Editor: chaosuon
Tạ Chánh Phong cảm thấy rất bất đắc dĩ, dù có chán ghét Tạ Minh San tới đâu thì đó vẫn là con gái ông, ông không thể không cứu. Suy nghĩ một lát, cuối cùng ông nghĩ ra chỉ có Tạ Thiên Ngưng mới giúp được: “Bây giờ chỉ có Thiên Ngưng mới giúp được chúng ta. Để con bé nói chuyện với Phong Khải Trạch, chỉ có nó mới khiến Phong Khải Trạch đồng ý cứu Minh San thôi.”
“Lại là Tạ Thiên Ngưng? Chẳng lẽ ngoài nó ra không còn biện pháp nào khác sao?” Ninh Nghiên rất bài xích việc phải đi nhờ cậy Tạ Thiên Ngưng, thậm chí còn không muốn có quan hệ gì với cô nữa.
“Vậy bà nói xem, ngoài nó ra, còn ai dám động tới Phong Khải Trạch nữa? Ngay từ đầu tôi đã nhắc nhở các người, đừng có nghĩ tới việc cướp Phong Khải Trạch ra khỏi con bé, các người không nghe, lại còn lớn mật chọc tới cậu ta, thật chán sống rồi mà. Bà có biết nguyên nhân gì khiến tập đoàn Ôn Thị phá sản không?”
“Nguyên nhân, nguyên nhân gì?”
“Chính là vì Ôn Thiếu Hoa vứt bỏ Thiên Ngưng đi cưới Minh San đó. Bởi vì Ôn Thiếu Hoa không tuân theo đính ước kết hôn với Thiên Ngưng, nên ngân hàng Thiên Tường mới dừng trợ giúp cho tập đoàn Ôn thị, Ôn thị không thể quay vòng vốn nên mới phá sản. Các người nghĩ cướp được Ôn Thiếu Hoa từ bên Thiên Ngưng là xong sao? Các người đã sai rồi, không những không cướp được mà còn đâm đầu vào chỗ chết nữa. Do Ôn Thiếu Hoa vì chỉ có cái mã bên ngoài nên các người mới cướp được thôi, còn Phong Khải Trạch thì khác, trong tay nó có tất cả mọi thứ, các người muốn giành cũng không được đâu. Ôn thị có được như vậy đều là nhờ Thiên Ngưng, sau khi bọn họ làm tổn thương con bé, nên mới chuốt lấy kết quả thảm hại, bà cũng biết mà.”
“Nghiêm trọng như thế sao?” Ninh Nghiên chợt tỉnh, lúc này mới hiểu được Tạ Thiên Ngưng lợi hại như thế nào.
Khó trách Minh San vừa kết hôn với Ôn Thiếu Hoa, Ôn thị liền xuất hiện nguy cơ. Mọi chuyện về sau lại càng nghiêm trọng hơn, cuối cùng tuyên bố phá sản, thì ra nguyên nhân chính là vì cậu ta không kết hôn với Tạ Thiên Ngưng.
Ban đầu còn tưởng rằng mọi chuyện xảy ra là do họ gây nên, không ngờ từ lúc mẹ con bà đoạt lấy Ôn Thiếu Hoa đã gieo họa hủy diệt này rồi. Thật là sai lầm.
“Nếu các người có can đảm tiếp tục quậy Phong Khải Trạch, tôi cam đoan, kết quả sẽ còn tồi tệ hơn nữa. Phong Khải Trạch không giống Ôn Thiếu Hoa, cậu ta độc ác đến mức nào, các người cũng không thể tưởng tượng nổi đâu.”
“Hiện giờ chúng tôi đâu còn dám động tới Phong Khải Trạch nữa? Hôm nay Minh San tới nhà cậu ta làm loạn, còn dùng cái chết ra uy hiếp. Kết quả bị Phong Khải Trạch đâm một nhát dao xuyên qua lòng bàn tay nó. Giờ vẫn còn bị dọa sợ chết khiếp, sao dám đi trêu chọc anh ta nữa. Có đánh chết, tôi cũng không dám nữa. Thôi, đừng nói chuyện này nữa, hãy mau nghĩ cách cứu Minh San đi. Tôi thực sự lo con bé sẽ bị điên mất, nếu vậy, cuộc đời nó coi như tiêu rồi.”
“Các người, haiz……….” Tạ Chánh Phong chỉ còn biết im lặng. Đối với hành động ngu xuẩn của mẹ con bọn họ, ông thấy thật đáng giận, không phải giận Phong Khải Trạch mà là giận hai mẹ con họ quá ngu ngốc. Dám dùng cái chết ra để uy hiếp Phong Khải Trạch, thật là chán sống mà.
“Ông đừng than thở nữa, hãy nghĩ cách đi chứ.” Ninh Nghiên vội vàng nói. Vừa lúc điện thoại trong túi đổ chuông, thấy bệnh viện gọi tới, bà lập tức nghe: “Cái gì? Được rồi, tôi tới đó ngay đây, các người giúp tôi trấn an con bé.”
“Có chuyện gì vậy?” Tạ Chánh Phong thấy Ninh Nghiên rất nóng vội, sốt ruột hỏi, trong lòng liền hiểu ngay Minh San đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Minh San tỉnh dậy, hình như tâm tình không tốt, bác sĩ lo không khống chế được nó, muốn tôi tới ngay. Nhưng mà trên người tôi không còn tiền, tôi…..” Ninh Nghiên vừa nói tới tiền, cảm thấy rất khó chịu, lúng túng cúi đầu, không nói nữa.
“Số tiền này bà cứ cầm tạm để lo trang trải chuyện trước mắt, tôi sẽ cố nghĩ cách.” Tạ Chánh Phong móc tiền từ trong túi ra, số lượng không nhiều, đều đưa cả cho Ninh Nghiên, giờ trong lòng chỉ nghĩ phải cứu con gái.
Cho dù Tạ Minh San đã làm nhiều chuyện tổn thương ông, thì nó vẫn là con gái ông. Đây là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi được, ông không thể bỏ mặc con gái mình được.
Thôi được, việc cũng đã tới nước này, phải cứu người trước đã, chuyện khác nói sau.
Ninh Nghiên run rẩy đưa tay nhận lấy tiền, nước mắt ân hận chảy xuống, thật lòng nhận sai: “Chánh Phong, tôi sai rồi. Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Tôi thực sự biết lỗi rồi. Tôi không nên mơ tưởng những thứ xa xôi không thực tế, tôi không nên dạy Minh San chỉ biết có tiền. Tôi sai rồi.”
Bà đã sai, còn gây sai lầm rất nghiêm trọng, đã đánh mất một gia đình hạnh phúc, lại hủy hoại đi cuộc đời con gái bà. Đây thực sự là sai lầm lớn nhất của đời bà.
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, bà mau trở về chăm sóc Minh San đi. Tôi sẽ đi tìm Thiên Ngưng nói chuyện, tin là con bé sẽ giúp chúng ta. Còn chưa đầy ba ngày nữa Thiên Ngưng sẽ kết hôn với Phong Khải Trạch. Bà tốt nhất đừng để Minh San ra ngoài làm loạn nữa, nếu không kết quả sẽ càng thê thảm đó.”
“Chúng ta đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với Thiên Ngưng, liệu con bé có đồng ý giúp chúng ta nữa không?”
“Nói đến đây, tôi không thể không thừa nhận, Thiên Ngưng còn tốt hơn Minh San cả trăm ngàn lần. Con bé không phải người không có lương tâm giống các người, luôn chỉ nghĩ đến lợi ích của mình mà hãm hại người khác, Minh San thành người như vậy cũng đều bà gây ra. Được rồi, tôi cũng không muốn trách móc bà nữa, bà đi đi.”
“ . . . . . .”
Ninh Nghiên biết rõ lỗi là ở mình, không có mặt mũi nói thêm câu nào, bà chỉ biết cúi đầu bước đi, mỗi bước chân nặng nề như mang tảng đá lớn, khi nhớ lại những vật chất phù phiếm mà bà cố đeo đuổi.
Bà hâm mộ các bà chủ nhà giàu, luôn muốn mình trở thành người giàu có, làm một bà chủ giàu có cao cao tại thượng. Giờ mới nhận ra, so với những thứ hư vinh ấy thì gia đình hạnh phúc mới thật là thứ quan trọng nhất.
Chỉ tiếc bà đã nhận ra quá muộn, tất cả hạnh phúc đều do tự mình phá hủy hết.
Tạ Chánh Phong nhìn bóng lưng nặng nề của Ninh Nghiên. Đối với bà, ông có oán có hận, nhưng vẫn không thể kéo dài, giờ phút này đều đã tan biến hết cả. Trong lòng ông lúc này chỉ còn nỗi buồn, bất đắc dĩ và thương cảm. Mặc dù không còn oán hận Ninh Nghiên nữa, nhưng ông biết giữa họ đã không thể nào quay lại như lúc trước. Nếu như không phải còn một đứa con chung, bọn họ đã thành người dưng rồi.
Nghĩ những chuyện này cũng bằng không, hay là nên nghĩ xem làm thế nào để cầu xin Thiên Ngưng đồng ý giúp một tay, dù sao Phong Khải Trạch thật sự là một người rất khó trị.
Không sao, ông tin Thiên Ngưng nhất định sẽ giúp được ông.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tạ Thiên Ngưng giống như chú chim nhỏ đã được tự do, vội ra ngoài bay lượn, hít thở lấy không khí trong lành, tận hưởng thế giới tươi đẹp.
Tối qua, cô đã hẹn với Đinh Tiểu Nhiên, hôm nay sẽ đi ăn cơm rồi dạo phố. Từ sáng hai người đã gặp nhau, liền tâm sự những chuyện xảy ra gần đây.
Đinh Tiểu Nhiên nghe Tạ Thiên Ngưng kể, còn cầm thiếp mời, cảm khái nói: “Sao tình tiết y như trong truyện cổ tích vậy? Bao giờ mình mới gặp được bạch mã hoàng tử của mình đây? Ông trời ơi, ban cho con một chàng hoàng tử đi.”
“Đinh Tiểu Nhiên, cậu phát điên cái gì đó, đừng có nói to thế….người ta cười cho.” Tạ Thiên Ngưng lấy tay bịt miệng Tiểu Nhiên lại, để cô nhỏ tiếng một chút. Cô không muốn bị người ta nghĩ là mình bị điên đâu.
“Rồi, rồi, rồi, mình không hét nữa. Thiên Ngưng, mình vẫn đang độc thân này, cậu giới thiệu ình mấy anh chàng ưu tú đi. Tốt nhất là giống Phong Khải Trạch ấy, lớn lên đẹp trai, lại nhiều tiền, hơn nữa còn rất chung tình. Qủa thật là người đàn ông hoàn hảo trong mộng của phụ nữ nha. Chỉ tiếc anh ta lại chỉ yêu một mình cậu, không thèm đối hoài đến phụ nữ khác.”
“Cậu làm như đàn ông tốt trên thế giới này nhiều lắm ấy? Mình nói cho cậu biết, con khỉ nhỏ nhà mình là độc nhất vô nhị. Muốn tìm phiên bản của anh ấy hả, cậu chỉ có thể đợi mà làm vợ con trai mình thôi, tức là làm con dâu mình, tới lúc đó phải kêu mình là “mẹ chồng” đó.”
“Vậy thì cậu mau mau sinh con đi, chờ “anh ấy” mười tám tuổi rồi lấy “con”, có được không hả “mẹ”?”
“Đinh Tiểu Nhiên, cậu muốn lấy chồng đến điên rồi à.”
“Sai, là mình muốn tìm chồng tốt tới điên rồi. Mặc dù mình giờ là gái già ế chồng, nhưng mình sẽ không chọn bừa đâu. Điền Vĩ đã ình một bài học cả đời khó quên. Mình sẽ không vì tới tuổi lập gia đình mà tùy tiện chọn bừa. Hoặc là kết hôn với người đàn ông tốt, hoặc là ở một mình luôn.”
Đinh Tiểu Nhiên nở nụ cười, ngước mắt nhìn lên bầu trời, bình thản đem mọi suy nghĩ trong lòng mình nói ra hết.
Có muốn thì cũng không thể vội, hơn một nửa người kết hôn chớp nhoáng đều bị tan vỡ.
Tạ Thiên Ngưng gật đầu một cái, đồng ý với suy nghĩ của cô, lại khích lệ cô: “Tiểu Nhiên, mình tin cậu nhất định sẽ tìm được một người đàn ông tốt yêu cậu thật lòng.”
“Cám ơn lời chúc phúc của cậu, nhớ nhé, lúc kết hôn phải ném hoa cưới ình đó, có biết chưa?”
“Được rồi được rồi, sẽ ném cho cậu. Đi nào, bên kia có một cửa hàng quần áo mới mở, chúng ta qua xem một chút đi.”
“Cậu mua quần áo mới ình sao?”
“Đinh Tiểu Nhiên, cậu lại bóc lột mình đấy à?”
“Cậu giờ là cổ đông lớn thứ ba của Hồng thị và Phong thị đế quốc, nhiều tiền như vậy, mua ình một bộ quần áo cũng chỉ như một đĩa đồ ăn của cậu thôi mà. Ai u, Thiên Ngưng à, đừng có dễ giận như vậy mà. Một tháng mình chỉ kiếm được có mấy ngàn à, còn không bằng bữa điểm tâm cậu ra ngoài ăn nữa.”
“Mình không thèm để ý tới cậu nữa.”
“Không để ý cũng phải để ý, mình đã quyết sẽ dựa dẫm vào cậu rồi.” Đinh Tiểu Nhiên trêu chọc, cuốn lấy Tạ Thiên Ngưng, cả hai vừa đi vừa cười đùa vui vẻ.
Hai cô gái vui vẻ đi tới cửa hàng thời trang, thấy bên cạnh, có một người lao công già đang quét dọn vệ sinh.
Tạ Thiên Ngưng cũng không để ý nhiều, trực tiếp đi vào cửa hàng quần áo. Nhưng vừa bước vào cửa, khóe mắt cô lơ đãng nhìn qua người lao công kia, quay đầu lại liền thấy rõ hơn, kinh ngạc nói: “Ôn, bác Ôn, sao lại là bác?”
Đây là bác Ôn mà cô quen sao?
Ôn Minh từ xa đã nghe thấy tiếng Thiên Ngưng, cho nên cúi đầu, không dám nhìn, cũng không muốn cô nhận ra mình. Không ngờ vẫn bị nhận ra, vừa nghe cô gọi “bác Ôn”, ông ta vội vàng chạy, giống như muốn trốn cô.
“Bác Ôn….” Tạ Thiên Ngưng đuổi theo.
Đinh Tiểu Nhiên đã vào trong cửa hàng, lại thấy Thiên Ngưng đuổi theo một người lao công đang chạy đi, cô cũng chạy theo “Thiên Ngưng…”
Kết quả trên con đường, ba người chạy đuổi theo nhau, những người đi đường kinh ngạc nhìn một màn này trước mắt.
Ôn Minh đã lớn tuổi, căn bản chạy không nổi, vừa chạy vừa thở dốc, cuối cùng không chạy nổi nữa, đành đứng lại ở vườn hoa bên đường để thở, sắc mặt cũng đã tái nhợt.
Tạ Thiên Ngưng đuổi theo, đứng bên cạnh Ôn Minh, vừa kinh ngạc lại đau lòng nhìn ông. Thật không thể tin được đây là bác Ôn mà cô quen sao. Không nói đến dáng vẻ bên ngoài, chỉ cần nhìn dáng người gầy rộc như cây củi, tóc bạc thêm nhiều, trên tay còn có những vết thương lớn nhỏ, ngay cả trên mặt cũng có nữa.
Một người khỏe mạnh như vậy, chỉ qua một tháng ngắn ngủi đã thành ra thế này, khiến trong lòng cô vô cùng đau xót.