừ.”
“Được rồi, giờ cô cút đi, ở đây không chào đón cô.” Lâm Thục Phân xua đuổi nói.
“Đi thì đi, bà cho rằng tôi thích ở đây lắm sao? Đằng nào sau này mấy người cũng phải bán căn nhà này thôi.” Tạ Minh San xếp lại vali, đứng lên kéo vali, bực tức rời đi.
Nhưng cô vừa bước chân ra khỏi cửa chính, đột nhiên cảm thấy tương lai của mình thật mông lung, không biết sau này sẽ làm gì nữa.
Hôm nay cô chỉ có thể trở về ở cùng mẹ, nhưng là mẹ đã ly hôn với ba, mẹ con các cô lại không có công việc, không biết sẽ sống ra sao đây?