Phong Khải Trạch biết Lâm Thư Nhu chính là người điều hành ngân hàng Thiên Tường, nghĩ mãi, vẫn quyết định tạm thời không nên nói ra, để tránh mọi chuyện càng thêm rối loạn.
“Không có gì, cháu chỉ đoán thôi, dù sao bọn họ đều là phụ nữ, có lúc cũng sẽ phải gặp nhau thôi.”
Anh biết rõ tình trạng hiện nay của Lâm Thư Nhu, nói ra chuyện này cũng không có lợi ích gì, thôi thì cứ giấu tạm chuyện này đi.
Tạ Chánh Phong không hề hoài nghi, chỉ có hơi kích động, nhưng giờ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Chú biết làm thế quả là rất ích kỷ, nhưng anh trai chú cũng là người rất đáng thương, sau khi Lâm Thư Nhu đi, người quan trọng nhất trong lòng anh ấy chính là Thiên Ngưng, vì ích kỷ nên che giấu đi mọi chuyện, cha con họ hai người sống một cuộc sống vui vẻ mà không cần có mặt Lâm Thư Nhu. Cháu Phong, chuyện này đại khái là như vậy, chú đã nói hết cho cháu nghe, hi vọng cháu có thể giúp chú giữ kín bí mật này, coi như là giúp giữ kín cho anh trai chú, để ở trong lòng Thiên Ngưng luôn giữ được hình ảnh tốt về anh ấy.”
“Vì một người đã chết mà làm khổ hai người còn sống, chú thấy đáng sao?”
“Chuyện này ___”
Tạ Chánh Phong không nói gì, ngây ngô nhìn anh, bản thân cũng rất mâu thuẫn, không biết nên làm gì cho đúng, dù sao tất cả mọi chuyện cũng không phải lỗi Lâm Thư Nhu, chỉ có thể nói do ông trời trêu người thôi.
“Chú, chuyện này người nên suy nghĩ kỹ lại đi, nếu chỉ vì giữ hình ảnh đẹp mà giấu đi chân tướng sự thật, việc này có công bằng với Thiên Ngưng không?” Phong Khải Trạch không muốn nói thêm nữa, để lại một vấn đề rồi lạnh lùng xoay người bỏ đi.
Anh biết Thiên Ngưng luôn nhớ mẹ, nhưng vì oán giận nên mãi luôn luôn kiềm chế, mà những oán giận lại chỉ vì muốn che đậy giúp ột kẻ ích kỷ, mà kẻ đó đã chết rồi, thực buồn cười.
Tuy nói là nói như thế, nhưng anh vẫn có chút tôn kính Tạ Chánh Kỳ, y như lời Tạ Chánh Phong nói ông ấy cũng là kẻ đáng thương hại.
Lúc Tạ Thiên Ngưng vừa ngủ dậy, đã là giữa trưa, người bên giường đã sớm đi đâu không biết, kéo thân thể mỏi mệt rời khỏi giường, mặc quần áo vào, sau đó rửa mặt xong liền đi xuống lầu, hỏi cô gái giúp việc đang dọn vệ sinh, “Ông chủ có nói ọi người biết anh ấy đi đâu không?” Liền đánh thẳng vào chủ đề chính ngay.
“Bà chủ, sáng sớm ông chủ đã đi ra ngoài, nói là có chuyện cần phải làm.”
“Đi làm chuyện gì hả?”
“Thưa bà chủ, chuyện này tôi cũng không biết, ông chủ không nói, chỉ nói ra ngoài làm việc, ngài ấy không muốn bà chủ phải lo lắng, căn dặn chúng tôi nhất định phải để bà chủ ăn cơm đúng giờ.”
“Ừ.”
Tên kia, vết thương mới lành đã chạy đi rồi, thật đúng là hết cách với anh.
Lúc này, Thím Chu vội vàng đi đến, hạ giọng nói: “Bà chủ, Hồng tiểu thư lại đến đây, nói muốn gặp mặt bà chủ.”
“Thím Chu, dì nói lại với cô ta, tôi không muốn gặp cô ta, kêu cô ta đi đi.”
Hồng Thi Na đến tìm cô chắc không có chuyện gì tốt, hơn nữa cô đã hứa với khỉ con, tuyệt đối không được gặp cô ta.
“Được, tôi sẽ đi nói lại với cô ấy.”
Thím Chu không nói nhiều, gật gật đầu, xoay người rời đi để truyền lời. Nhưng vừa mới bước đi vài bước, chưa ra khỏi cửa, thì bên ngoài đã truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.
Ngoài cửa, không chỉ có tiếng đánh nhau, còn có tiếng thét thảm thiết.
Mọi người nghe thấy thanh âm lẫn lộn vào nhau, lập tức chạy ra nhìn xem, mà Tạ Thiên Ngưng cũng nằm trong nhóm người đó, vừa đi đến cửa, liền nhìn thấy có rất nhiều người, trên tay cầm gậy thô to, rất giống khi hắc băng đánh nhau, vài đám xúm lại đánh một người, còn là đánh cho tới chết.
Hồng Thi Na cũng đứng ở giữa sân nơi đang đánh nhau, dường như không hề lo lắng mà cứ tiến vào, bên cạnh có vài tên thanh niên cao ráo khỏe mạnh hộ tống, giống như không cho ai động vào cô, còn có mấy chục tên vệ sĩ đi theo bên cạnh, mở đường cho cô.
Bởi vì số người cách nhau quá xa, những vệ sĩ mà Phong Khải Trạch mời về chỉ có thể chống cự nhất thời. Vả lại đối phương còn mang theo vũ khí, rất nhanh bọn họ bị đánh nằm ngược trên mặt đất, không thể động đậy.
Thím Chu cùng đám người giúp việc nhìn thấy tình cảnh như vậy, sợ đến mức cả người run rẩy, khúm núm lui về phía sau, không dám đến quá gần, sợ hãi nhìn Hồng Thi Na giống y như nhìn thấy đại tỷ trong hắc bang. Không thể người một cô gái dịu dàng đơn thuần lại bạo lực đến thế, quả là không thể tưởng tượng.
Tạ Thiên Ngưng mặc dù có hơi sợ, nhưng cũng không lùi bước, nhìn những vệ sĩ bị đánh, lòng đầy xin lỗi.
Bọn họ đều là người, cũng đều có máu có thịt, bị đám người kia đánh như vậy, có thể nào không đau chứ?
Tàn nhẫn, thật sự là quá tàn nhẫn.
Hồng Thi Na đi đến trước mặt Tạ Thiên Ngưng, giữa bọn họ chỉ còn cách nhau có 2 bước chân, dùng ánh mắt tràn ngập oán giận và căm thù nhìn cô, lạnh lùng nói: “Tạ Thiên Ngưng, chúng ta lại gặp mặt rồi, không ngờ bây giờ chúng ta lại phải dùng phương thức như vậy để gặp mặt nhau.”
Cô biết Phong Khải Trạch sẽ không cho cô bước vào cửa, nên mới mang người đến, còn phải mở đường máu để đi vào.
“Hồng Thi Na, rốt cuộc cô muốn như thế nào đây? Cô ngang nhiên xông thẳng vào nhà dân, còn mang theo hung khí đả thương người.” Tạ Thiên Ngưng không chút sợ hãi, dũng cảm đối mặt với Hồng Thi Na.
Dù Hồng Thi Na có là lão đại của hắc bang đi nữa, cô cũng không sợ, dù sao đây cũng là nhà của cô.
“Không còn cách nào khác, nếu không làm vậy, chỉ sợ tôi sẽ không thể bước qua được cánh cửa sắt kia.”
“Cô tìm tôi , để làm gì?”
“Tạ Thiên Ngưng, cô đúng là người hay quên nhỉ, cô cùng Phong Khải Trạch lần lượt xúc phạm tôi, chẳng lẽ cô đã quên hết rồi sao?” Hồng Thi Na bắt đầu cảm thấy kích động, toàn thân tràn ngập lửa giận, giống như quả bom sắp nổ mạnh.
Tạ Thiên Ngưng có hơi run rẩy, nhưng vẫn cố nén, “Cái cô gọi là xúc phạm, đều là do báo ứng, chẳng thể trách được ai. Nếu cô đã nghĩ thế, tôi cũng không có cách. Ngay từ đầu Khải Trạch đã nói sẽ không cưới cô, nên cái hôn lễ kia chỉ là do cô đơn phương tình nguyện, không trách được ai đâu?”
“Trách cô, nếu không có cô, có lẽ Khải Trạch không tuyệt tình với tôi như vậy, ít nhất giữa chúng tôi còn có thể làm bạn. Đều là vì cô, chúng tôi mới đi đến nước này, tôi hận cô, vô cùng hận cô. Tạ Thiên Ngưng, Hồng Thi Na tôi đã muốn thứ gì đều phải chiếm cho bằng được, trước kia, hiện tại và sau này vẫn vậy. Trước kia tôi luôn dùng cách nhẹ nhàng để đoạt lấy Khải Trạch, nhưng bây giờ, tôi đã nghĩ khác, tôi cần phải dùng thủ đoạn cứng rắn, cho dù anh ấy không yêu tôi, tôi cũng phải giữ chặt anh ấy ở bên cạnh tôi.”
Mấy ngày nay, cô đau khổ muốn chết, mỗi lần đều lấy nước mắt để rửa mặt, nhưng có ích lợi gì dù cô khóc đến chết, Phong Khải Trạch cũng không thèm liếc nhìn cô một cái.
Một khi đã vậy, cô cần gì phải khóc, cần gì phải đau khổ, chẳng bằng ra sức tìm cách, dù không chiếm được Phong Khải Trạch, cũng không để Tạ Thiên Ngưng có được.
“Hồng Thi Na, cô điên rồi, thật sự điên rồi.”
“Không sai, tôi điên rồi thì đã sao, tôi đồng ý mình điên, tôi đang muốn điên lên đây. Phong Khải Trạch đã làm tôi mất hết mặt mũi trong buổi hôn lễ, tuy tôi hận anh ấy, nhưng lại không thể xuống tay với anh ấy. Bởi vì tôi biết, nhược điểm của anh ấy chính là cô, chỉ cần đối phó với cô xem như là có thể đả kích anh ấy, càng có thể khiến anh ấy đau khổ, nên sẽ càng dễ dàng đối phó hơn. Tôi biết hôm nay Phong Khải Trạch không có ở đây, sáng sớm anh ấy đã đi ra ngoài, bây giờ không ai có thể cứu được cô. Nơi này có bao nhiêu vệ sĩ, tôi đã sớm điều tra rõ ràng, cho nên đem theo gấp đôi số người đến, người do Phong Gia Vinh phái đến giám thị các người cũng đều bị người của tôi đánh ngất xỉu, cô đừng mơ sẽ có người đến cứu cô.” Hồng Thi Na càng nói càng tà ác, ánh mắt u ám đáng sợ, lạnh lùng nhìn những người có mặt, sau đó ra lệnh “Đem toàn bộ đám tôi tớ trói lại cho tôi, còn đám vệ sĩ, toàn bộ mang đi giấu ở nơi khác đi.”
Vừa ra lệnh, lập tức có mấy tên thanh niên cầm dây thừng đi tới, đem Thím Chu cùng những cô gái khác buộc chặt lại.
Những hầu gái sợ tới mức khóc lóc ầm ĩ, không dám nói lời nào, cũng không dám làm càn.
“Cô muốn làm gì bọn họ? Người cô hận là tôi, chẳng liên can gì đến họ cả?” Tạ Thiên Ngưng không muốn làm liên lụy người vô tội, lại không thể cứu được các cô, đành quay sang chất vấn Hồng Thi Na.
“Cô nói không sai, người tôi hận chính là cô, chẳng liên quan gì đến họ, cho nên tôi sẽ không làm gì bọn họ, chỉ đem họ trói lại, giấu ở một nơi nào đó, miễn cho bọn họ nói lại cho Phong Khải Trạch nghe, như vậy trò chơi làm sao có thể tiếp tục được đây. Cô yên tâm, sau khi trò chơi này chấm dứt, tôi nhất định sẽ thả họ ra. Trói cô ta lại.” Hồng Thi Na cười âm hiểm nói, vẻ mặt cực gian ác.
Lúc này, hai người đàn ông đi tới, dùng dây thừng trói chặt Tạ Thiên Ngưng lại.
“Buông tôi ra, buông tôi ra.” Tạ Thiên Ngưng liều chết giãy dụa, không muốn thỏa hiệp như thế.
Nhưng cô càng giãy dụa, chỉ đổi lại vài cái bạt tai, bụng còn bị đánh xuống một quyền, đau đến cả người co rút, ngồi xổm dưới đất, trong khoảng thời gian ngắn không thể đứng dậy nổi, đầu hơi chút choáng váng, tầm mắt mông lung không rõ ràng, nhất là bụng, vô cùng đau đớn.
Sống lâu như thế, đây là lần đầu tiên cô bị người ta đánh hung ác như vậy.
Hai người đàn ông thấy Tạ Thiên Ngưng không chịu phối hợp, vì thế liền tát cô vài bạt tai, không chút lưu tình đấm vào bụng cô một đấm, không điếm xỉa cô đau đớn ngồi xổm dưới đất, tiếp tục buộc chặt, nghiêm túc trói cô lại.
Hồng Thi Na ngồi chồm hổm xuống, nhìn mặt cô sưng đỏ, vì thế vươn tay, nắm cằm cô, cười quỷ dị hỏi: “Sao, mùi vị dễ chịu chứ?”
Tạ Thiên Ngưng phải mất một lúc, khôi phục thần trí, phẫn nộ lườm Hồng Thi Na, chịu đựng đau đớn,chế giễu cô một phen, “Hồng Thi Na, thật tiếc cho người con gái đẹp như cô, hiện tại chẳng khác nào với đám lưu manh. Cô nghĩ lại xem, nếu chuyện này truyền ra ngoài, tuy rằng cô có thể tiêu tiền để mời một luật sự lên toàn cải biện cho cô, dù bản thân không vào nhà giam, thì danh dự của cô cũng sẽ bị hủy trong chốc lát, cô nghĩ xem những người khác sẽ nhìn cô dưới con mắt thế nào đây?”
“Cô yên tâm, tôi sẽ thiêu hủy sạch tất cả chứng cứ, mặc cho người bên ngoài có ba hoa thế nào, không có chứng cớ, không ai sẽ tin cô. Tôi đã sớm nói với cô rồi, cô ở cùng Khải Trạch, sẽ không có ngày được yên ổn, tôi sẽ khiến cô niếm trải mùi vị của địa ngục là thế nào. Đưa cô ta đi, nhóm người còn lại dọn dẹp hiện trường, tuyệt đối không để ai biết chúng ta đã đến đây, đem tất cả mọi thứ xóa sạch đi.”
“Dạ”.