Phong Khải Trạch không để ý đến vẻ kinh ngạc của Tạ Minh San, chăm chú nhìn bàn đầy đồ ăn, liền dịu dàng nhìn Tạ Thiên Ngưng, sủng nịnh hỏi: “Thiên Ngưng, em có muốn đổi địa điểm khác không?”
Là người rất mê ăn, đương nhiên lo sợ sẽ đổi địa điểm khác.
Tạ Thiên Ngưng bị bàn thức ăn dụ dỗ, thèm nhỏ dãi, “Từ hôm qua đến giờ em chưa ăn được gì cả, rất đói, nếu đổi chỗ khác lại phải đợi, chờ nữa em sẽ đau bao tử đó, cho nên không cần đổi, cứ ở đây mà ăn.”
“Được, anh sẽ bắt bọn họ dọn ra sân.”
“Dọn ra sân, để làm cái gì?” Cô nghi hoặc nhìn anh, vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa trong lời anh nói.
“Ăn gì đi, chuyện khác cứ để cho anh làm, ăn nhanh đi, đừng để bị đói.” Anh múc canh nóng ra, bỏ thìa vào, tự mình đưa đến đến trước mặt cô, để cô húp.
“Được rồi.” Cô không cự tuyệt, húp canh chầm chậm, trước lấp đầy bao tử, tránh lát nữa bị đau bụng.
Anh thấy cô húp canh, cười an tâm, chờ người phục vụ bày các món ăn ra, lúc này ngẩng đầu lên, thu hồi nụ cười ôn nhu lại, biến thành biểu cảm lạnh lùng nghiêm nghị, ra lệnh: “Đem cô gái này đuổi ra ngoài, đỡ phải quấy rầy lúc tôi dùng cơm.”
“Dạ, Phong thiếu gia.” Người phục vụ nhận mệnh lệnh, lập tức dùng thái độ lễ phép mời Tạ Minh San rời đi, “Vị tiểu thư này, xin mời cô rời đi cho, đừng quấy rầy khách của chúng tôi dùng cơm.”
“Em____” Tạ Minh San không nói gì, nhìn dáng vẻ lạnh lùng vô tình của Phong Khải Trạch, lại nhìn Tạ Thiên Ngưng được che chở vô cùng hạnh phúc, khiến cô không cam lòng, thật sự ghen tị, hận không thể cướp lấy hết những gì mà ả đang có.
Nhưng chuyện này dường như không đơn giản như cô đã nghĩ.
Người phục vụ thấy Tạ Minh San không chịu đi, đành phải nhắc lại một lần nữa, “Tiểu thư, xin mời rời đi, bằng không tôi gọi bảo vệ đến đấy.”
“Chị họ, em đi trước, có cơ hội tội sẽ cùng chị nói chuyện tiếp nhé.” Tạ Minh San không dám lưu lại nữa, sợ bảo vệ sẽ lôi cô đi ra ngoài. Nếu thật như vậy, rất là mất mặt. Vì thế liền hít một hơi thật sau, cố gắng đè nén ganh tỵ cùng phẫn nộ trong lòng xuống, ráng để bản thân duy trì dáng vẻ dịu dàng hiền dịu, sau đó xoay người rời đi.
Khi đi đến cửa, lại quay đầu nhìn qua, thấy Phong Khải Trạch cười ôn nhu, còn Tạ Thiên Ngưng đang ăn gì đó rất ngon lành. Căn bản chẳng thèm để ý đến cô, càng khiến cô thêm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nổi trận lôi đình, liền âm thầm thề, nhất định cô sẽ cướp lấy người đàn ông này.
Người phục vụ thấy Tạ Minh San còn đứng ở cửa, liền thúc gục nhanh lên một chút, “Tiểu thư, xin mời rời đi.”
“Tôi sẽ đi.” Tạ Minh San giận dữ xoay người, đi ra cưả, đến hành lang uốn khúc liền hít sâu một hơi, để bản thân không quá tức giận mà phát cáu lên.
Lúc này, người phục vụ bưng đồ ăn đi từ bên trong ra, cô chặn người phục vụ lại, hạ giọng hỏi: “Xin hỏi vị Phong thiếu gia kia có phải là Phong thiếu gia của Phong Thị đế quốc không?”
“Đúng vậy, anh ấy chính là Phong đại thiếu gia Phong Khải Trạch của Phong Thị đế quốc.” Người phục vụ không chút do dự, liền trả lời ngay.
“… …”
Trời ạ, anh ta đúng là đại thiếu gia của Phong Thị đế quốc, khó trách không giống như người bình thường, khí thế thực bức người. Nếu cô sớm biết anh ta là Phong Khải Trạch, lúc trước ở trước mặt anh, cô sẽ cố giữ hình ảnh nhu mì, để anh có chút ấn tượng tốt, thì cục diện hôm nay đâu phải như thế này.
Không đúng, không phải Phong Khải Trạch muốn kết hôn với Hồng Thi Na sao, hơn nữa đám cưới là vào ngày hôm qua mà.
“Không phải Phong thiếu gia cùng Hồng Thi Na của tập đoàn Hồng Thị kết hôn sao, sao , làm sao có thể?” Tạ Minh San tiếp tục hỏi người phục vụ, nghĩ muốn làm rõ chuyện gì đang xảy ra.
Ngày hôm qua cô còn muốn đi đến dự hôn lễ, nhưng vì không có thiệp mời nên không thể vào. Ngày hôm qua cô cũng đã gặp Phong Khải Trạch, lúc đó cô cho rằng anh chỉ đến tham dự hôn lễ, không ngờ lại là chú rể.
Anh đã cưới Hồng Thi Na, sao còn ở cùng với Tạ Thiên Ngưng chứ?
Vấn đề quá nhiều, làm cô không hiểu gì cả.
Người phục vụ nhìn chung quanh, phát hiện không có người, mới dám nhỏ giọng nói: “Ngày hôm qua Phong thiếu gia không có đám cưới với Hồng Thi Na, trong ngày hôn lễ đã nói là sẽ không cưới cô ấy, còn khiến Hồng Gia mất hết thể diện, ngay cả Phong Gia Vinh cũng bị anh là cho tức đến không còn gì để nói. Việc này có rất nhiều người biết, nhưng lại không dám nói, cô cũng đừng nói là do tôi kể lại nha.”
“À____”
“Tôi không nói với cô nữa, hai nhà Phong Hồng đã ra lệnh cấm, không được nói chuyện xảy ra trong buổi hôn lễ ngày hôm qua.” Người phục vụ không dám nói thêm nữa, bước đi thật nhanh, lo nếu nói nữa sẽ gặp phiền toái lớn.
Hai nhà Phong Hồng đã ra lệnh phong tỏa tin tức, không hy vọng chuyện hôn lễ ngày hôm qua truyền đi ra ngoài, nên người biết rất ít, không ai dám ăn nói lung tung,
Tạ Minh San không quan tâm đến người phục vụ rời đi, cứ đứng trên hành lang gấp khúc, nhìn cánh cửa ở căn phòng được bao trọn không xa kia, cảm thấy bị đả kích.
Trời ạ, Phong Khải Trạch cư nhiên lại không chọn Hồng Thi Na mà chọn Tạ Thiên Ngưng, nói như vậy, cô chẳng là không có chút hi vọng nào sao. Hồng Thi Na được danh xưng là dịu dàng hiền thục, trong mắt mọi người là một nàng công chúa hòa nhã, người không chỉ xinh đẹp, hơn nữa cả gia thế cùng bối cảnh đều tốt. Cô tuy cũng xinh đẹp, cũng có thể ôn nhu như nước, nhưng lại không có bối cảnh cùng gia thế, so với Hồng Thi Na, cái nào cũng thua hết. Phong Khải Trạch nhìn thấy Hồng Thi Na liền đã chướng mắt, vậy sẽ càng ghét cô hơn rồi.
Ngày hôm qua cô còn tin rằng có thể cướp lấy Phong Khải Trạch, thì bây giờ đều đã mất hết, vì vậy muốn chinh phục người đàn ông này không thể dùng những chiêu thức kia. Đa số đàn ông đều thích mẫu người dịu dàng hòa nhã, nhưng anh ta lại đi thích một kẻ quá quê mùa thô kệch. Nếu như Tạ Thiên Ngưng không trải qua cuộc huấn luyện, chắc bây giờ vẫn là người phụ nữ vừa già vừa xấu rồi!
Cô nên làm gì để thay đổi cục diện bây giờ đây?
Tạ Minh San càng nghĩ càng lo lắng, vì không tự tin, lại không có cách tốt, cho nên rất lo lắng, vì đã rơi vào đường cùng đành phải cố tiến về phía trước, tìm hiễu rõ rồi mới ra tay.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, cô vẫn chưa biết Phong Khải Trạch thuộc loại người gì, nên không thể tùy tiện xuống tay.
Lúc này Ninh Nghiên đang tính phí sinh hoạt trong nhà, xem tiền tiêu hụt đến đâu rồi. Trong lòng bà rất lo, đến bây giờ mới hiểu mỗi ngày Tạ Chánh Phong kiếm tiền nuôi gia đình vất vả cỡ nào.
Hiện tại dù có thế nào, thì cứ từ từ chờ đợi, chờ đến khi Tạ Minh San gả cho người giàu có, thì những khó khăn này đều được giải quyết hết. Tạ Minh San trở về nhà, vội vàng xông thẳng vào phòng, tìm tư liệu trên mạng có liên quan đến Phong Khải Trạch.
Ninh Nghiên thấy cô vội vàng như thế, liền đi vào cùng, nghi hoặc hỏi: “Minh San, xảy ra chuyện gì mà trông con vội vàng thế?”
“Mẹ, hôm nay con mới phát hiện ra một bí mật lớn. Mẹ có biết không, bạn trai của Tạ Thiên Ngưng, Phong Khải Trạch chính là đại thiếu gia của Phong Thị đế quốc đó. Bây giờ con cần phải điều tra thêm một số thông tin nào có liên quan đến Phong Khải Trạch không.”
“Cái gì, bạn trai của Tạ Thiên Ngưng là Phong Khải Trạch? Trời ạ, này quả là kì lạ, lúc trước mẹ cảm thấy tên đó không phải nhân vật đơn giản, thật không ngờ nó là Phong Khải Trạch, đại thiếu gia của Phong Thị đế quốc. Chả trách sau khi Tạ Thiên Ngưng bị Ôn Thiếu Hoa ruồng bỏ lại thay đổi đến thế, thì ra bên cạnh nó có Phong Khải Trạch chống lưng. Minh San, con điều tra tư liệu về Phong Khải Trạch để làm gì?”
“Đương nhiên là muốn cướp lấy anh ấy, trước đó con đã cướp được Ôn Thiếu Hoa, dĩ nhiên nhất định có thể cướp được Phong Khải Trạch. Ông trời quả là đối xử rất tốt với Tạ Thiên Ngưng, đầu tiên cho ả một vị hôn phu khá tốt, nhưng sau đó vị hôn phu kia lại vứt bỏ ả lại tìm được một người khác còn tốt hơn, thực là không công bằng mà.” Tạ Minh San vừa tìm kiếm tài liệu trên mạng về Phong Khải Trạch, một bên liên tiếp oán giận.
Nhưng điều tra mãi, ngoại trừ thân phận đại thiếu gia của Phong Thị đế quốc ra, còn lại đều không có, anh ta giống như là một tờ giấy trắng, chỉ có tên, còn nội dung đều trống rỗng. Tựa như không hề có người này trên đời vậy.
(vinhanh: câu này ta chém nhá kaka )
Cũng vì trống rỗng, nên mới thần bí khó dò, mới là người hấp dẫn thế.
Ninh Nghiên có hơi sợ hãi, trong tay chẳng có gì lại dám đi trêu chọc Phong Khải Trạch, vì thế liền khuyên bảo: “Minh San, Phong Khải Trạch không phải người dễ chọc, mẹ thấy con đừng dính vào nó, bằng không kết cục sẽ rất thê thảm.”
Tạ Minh San không chịu nghe., hiện giờ đang tràn đầy ý chí, muốn cô lùi bước, điều đó không thể nào. “Mẹ, đây là cơ hội khó gặp được, nếu bỏ lỡ cả đời này còn sẽ không tìm được cơ hội nào nữa như vậy. Mặc kệ khó khăn cách mấy, con cũng không chịu buông tay đâu, không bao giờ bỏ qua. Phong Khải Trạch còn hơn gấp mấy trăm lần Ôn Thiếu Hoa, nếu con được gả cho anh ấy, nửa đời sau sẽ không cần lo nữa. Trải qua kinh nghiệm lần này, con se không tái phạm sai lầm, lúc gả đi, nhất định phải khiêm tốn hơn.”
“Tuy nói như thế, nhưng lỡ làm không tốt, chọc đến Phong Thị đế quốc, xem như chúng ta thật sự tiêu đời rồi. Không phải con đã nhắm Hồng Thừa Chí làm mục tiêu sao, sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý vậy?”
“Gần đây con thường thấy Hồng Thừa Chí hay lui tới nơi này, nhưng lại không có gặp được hắn. Ông trời đã cho con biết được thân phận của Phong Khải Trạch, đây chứng tỏ con và anh ấy có duyên phận, về chuyện của Hồng Thừa Chí, về sau nếu có cơ hội thì nói sau đi.”
“Xem ra cũng chỉ có thể như vậy. Lần trước tiền thừa mà con đem chiếc nhẫn bán chỉ còn lại rất ít, nếu chúng ta không có thu nhập, e rằng chỉ chịu đựng được vài ngày mà thôi. Minh San, con nghe nói gì chưa, tập đoàn Ôn Thị phá sản, nhà Ôn Gia đều đã bán, hơn nữa ____”
Nghe đến mấy chuyện này, mặt Tạ Minh San liền biến sắc, không vui khiển trách: “Mẹ, không cần ở trước mặt con nói những chuyện này, con không muốn nghe. Con hiện giờ đang nghĩ cách cướp lấy Phong Khải Trạch, còn chuyện khác, con không để ý đến, nhất là Ôn Thiếu Hoa, hắn chết hay sống gì cũng chẳng liên quan đến con.”
“Cũng đúng, chuyện Ôn Gia chính xác là không liên quan đến chúng ta, lúc trước bọn họ đuổi con đi, cả một xu cũng không cho, còn có ả Lâm Thục Phân kia nữa, luôn xem thường chúng ta, cả ngày luôn dùng bộ dạng mắt chó để nhìn người khác, đáng bị kết cục như vậy.” Ninh Nghiên nhớ tới cái mặt tự cao tự đại của Lâm Thục Phân trước kia, thấy bà có kết cục như hiện nay, cảm thấy trong lòng cực thích.
“… …”
Tạ Minh San chẳng có tâm tư gì để nghĩ đến chuyện Ôn Gia, không ngừng tìm kiếm tư liệu, thầm nghĩ nếu càng biết nhiều về Phong Khải Trạch thì càng tốt.
Đáng tiếc cứ tra đi tra lại, vẫn chẳng tìm được gì cả.
Cái gì cũng không có, cô biết ra tay bằng cách nào?