Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 204: Có thể chạm tới

Tác giả: Tịch Mộng
Chọn tập

Editor: chaosuon.

beta tạm lá lá: vinhanh-annkasi

Sau khi Phong Gia Vinh mang theo người của mình đi, Tạ Thiên Ngưng vẫn còn đang hoảng sợ, chưa lấy lại tinh thần, vừa nghĩ tới ông ta đã đồng ý ình và con khỉ nhỏ kết hôn, trong lòng liền vô cùng cao hứng. Mặc dù cuộc hôn nhân này là bởi vì giao dịch mới có thể đạt được, nhưng cô vẫn vui mừng như cũ, mặc kệ nói thế nào thì giờ cô đã có thể quang minh chánh đại kết hôn với con khỉ nhỏ.

“Thật tốt quá ——”

“Cái gì thật tốt quá?” Phong Khải Trạch không có nhiều phản ứng lắm, vẫn trầm ổn như thường ngày, hình như đối với chuyện này cũng không có cảm xúc gì quá lớn.

“Con khỉ nhỏ, ba anh đồng ý để cho chúng ta kết hôn, anh không cảm thấy thật tốt quá sao?” Tạ Thiên Ngưng cười đến càng thêm vui vẻ, chỉ cần vừa nghĩ tới có thể mặc áo cưới thuần khiết xinh đẹp, bước vào lễ đường, gả cho người đàn ông mình yêu, trong lòng cô liền tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc.

“Ông ta có đồng ý hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì, ông ta không đồng ý anh vẫn sẽ kết hôn với em, ý kiến của ông ta căn bản không quan trọng, mới vừa rồi chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi. Thiên Ngưng, sau khi kết hôn em muốn hưởng tuần trăng mật ở đâu?” Anh kéo cô lại, để cô ngồi trên đùi mình.

“Bây giờ chúng ta còn chưa có định ngày cưới , anh đã muốn đi hưởng tuần trăng mật sao?” Cô ngượng ngùng nói, trong lòng lại có chút vui vẻ.

Trăng mật, đối với cô, từng là một hy vọng xa vời, nhưng mà hiện tại đã ở rất gần, có thể chạm tay tới rồi.

“Ngày cưới thì rất đơn giản , tùy tiện xem Hoàng Lịch, chọn ngày tốt gần đây nhất là được rồi.”

“Con khỉ nhỏ, anh nói Hồng Thi Na sẽ dễ dàng dừng tay sao? Em cảm thấy cô ta sẽ không phải nhận thua ngay như vậy, lần này anh đồng ý không truy cứu nữa, cô ta cũng không phải ngồi tù, không ngồi tù lại sẽ có cơ hội làm ra những chuyện hại người , ngộ nhỡ cô ta tới phá hư hôn lễ của chúng ta, vậy làm sao bây giờ? Em không hy vọng hôn lễ của chúng ta thất bại.”

Khuôn mặt cô thoáng hiện lên chút lo lắng nhưng lại bị anh xem thường: “Dù anh có tiếp tục truy cứu tới cùng, Hồng Thiên Phương cũng sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp cứu con gái, đến lúc đó chuyện sẽ càng thêm hỏng bét, chỉ sợ anh ngay cả 10% cổ phần cũng không lấy được. Chỉ là em yên tâm, trải qua chuyện này, Hồng Thiên Phương tuyệt đối sẽ phòng bị tốt, không để cho Hồng Thi Na náo loạn nữa, người phụ nữ ghê tởm ấy chẳng dám làm mà cũng không còn cơ hội đối phó với chúng ta, em cứ yên tâm 100% đi.”

“Được, em tin tưởng anh, ai bảo anh mỗi lần đều tính toán mọi chuyện chính xác hết cả chứ.”

“Trong xã hội mưu toan này, đây gọi là cơ trí. Hiện tại Hồng Thi Na làm ra như vậy, không bằng chúng ta liền kết hôn luôn, để cho cô ta hoàn toàn chết tâm, đừng mơ mộng ảo tưởng giữa ban ngày nữa, em nói có được hay không?

“Anh nói thế nào liền thế ấy đi, em đều nghe anh.” Cô cúi đầu xấu hổ, nhưng không ai biết, cô bây giờ là không muốn chờ đợi nữa, muốn làm cô dâu của anh ngay.

“Ơ, hôm nay biến thành con cừu nhỏ á…, cái gì cũng nghe anh?” Anh đùa giỡn trêu cô, thật ra thì rất rõ ràng trong lòng cô đang suy nghĩ gì. Cô muốn gả, anh cũng muốn cưới, chuyện thế là được giải quyết tốt rồi.

“Cái gì con cừu nhỏ, em chính là cọp mẹ, cẩn thận sau khi kết hôn em liền ăn anh.” Cô cũng đùa giỡn cùng anh, quan hệ của hai người ấm dần lên, đã bắt đầu có tư vị vợ chồng.

“Ăn, ăn hết mình, ăn anh không chừa mảnh xương vụn cũng không thành vấn đề.” Anh liền đưa cổ tiến tới bên miệng của cô, ý muốn “mời” cô ăn.

Cô lấy tay đẩy anh ra, thu lại nụ cười, nghiêm chỉnh nói: “Đừng làm rộn nữa, vẫn là suy nghĩ một chút, làm thế nào chuẩn bị hôn lễ đây, hôn lễ cần phải có người lớn chủ trì mới được, em bên này có thể gọi chú, nhưng người bên anh, mời ai tới đây? Ba anh chỉ sợ là sẽ không tới.”

“Ông ta dù có lòng, anh cũng không muốn cho tới đây. Chuyện này cứ giao cho Đới Phương Dung làm đi, anh thấy bà ấy rất thích làm mấy chuyện này.”

Những năm gần đây Đới Phương Dung đối với anh như thế nào, trong lòng anh rất rõ ràng, lại nói bà cũng là một người đáng thương, một người phụ nữ cho tới bây giờ không được yêu thương, lại mất đi khả năng làm mẹ, một người phụ nữ cô độc, đáng thương.

“Đúng vậy, có thể tìm bác gái. Con khỉ nhỏ, bác gái thật ra rất tốt với anh, dù không phải mẹ ruột anh nhưng em cảm thấy được bà đã đem toàn bộ tình thương của người mẹ dồn hết vào anh, chúng ta không phải là nên hiếu kính bà thật tốt sao? Em là người thực tế, ai tốt với em, em liền tốt với họ. Với anh cũng vậy, ai yêu thương anh, em cũng sẽ tốt với người đó. Khi anh bị đóng băng tài khoản, cũng là bác gái giấu ba anh đưa tiền cho anh. Chỉ điểm này thôi cũng đủ thấy bà rất thương anh rồi.”

Nghĩ đến Đới Phương Dung, cô chợt nghĩ tới mẹ mình, là khi cô còn nhỏ đã hết mực yêu thương cô chứ không phải lúc bà phản bội lại ba, chạy theo người đàn ông có tiền khác. Chỉ tiếc mẹ trước kia đã không còn, dù cô có nhớ lại cũng vô ích.

“Em yên tâm, nếu như anh thật không coi Đới Phương Dung là người quan trọng, đã sớm đối phó bà ấy như với ba anh rồi. Nhưng bà ấy cũng không phải là người đơn giản, sau lưng bà ấy cũng có lai lịch đấy. Anh muốn cho em một hôn lễ hoành tráng, để em trở thành cô dâu đẹp nhất, hạnh phúc nhất thế giới này.”

“Không cần khoa trương như vậy, em chỉ muốn một hôn lễ bình thường như những người khác thôi. Em nói thật đó. Qúa khoa trương, ngược lại, sẽ làm em thấy lúng túng.” Cô trời sinh từ trước tới giờ không thích khoa trương, cái gì hoành tráng, long trọng quá thực sự cũng không ham thích.

“Anh lại cứ muốn khoa trương như vậy. Anh muốn nói cho cả thế giới biết Tạ Thiên Ngưng em chính là vợ của Phong Khải Trạch này.” Anh một tay ôm lấy hông cô, ghì chặt cô vào ngực mình, hướng cái miệng nhỏ hung hăng hôn một cái.

Tạ Thiên Ngưng bất đắc dĩ mà lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa, trong lòng cũng rất chờ mong hôn lễ của chính mình.

Người đầu tiên vốn là hôn phu của cô, trước hôn lễ lại bị người ta đoạt mất. Lần thứ hai, tuy không phải vị hôn phu nhưng lại là người cô yêu, cũng bị người khác cướp mất. Lần này, cô quyết không để ai cướp người đàn ông của mình nữa, ai cũng không được.

Sau khi hôn xong, Phong Khải Trạch cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi cho Đới Phương Dung, nói với bà về chuyện hôn lễ.

Đới Phương Dung vừa đi dạo phố về, mới vào tới phòng khách liền nhận được điện thoại, không nói hai lời lập tức đồng ý ngay, còn rất hưng phấn: “Khải Trạch, con yên tâm, dì nhất định tổ chức cho các con hôn lễ vừa đẹp vừa long trọng nhất. Bây giờ ta lập tức đi xem Hoàng Lịch, tìm ngày tốt kết hôn cho các con, chờ ta.”

“. . . . . .”

Phong Gia Vinh ngồi ở trong phòng khách, đang bực bội, lại nghe được Đới Phương Dung nói chuyện điện thoại, nhíu chặt hai hàng chân mày, đợi bà cúp điện thoại xong lập tức nghiêm giọng chất vấn: “Là Khải Trạch điện thoại cho bà sao?”

“Đúng thì thế nào?” Đới Phương Dung tức giận trả lời, không có chút sợ hãi nào.

Bà bây giờ đã không còn quan tâm đoạn hôn nhân này nữa. Cho dù có phải rời khỏi Phong gia, bà cũng chẳng sợ gì.

“Nó muốn bà giúp nó tổ chức hôn lễ, có đúng hay không?”

“Đúng thì thế nào?”

“Bà——” Phong Gia Vinh thấy thái độ của Đới Phương Dung như vậy liền nổi trận lôi đình, đứng lên, tức giận nói: “Đới Phương Dung, lá gan bà càng lúc càng lớn rồi, dám nói chuyện với tôi như thế hả?

“Không phải lá gan tôi càng ngày càng lớn, mà là tôi không quan tâm ông nữa, cái gì cũng không để ý nữa rồi. Bởi vì không còn quan tâm nên cũng chẳng cần sợ nữa. Phong Gia Vinh, ông tự hỏi lại lòng ông đi, kết hôn mấy chục năm, ông từng thực sự coi tôi là vợ ông sao? Ông không có. Ban đầu ông lấy tôi cũng là vì muốn thâu tóm công ty của ba tôi, muốn mở rộng quy mô cùng sức mạnh của Phong thị đế quốc mà thôi. Tâm tư ông, tất cả đều đặt ở tiền bạc quyền lực cả, ông chưa bao giờ đặt tình cảm vào trong mắt hết. Kể cả lúc biết tôi không thể sinh con, ông căn bản cũng không muốn mời bác sĩ tới chữa trị cho tôi, ông lại đi hãm hại mẹ con Khải Trạch. Cái gì ông cũng chỉ muốn có sẵn, không hề nghĩ tới chính mình phải tự làm thì mới có được. Cho tới tận bây giờ, ông vẫn chính là như vậy. Tôi mệt rồi, nên không muốn tiếp tục đợi nữa. Bao năm nay tôi chưa từng được hưởng mùi vị của tình yêu, nên không thể ngay cả tình thân tôi cũng không có nữa. Khải Trạch muốn kết hôn với Thiên Ngưng, tôi sẽ giúp chúng chuẩn bị, chuyện này ông không ngăn cản được.” Đới Phương Dung không muốn tiếp tục nói nhảm với Phong Gia Vinh nữa, nói xong liền đi lên lầu.

Phong Gia Vinh càng thêm tức giận, không nhịn được hét lên: “Bà giỏi thì giúp chúng nó chuẩn bị hôn lễ đi, nhưng đừng có lấy một đồng nào của tôi đi.” Ông thật muốn xem bọn họ không có tiền của ông, thì làm sao tổ chức được hôn lễ.

Đới Phương Dung mới đi tới một nửa cầu thang, dừng bước lại, lạnh lùng nói: “Ông yên tâm, tôi tuyệt đối không lấy của ông một phân tiền nào đâu, ông cứ giữ lại đem vào quan tài luôn đi.” Nói xong, tiếp tục đi lên lầu, lòng lại càng thêm đau. Một kẻ trong mắt chỉ biết có tiền, thật sự không thể gửi gấm được điều gì.

Phong Gia Vinh nói như vậy, mục đích cũng chỉ muốn ép Đới Phương Dung đứng về phía ông, cũng không ngờ bà lại nói vậy, thật khiến ông tức chết mà. Tiền bạc, quyền thế là vạn năng, chỉ cần có tiền cùng quyền lực, muốn cái gì cũng có thể đạt được hết. Có lẽ khi bọn họ thực sự bước tới đường cùng mới thấy hối hận quay lại cầu xin ông.

Vừa lúc đó, Đường Phi đi vào, cầm trong tay một phần tài liệu, đưa lên: “Phong tiên sinh, theo lệnh của ngài, đã phong tỏa 10% cổ phần ở Phong thị đế quốc của thiếu gia. Tôi cũng đã báo cho Hồng Thiên Phương phong tỏa 10% cổ phần bên tập đoàn Hồng thị của thiếu gia luôn rồi.”

Phong Gia Vinh không xem tài liệu, cũng chẳng muốn nhìn, hít một hơi thật sâu, ngồi vào trên ghế sa lon, khẽ nói: “Đường Phi, ta muốn gặp một mình Tạ Thiên Ngưng lần nữa, cậu đi lo chuyện này đi.”

Sắc mặt liền tái, Đường Phi khó khăn nói: “ Phong tiên sinh, chuyện này e là hơi khó. Lúc đầu chúng ta từng đối phó Tạ tiểu thư, vừa rồi Tạ tiểu thư lại bị Hồng Thi Na bắt làm con tin, thiếu gia sẽ không dễ dàng để cho bất kỳ ai có cơ hội tới gần cô ấy đâu. Ngài muốn gặp riêng cô ấy, chỉ sợ có chút——”

“Đây là chuyện của cậu, không phải của ta, ta chỉ cần kết quả, còn quá trình không quan trọng. Mặc kệ cậu dùng biện pháp gì, tóm lại phải đưa một mình Tạ Thiên Ngưng tới gặp ta. Nếu làm không xong, cậu cũng đi luôn đi, ta không muốn nuôi đồ vô dụng.”

“. . . . . .” Đường Phi vô cùng bất đắc dĩ, trong lòng âm thầm thở dài, cho dù chuyện có khó hơn nữa, cũng vẫn phải nhắm mắt đồng ý, “Vâng”

Lại phải đối nghịch với thiếu gia, chỉ sợ lần này sẽ càng khiến thiếu gia hận hắn hơn. Hận thì hận, dù sao hắn cũng đã sớm chuẩn bị đối nghịch với thiếu gia rồi không phải sao? Giờ phút này, đột nhiên hắn cảm thấy mọi thứ mình có thật mơ hồ, chỉ cần Phong Gia Vinh nói một câu, cái gì hắn cũng chẳng còn nữa. Có lẽ, hắn nên vì tương lai của mình mà suy nghĩ cho kỹ.

Chọn tập
Bình luận