Phong Khải Trạch chở Tạ Thiên Ngưng đến bệnh viện để khám thai, ai ngờ ở bên ngoài cửa bệnh viện bắt gặp Ôn Thiếu Hoa và Hồng Thi Na vật lộn.
“Khỉ con, bọn họ đang làm gì thế?” Tạ Thiên Ngưng vừa xuống xe liền nghe thấy tiếng ồn ào, thuận mắt nhìn lại, thấy cảnh tượng này, không hiểu ra sao.
Ôn Thiếu Hoa cư nhiên ở bên ngoài cửa bệnh viện lôi lôi kéo kéo Hồng Thi Na, giống như muốn đánh nhau, thật đúng làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
“Mặc kệ bọn họ, chúng ta đi.” Phong Khải Trạch chỉ liếc mắt nhìn rồi thu hồi tầm mắt, mặc kệ những người kia, không liên quan đến mình, sau đó ôm vợ của mình đi vào bệnh viện.
Tạ Thiên Ngưng nhìn thêm một cái, cảm thấy cũng không liên quan, cho nên thu hồi lòng hiếu kỳ, từ từ đi vào bệnh viện.
Nhưng vừa mới đi vài bước, liền bị người ngăn đường.
Hồng Thi Na đang trong quá trình lôi kéo với Ôn Thiếu Hoa nhìn thấy Phong Khải Trạch, liều mạng xông lên, chắn đường đi, làm bộ xin họ giúp đỡ, “Van cầu hai người, giúp em một chút.”
Lúc này, Ôn Thiếu Hoa cũng xông lên, tiếp tục lôi kéo tay của cô, cường ngạnh đem cô mang đi, “Đi.”
“Ôn Thiếu Hoa, anh buông ra, có nghe hay không? Nếu như anh còn như vậy, đừng trách tôi không khách khí, làm tôi tức giận, tôi sẽ khiến cho anh cả đời cũng không ngẩng lên được.”
“Tùy em, tóm lại hôm nay anh sẽ không để cho em bỏ con đi.”
“Nực cười, anh không phải là gì của tôi, lấy tư cách gì ra lệnh với tôi?”
“Chỉ bằng anh là cha đứa bé, anh nói không cho phép chính là không cho phép.”
“Có bản lĩnh anh để cho đứa bé ở trong bụng của anh đi, nếu không anh đừng mơ tưởng ngăn cản tôi bỏ đứa bé này, tránh ra.” Hồng Thi Na cố ý dùng sức đẩy Ôn Thiếu Hoa, hơn nữa còn đẩy anh lên người Tạ Thiên Ngưng, ảo tưởng dùng đến cái này đụng vào Tạ Thiên Ngưng.
Chỉ tiếc tính toán của cô thất bại rồi.
Phong Khải Trạch vẫn luôn đề phòng hai người bọn họ, thấy tình huống không ổn, lập tức ôm Tạ Thiên Ngưng trốn sang bên cạnh, bởi vì bọn họ mau tránh ra , Ôn Thiếu Hoa bị buộc lui về phía sau mấy bước, bởi vì bị đẩy, trong lòng tất cả đều là tức giận, dẫn đến mất lý trí, xông lên, lần nữa kéo tay Hồng Thi Na, cường ngạnh đem cô kéo đi.
“Ôn Thiếu Hoa, anh buông tôi ra, buông tôi ra.”
“Ôn Thiếu Hoa, tôi kêu anh buông ra, có nghe không.” Hồng Thi Na liều chết giãy giụa, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Phong Khải Trạch, làm ra ánh mắt nhờ giúp đỡ, muốn cầu anh ra tay giúp đỡ.
Nhưng Phong Khải Trạch làm như không thấy, lo lắng vợ mình và đứa bé bị tổn thương, vì vậy không hề dừng lại lâu, mang cô nhanh đi vào trong bệnh viện.
Hồng Thi Na quay đầu lại thấy Phong Khải Trạch bỏ đi, biến mất ở trong cửa lớn bệnh viện, đáy lòng vừa ghét vừa giận, phiền não cực điểm, không chịu nổi Ôn Thiếu Hoa lôi kéo như vậy, dứt khoát xông thẳng tới xe bên cạnh, hơn nữa còn trực tiếp đụng bụng của mình, một tiếng kêu gào bi thống, từ từ nằm trên mặt đất, ôm bụng co quắp.
“A ——”
Ôn Thiếu Hoa không nghĩ đến cô sẽ dùng loại phương thức cực đoan này để thoát khỏi anh, sợ đến mức lập tức buông tay ra, khôngđỡ cô, mà trừng to mắt nhìn cô, nhìn giữa đùi cô từ từ chảy ra vết máu đỏ tươi, hoảng hồn, không biết làm sao .
Cô tình nguyện bỏ đi đứa bé, cũng không nguyện ý sinh ra, chẳng lẽ sinh đứa bé này thật sự khổ sở như vậy sao?
Ông trời tại sao lại đối với anh như vậy, tại sao?
“A ——” Hồng Thi Na nằm trên mặt đất, ôm bụng, đau đến mức trán đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, thấy giữa hai chân chảy máu, đau lòng lại cao hứng.
Đây là đứa bé đầu tiên của cô, thấy nó cứ như vậy chạy mất, cô tự nhiên sẽ có chút đau lòng, nhưng hơn nữa là cao hứng, bởi vì cô vốn muốn bỏ đứa bé này đi, mất thì mất.
Lúc này, bảo vệ bệnh viện thấy bên ngoài một người nằm, vội vàng chạy tới xem một chút, phát hiện giữa đùi cô chảy rất nhiều máu, lập tức giúp một tay đi gọi bác sĩ.
Không bao lâu, bác sĩ y tá chạy ra ngoài, nhận ra người này là Hồng Thi Na, lập tức dẫn cô đến bệnh viện cấp cứu.
Toàn bộ cả quá trình, Ôn Thiếu Hoa cũng đứng nguyên tại chỗ bất động, hai mắt nhìn chằm chằm một ít máu trên đất, mọi ảo tưởng đều tan biến.
Anh vốn định dựa vào đứa bé này để đổi đời, nhưng hôm nay đứa bé không có, Hồng Thi Na lại không thèm nhìn anh, tất cả đều tan biến, anh vẫn là hai bàn tay trắng.
“Tại sao các người đều đối với tôi như thế, tại sao?”
Bị Tạ Thiên Ngưng vứt bỏ, gia đình phá sản, Hồng Thi Na ghét bỏ, đủ loại đả kích theo nhau kéo đến, không khỏi đem anh ta đẩy vào trong Địa ngục, chẳng lẽ anh thật sự phải sống trong Địa ngục sao?
Đảo mắt một cái. Không, anh không chấp nhận, anh nhất định phải đổi đời.
Ôn Thiếu Hoa nhìn lại vết máu trên đất một cái, sau đó liếc mắt nhìn cửa chính bệnh viện, không đi vào, kiên quyết rời đi, không ảo tưởng dựa vào Hồng Thi Na để đổi đời nữa. Muốn đổi đời, phải dựa vào chính mình, anh muốn liều mạng ra tranh đường sống của mình.
Sau khi Phong Khải Trạch mang theo Tạ Thiên Ngưng vào bệnh viện, đang chuẩn bị đi khám thai, vậy mà còn chưa đi vào, lại thấy nhân viên cứu hộ vội vàng đẩy Hồng Thi Na vào phòng cấp cứu, hai người nhìn thấy có chút trợn tròn mắt.
“Khỉ con, cô ta… cô ta sao thế?”
“Cô ta thế nào cũng không liên quan đến chúng ta, mặc kệ cô ta, đi thôi, đi xem con của chúng ta một chút.” Phong Khải Trạch nói rất vô tình, căn bản không quan tâm chuyện của người khác, mang Tạ Thiên Ngưng đi vào khám thai.
Anh không quậy Hồng Thi Na là may mắn rồi, làm sao có thể đi quan tâm cô ta, buồn cười.
Chuyện Hồng Thi Na bị đưa vào phòng cấp cứu, Hồng Thiên Phương và Hồng Thừa Chí lập tức nhận được tin tức, sau đó vội vàng chạy tới bệnh viện, lo lắng chờ đợi, chờ chờ, chưa nhìn thấy bác sĩ trong phòng cấp cứu ra ngoài, lại thấy Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng mới vừa khám thai xong đi ra ngoài, hai người, không hẹn mà gặp, không khí có chút cứng nhắc.
Hồng Thừa Chí h có ơi vội vàng, nóng nảy, muốn mở miệng khích bác người, nhưng lại bị Hồng Thiên Phương kéo lại, không để cho hắn làm loạn, hắn đành phải câm miệng không nói lời nào.
Hiện tại cũng không phải thời điểm tranh hơn thua
Phong Khải Trạch mặc kệ bọn họ, ôm vợ của mình, sờ sờ bụng của cô, nói chuyện với đứa bé bên trong, “Tiểu tử thúi, ngoan ngoãn ở trong bụng mẹ của con, đừng giày vò mẹ con nữa , biết không?”
Tạ Thiên Ngưng thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, dịu dàng khiển trách: “Mới hơn một tháng mà thôi, nó nghe không hiểu lời anh nói đâu, hơn nữa làm sao anh biết tiểu tử thúi chứ phải là xú nha đầu đây?”
“Quản nó là tiểu tử thúi hay là xú nha đầu, nếu nó giày vò em nữa, ra ngoài anh nhất định giáo huấn nó thật nghiêm mới được.”
“Lại nữa, muốn dạy thì dạy chính anh đi, đừng đụng đến con của em.”
“Bây giờ em cưng chiều nó như thế, về sau chẳng phải sẽ chìu hư nó à?”
“Chẳng lẽ giáo dục con chỉ dựa vào đánh đập sao?” Cô trợn mắt nhìn chằm chằm anh, cũng không muốn anh về sau sử dụng bạo lực giáo dục.
“Cũng không thể dựa hết vào cưng chiều nha!” Anh đúng lý hợp tình phản bác, nói chuyện rất say sưa.
Lúc này bọn họ là một nhà ba người, hoà thuận vui vẻ, loại cảm giác hạnh phúc này chỉ có chính mình trải qua mới biết.
Tạ Thiên Ngưng không cãi với anh nữa, bởi vì hiện trường còn có Hồng Thiên Phương và Hồng Thừa Chí, hai ánh mắt sắc bén kia khiến cho cô cảm thấy cả người không được tự nhiên, tính rời đi, mới vừa muốn đi, dạ dày lại muốn nôn, vì vậy che miệng nôn ọe, “Ọe ——”
Phong Khải Trạch nghe tiếng nôn ọe của cô, đau lòng nói: “Thế nào, có phải lại muốn nôn hay không?”
“Không sao, không phải quá nghiêm trọng, em có thể nhịn được.”
“Anh đưa em đi mua nước chanh.”
“Được!”
“Đi.”
Ngay tại thời điểm lúc hai người chuẩn bị đi, đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ từ bên trong đi ra.
Hồng Thiên Phương thấy thế, vội vàng tiến lên hỏi, “Bác sĩ, con gái của tôi thế nào rồi?”
“Thật xin lỗi, chúng tôi đã tận lực, nhưng vẫn không thể giữ được đứa bé, lần này sinh non ngoài ý muốn, thương tổn đến tử cung, chỉ sợ về sau rất khó mang thai nữa.” Bác sĩ lo lắng đem sự thật nói ra.
“Đứa bé, đứa bé của ai?”
“Thi Na mang thai ư, sao cha không biết?”
Hai cha con đều rất kinh ngạc, hiển nhiên không biết chuyện Hồng Thi Na mang thai, nhưng hơi suy nghĩ một chút, lập tức hiểu rõ đây là con của người nào, đột nhiên cảm thấy đứa bé mất cũng tốt, nhưng hậu di chứng này lại làm cho người ta cảm giác rất đau đớn.
Bác sĩ nói rất khó mang thai nữa, thật ra chính là không thể mang thai nữa, chỉ là không muốn nói ra lời khó nghe như vậy thôi.
“Hồng tiên sinh, Hồng thiếu gia, một lát nữa hai người nên an ủi Hồng tiểu thư nhiều hơn, cố gắng để cho cảm xúc của cô ấy ổn định lại, như vậy thân thể của cô ấy mới khá lên.” Bác sĩ thấy người Hồng gia không giận dữ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng rời đi, tránh bọn họ trở mặt.
Người Hồng gia này cũng không phải dễ chọc, sơ ý một chút chính là khó giữ được chén cơm của mình, thậm chí ngay cả danh dự cũng không bảo vệ được.
“Đi thôi, vào xem Thi Na một chút.” Hồng Thiên Phương nặng nề thở dài một cái, đi vào trong phòng bệnh.
Hồng Thừa Chí không lập tức đi vào, mà liếc mắt nhìn Phong Khải Trạch, ánh mắt có chút hung ác, mang theo tức giận nhắc nhở: “Các người tốt nhất chớ nói lung tung, nếu không chuyện này truyền đi quá lớn, chúng tôi cũng không phải là dễ chọc.”
“Tôi không giống các người hay ăn nói lung tung như vậy, chuyện của người khác và tôi không có bất cứ quan hệ gì, tôi cũng lười xía vào, nên sẽ không nói ra. Hồng Đại thiếu gia, anh cứ thoải mái đi, nếu như tin tức này truyền đi, khẳng định chẳng liên quan tới tôi. Thiên Ngưng, chúng ta đi.” Phong Khải Trạch bình thản trả lời vấn đề của Hồng Thừa Chí, sau đó ôm Tạ Thiên Ngưng rời đi.
Tạ Thiên Ngưng liếc mắt nhìn Hồng Thừa Chí, sau đó mới cùng Phong Khải Trạch rời đi, đối với chuyện Hồng Thi Na sinh non, cảm thấy có liên quan tới Ôn Thiếu Hoa.
Mới vừa rồi hai người bọn họ ở bên ngoài bệnh viện lôi lôi kéo kéo, hơn nữa giãy giụa rất mãnh liệt, sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn là rất bình thường.
Nếu như sau đó Hồng Thi Na muốn truy cứu chuyện này, chỉ sợ Ôn Thiếu Hoa sẽ gặp họa, anh ta gặp nạn, tất cả mọi người Ôn gia cũng gặp nạn theo.
Phong Khải Trạch thấy vẻ mặt cô rất nặng nề, vì vậy hỏi, “Đang suy nghĩ gì đấy?”
“Em đang suy nghĩ, chuyện Hồng Thi Na sinh non lần này nhất định có liên quan tới Ôn Thiếu Hoa, nếu như người Hồng gia muốn truy cứu, chỉ sợ cả nhà bác Ôn sẽ gặp phiền toái.” Cô không giấu diếm, trực tiếp đem suy nghĩ trong lòng nói ra ngoài, nhưng lại gặp phải khiển trách của anh, “Lại nghĩ chuyện của người khác, không cho phép nghĩ, sống chết của bọn họ với em không có bất cứ quan hệ gì.”
“Em chỉ là tùy tiện suy nghĩ một chút mà thôi.”
“Tùy tiện suy nghĩ một chút cũng không được, có thời gian em nên suy nghĩ đến anh một chút, không cho phép lãng phí suy nghĩ người không quan trọng.”
“Dấm này anh cũng ăn, quá khoa trương đó.”
“Đừng dài dòng, đây là ông xã ra lệnh.”
“. . . . . .”
Cô hết ý kiến.