Bởi vì Phong Khải Trạch yêu cầu quét dọn mọi ngóc ngách, cho nên nhân viên làm vệ sinh cẩn thận quét dọn không dám lười biếng, cả trong góc lẫn khe hở cũng quét dọn sạch sẽ, không chỉ quét cả hộc tủ cũng lấy ra,cả bàn cũng phải dọn sạch sẽ, kết quả phát hiện một món đồ kỳ lạ, nhìn bề ngoài không giống đồ bỏ đi, thương lượng một chút không dám ném mà đặt lại ở trên mặt bàn, tiếp tục quét dọn.
Phong Khải Trạch sau khi trở lại phòng bệnh, viện trưởng lập tức đem con nhíp mà nhân viên làm vệ sinh tìm được. Ông nhìn máy nghe lén, “Phong thiếu gia, đây là đồ được tìm thấy dưới hộc tủ, một con nhíp nghe lén, chúng tôi thật cũng không dám bỏ đồ vật gì ở trong phòng ngài, về phần cái này làm sao xuất hiện chúng ta quả thực không biết, kính xin Phong thiếu gia lượng thứ.”
Viện trưởng có vẻ hơi hoảng sợ, tựa hồ đang lo lắng đối phương tức giận.
Ông làm sao có thể không lo, người trước mắt này không phải dễ chọc, nếu ông không nói. E rằng mọi trách nhiệm về chuyện máy nghe lén này sẽ đổ lỗi hết cho bệnh viện, coi như ông đã xong đời.
“Con chíp nghe lén” Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc nhìn con chíp trong tay viện trưởng. Cần con chíp, bội phục nói: “Khỉ con, anh quả thật đã đoán đúng, trong phòng chúng ta thật sự có con chíp nghe lén. Thật sự ghê tởm, cư nhiên cài thiết bị này ở trong phòng chúng ta.”
Nói vậy mỗi một câu bọn họ nói trong mấy ngày nay đều bị người khác biết. Cũng may không nói chuyện trọng đại gì bằng không hỏng bét.
Phong Khải Trạch cầm máy nghe lén, sầm mặt nhìn nó nói, “Rất xin lỗi, tôi đã làm cho kế hoạch của ông thất bại, nói vậy chắc giờ các người rất thất vọng. Đây là Hồng gia các người chẳng chịu an phận, vậy tôi sẽ khiến cho những người không an phận này biến mất vậy.”
“Khỉ con, anh đang nói chuyện với ai vậy?”
“Hồng Thiên Phương.”
“Ý anh nói, cái máy nghe lén này do người Hồng gia bỏ vào? Sao trên thế giới này lại có nhiều người rảnh rỗi thế, dù không vui cũng không nên chế ra cái máy gây phiền phức này chứ. Thật không còn gì để nói.”
“Em yên tâm, anh sẽ hiến bọn họ không thể tạo ra bất kỳ phiền phức nào nữa.” Anh không thích quản chuyện của người khác, nhưng người khác dám chọc trên đầu anh, vậy anh tuyệt đối quét dọn hết lũ rác rưởi này đi.
Dám chọc trên đầu anh, đó chính là không muốn sống.
Bất quá Tạ Thiên Ngưng có chút tức giận khi nhắc đến chuyện máy nghe lén, liền mắng người, “Hồng Thiên Phương, Hồng Thi Na, các người quá ghê tởm, chúng tôi không chọc các người, tại sao các người lại thích gây khó dễ cho chúng tôi, các người đừng nên hiếp người quá đáng?”
Viện trưởng thấy Tạ Thiên Ngưng quá tức giận liền nhắc nhở cô, “Thiếu phu nhâ, không nên nổi giận, cô giờ đang là phụ nữ có thai.”
“Vốn không muốn tức giận, nhưng gặp phải người ghê tởm thế không nhịn được sẽ mới tức. Có ai có thể chịu đựng được chuyện riêng mỗi ngày của mình đều bị người khác nghe?”
“Cô cứ tức giận sẽ không tốt cho thai nhi, hãy cố giữ ổn định tâm tình, hít sâu vào rồi từ từ thở ra, giảm cơn giận xuống, như vậy mới tốt hơn.”
“Được rồi, không tức giận nữa.” Vì nghĩ cho con, Tạ Thiên Ngưng không thể làm gì khác hơn làm theo lời viện trưởng, tận lực giữ vững tâm tình. Tính tình của cô trước kia cũng không nóng nảy thế, chẳng lẽ chỉ vì mang thai sao?
“Em ngốc quá, vì chút chuyện nhỏ này tức giận ảnh hưởng đến thân thể, có đáng không?” Phong Khải Trạch đau lòng khiển trách cô, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, sau đó đem máy nghe lén giao lại cho viện trưởng, “Viện trưởng, phiền ông giải quyết máy nghe lén này đi.”
“Phong thiếu gia, máy nghe lén này không có liên quan đến chúng tôi, chúng ta không có cài bất cứ thứ gì ở trong phòng của ông. Ông yên tâm, tôi sẽ phái người mỗi ngày tới kiểm tra, bảo đảm không có người đến cài vật này vào trong phòng ông nữa.” Viện trưởng vì không muốn bị đổ trách nhiệm, không thể không ngừng nói rõ mọi chuyện.
“Tôi biết, cho nên không trách các người, mang đi giải quyết đi.”
“Cám ơn Phong thiếu gia, tôi giờ giúp người đi xử lý đồ này.” Viện trưởng thở phào nhẹ nhỏm, cầm lấy máy nghe lén sau đó rời đi, xử lý vật này.
Mặc dù đã giải quyết xong máy nghe lén, Tạ Thiên Ngưng vẫn không yên lòng, cảnh giác nhìn bốn phía như đang tìm kiếm cái gì đó, thoạt nhìn bộ dáng có chút căng thẳng.
Phong Khải Trạch nhìn bộ dạng cô mà tức cười, không biết cô đang tìm cái gì, liền hỏi: “Em đang tìm kiếm đồ gì, có muốn anh cho người tới tìm giúp không?”
“Em đang nhìn xem có còn máy theo dõi hay máy nghe lén nào nữa không? Nếu như không tìm ra , sau này chúng ta vẫn sẽ bị người hác quan sát, cứ như vậy hoài cũng không ổn. Nghĩ đến chuyện mỗi ngày chúng ta nói chuyện đều bị người ta nghe lén trong lòng liền thấy sợ, anh cũng mau tìm đi, xem coi còn có cái máy camera nhỏ nào mà mình chưa phát hiện ra.” Cô không muốn bị người khác giám sát.
“Yên tâm không còn đâu, em không cần tìm nữa.” Anh không lo lắng liền ngồi xuống, tựa hồ rất dễ dàng không có chút điểm cảnh giác.
“Sao anh khẳng định như thế?” Cô không tìm kiếm tiếp, mà ngồi xuống cùng anh, mặc dù còn hơi nghi ngờ nhưng lại tin tưởng lời anh nói.
Lời anh nói cho tới bây giờ cũng không sai, cô đương nhiên tin tưởng.
“Vô cùng chắc chắn. Bụng em giờ cũng đã to ra rất nhiều, để anh nghe xem động tĩnh gì không?” Phong Khải Trạch nhìn bụng tròn vo của cô, cúi đầu xuống, ghé lỗ tai để ở trên bụng của cô từ từ nghe.
“Đã qua bốn tháng rồi, bây giờ em đã có thể cảm giác được bảo bảo đang động đậy rồi đó! Khỉ con, anh thích có con trai hay con gái?” Nói đến con, Tạ Thiên Ngưng lập tức dời đi lực chú ý, không suy nghĩ đến chuyện máy nghe lén nữa, dịu dàng vuốt ve lấy bụng của mình, cảm thụ sinh mệnh bên trong.
“Chỉ cần là em sinh , trai hay gái đều thích.”
“Lúc trước Hồng Thi Na bắt trói em, muốn anh sống cùng cô ta, sau đó mang thai con của anh. Nếu như kế hoạch của cô ta được như ý, anh sẽ làm sao, có cưới cô ta không?”
“Chuyện này qua xưa lắm rồi, có gì tốt mà nói? Anh giờ đang bồi dưỡng tình cảm cha con với bảo bảo, em không nên nhắc lại những thứ ghê tởm kia mà ảnh hưởng tâm tình với anh.” Anh không trả lời vấn đề của cô, tiếp tục cúi xuống ở trên bụng của cô, nghe cử động của thai nhi.
Anh không trả lời, cô liền muốn anh trả lời, “Khỉ con, nhanh lên một chút nói cho em biết, nếu như lúc đầu Hồng Thi Na thực hiện được gian kế, anh sẽ làm sao?”
“Gian kế của cô ta không thể nào được như ý đâu.”
“Em nói nếu như, nếu như cô ấy được như ý, mang thai con của anh, anh sẽ làm sao?”
Cô không chịu bỏ qua vấn đề này, anh đành phải ngồi thẳng, nghiêm túc trả lời cô, “Nếu như cô ta thực hiện được gian kế mang thai con của anh, anh sẽ phá bỏ đứa con của cô ta đầu tiên, sau đó chặt cô ta ra làm thành nhân bánh bao thịt mang cho chó ăn.”
“Nó là con anh, anh nỡ phá hủy sao?” Cô tin câu anh nói phá con mình, còn đem Hồng Thi Na chặt ra làm nhân bánh bao thịt cho chó ăn thì cô không tin.
“Đứa con không nên xuất hiện, có gì không bỏ được ? Ngoại trừ em ra, anh không cho phép những cô gái khác sinh con của anh. Khó trách bác sĩ nói phụ nữ có thai tánh tình sẽ nóng nảy, suy nghĩ lung tung, tâm tính đa nghi thì ra đều là thật, chuyện không xảy ra em cũng muốn có được đáp án, anh phục em rồi.”
“Em chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, hơn nữa em chỉ nói sự thật, lúc đầu thiếu chút nữa anh đã cùng với Hồng Thi Na ——”
“Không phải thiếu chút nữa, thiếu rất nhiều, rất nhiều rất nhiều, kém đến cách xa vạn dặm. Không cho phép em nói chuyện này nữa.” Anh nghiêm nghị ra lệnh.
“Được được được, Em không nói, như vậy được rồi chứ.”
Nhớ lúc đầu gặp nhau cũng trùng hợp như vậy, cô thất tình rồi gặp anh, anh bị buộc cưới rồi gặp gỡ cô, bọn họ phải trải qua rất nhiều đau khổ mới có hạnh phúc hôm nay nên phải vô cùng quý trọng, không nên để Hồng Thi Na ảnh hưởng.
Máy nghe lén đã bị phát hiện, Hồng Thừa Chí tức giận cực kỳ, bởi vì không thu hoạch được gì cho nên oán trách thêm mấy câu, “Con sẽ không lãng phí thời gian vào Phong Khải Trạch nữa, xem đi, hiện tại máy nghe lén đã bị phát hiện, tin tức gì cũng không nhận được, ngược lại còn làm cho đối phương đề cao cảnh giác.”
“Phong Khải Trạch rất tinh ranh, muốn kiếm lợi từ chỗ nó không phải chuyện dễ dàng, lần này thất bại chúng ta sẽ tìm cách khác thôi, không có chuyện gì lớn cả. Nghe lâu thế nhưng kết quả gì cũng không có, bị phát hiện hay không cũng không sao?” Hồng Thi Na mặc dù thấy có hơi tiếc, nhưng không vì vậy mà lùi bước, ý chí trong lòng càng tăng mạnh hơn.
Cô không tin Phong Khải Trạch là một người bất bại.
Hồng Thiên Phương không có nhiều sức lực để giận về chuyện này, bình tâm tĩnh khí nghĩ về chuyện này, “Thi Na nói không sai, Phong Khải Trạch là người quá ranh ma, chúng ta không thể nắm nhược điểm của nó, không phải hạn dễ khống chế. Nếu nghe lén vô dụng, vậy chớ lãng phí thêm thời gian đi làm chuyện này. Chúng ta tạm thời không cần hành động, kế tiếp phải trông vào Phong Gia Vinh, mấy ngày nữa lão ta không đi tìm Phong Khải Trạch ba sẽ tới cảnh cáo lão ta thêm lần nữa.”
Ngay cả Phong Gia Vinh ông cũng có thể đánh bại, Phong Khải Trạch cũng không ngoại lệ, tóm lại ông sẽ không bỏ qua cho cha con của Phong gia.
“Lại phải đợi, thật không biết phải chờ tới lúc nào thì mới có thể giải quyết tên Phong Khải Trạch, thật sự rất khó chịu trong lòng.” Hồng Thừa Chí nghe được mệnh lệnh không thể hành động, thật sự không chịu nổi đành chỉ oán trách mấy câu.
Ban đầu Phong Khải Trạch làm cho hắn mất hết mặt mũi, lời này đến giờ hắn cũng không dám nói ra, sợ sẽ gây đại họa.
“Thừa Chí, nếu như con muốn chết cứ đi tìm Phong Khải Trạch trút giận ngay bây giờ, những lời lúc trước cha đã nói với con rôi, nếu con làm ra chuyện gì, chớ đến kêu cha giúp con dọn dẹp?” Hồng Thiên Phương tức giận vì sự thiếu kiên nhẫn của con trai mình, không hề khuyên hắn nữa mà chuyển sang cảnh cáo hắn.
“Cha ——”
“Đừng gọi ta là cha, ta không có đứa con không có tiền đồ như mày, làm việc không có đầu óc, cứ một chút lại đòi liều mạng? Ôn Thiếu Hoa cùng Đường Phi có kết quả gì, mày không nhìn thấy sao, chẳng lẽ mày muốn theo chân bọn họ vào trong tù để ăn cơm tù?”
“Con ——”
“Anh, anh nghe lời ba đi, hiện tại hành động theo cảm tình chỉ càng hư việc, đừng vội.” Hồng Thi Na khuyên nhủ mấy câu, thật ra trong lòng rất muốn đi tìm Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng tính sổ, nhưng vì suy nghĩ cho đại cục, không thể không chịu đựng.
Sau khi bị dạy dỗ, Hồng Thừa Chí không dám hành động theo cảm tính, không thể làm gì khác hơn là dằn lòng xuống, “Cha, con biết rồi.”
Hắn phải nhẫn, hắn phải nỗ lực nhẫn, hắn tin một ngày nào đó hắn không cần phải nhịn nữa.