Sau khi Tạ Thiên Ngưng cùng Phong Khải Trạch đưa Đinh Tiểu Nhiên về nhà xong, lúc này mới từ từ quay về nhà mình, sau khi về đến nhà thì đã hơn sáu giờ, Đới Phương Dung vì quá sốt ruột định gọi điện thoại hỏi, đúng lúc thấy bọn họ đi vào cửa, lập tức chạy ra đón, hỏi: “Các con đi đâu sao giờ mới về, có biết mẹ rất lo lắng không.”
“Chúng con ——” Tạ Thiên Ngưng đang muốn trả lời, nhưng lại bị Phong Khải Trạch giành trước, “Chúng con chẳng qua đi ra ngoài hóng mát một chút, quên mất thời gian nên mới về muộn thế.”
Cô biết anh nói thế là có dụng ý gì, cũng nói theo anh, “Đúng vậy, chúng con chỉ đi ra ngoài một chút, đã lâu rồi con chưa được đi ra ngoài chơi, nên về hơi trễ.”
Đới Phương Dung không hề hoài nghi nhiều lời họ nói, chỉ biết hai người bình an trở về là tốt rồi, kéo Tạ Thiên Ngưng qua, cảm khái nói: “Không sao là tốt rồi, đi ra ngoài cũng không báo với mẹ một tiếng, con về muộn như vậy khiến mẹ lo muốn chết được, có biết không?”
“Mẹ, đâu có đến mức như vậy, có khỉ con bên cạnh, không có việc gì đâu, đi ra ngoài một chút cũng tốt, cả người bây giờ đều cảm thấy rất thoải mái!” Tạ Thiên Ngưng dịu dàng đáp, bởi vì che giấu sự thật khiến cô thấy chột dạ.
Cô không cố ý muốn giấu giếm chuyện này, chẳng qua không muốn chuyện càng trở nên phức tạp hơn, nhưng vì che đậy nó khiến cô sinh ra một loại cảm giác bất an, cảm giác việc này có ngày sẽ bị bại lộ.
“Mẹ mặc kệ, sau này ra ngoài phải nói với mẹ một tiếng, hơn nữa không được về nhà quá muộn, biết không?”
“Con biết rồi, sau này ra ngoài sẽ nói với mẹ trước, tuyệt đối không về nhà muộn, như vậy mẹ đã yên tâm rồi chứ.”
“Này xem như tạm được đi, các con ăn cơm chưa? Thím Chu đã chuẩn bị xong bữa tối, đang chờ các con về ăn đó!”
“Hôm nay mãi lo chơi, chưa ăn gì cả, giờ cảm giác thật sự rất đói bụng a.”
“Khải Trạch, cái này thì con không đúng rồi, sao có thể để Thiên Ngưng chịu đói hở?” Đới Phương Dung liền trách Phong Khải Trạch, có thể thấy lá gan đã lớn hơn trước, nếu là khi xưa thì bà sẽ không dám la rầy Phong Khải Trạch.
“Là con không đúng, bây giờ vào ăn cơm thôi.” Phong Khải Trạch bị la, nhưng không chút tức giận, dùng ánh mắt chứa đầy ẩn ý nhìn Tạ Thiên Ngưng.
Tạ Thiên Ngưng khẽ cười, gật đầu một cái, ra ám hiệu cho anh.
Chuyện này có thể lừa được bao lâu thì cứ lừa, hy vọng có thể lừa được cả đời, như vậy đối với tất cả mọi người mới tốt. Nếu như có một ngày sự việc bại lộ, vậy thì đến lúc đó hãy nói, giờ nghĩ nhiều quá cũng vô ích.
Hồng Thiên Phương dẫn Hồng Thi Na về đến nhà, phát hiện trong nhà giống như bị kẻ trộm đột nhập, đồ đạc rơi vãi ngỗn ngang.
“Cha, trong nhà bị trộm sao?” Hồng Thi Na kinh ngạc hỏi, nhưng lại không hề lo lắng.
“Chắc là do Phong Gia Vinh phái người tới lục soát tìm CD mới bị vậy. Giờ bỏ qua chuyện này đi, cha phải gọi điện thoại cho người bạn, nói với hắn đừng đem CD giao cho cảnh sát.” Hồng Thiên Phương mặc kệ vết thương trên người, cũng không thèm để ý đồ đạc bị lật tung, lập tức gọi điện thoại cho người bạn, xác nhận chuyện CD, nhắc nhở hắn ta tạm thời không được tiết lộ chuyện CD ra.
Trong tay ông đã không còn CD nào cả, cái CD cuối cùng đang ở trong tay bạn của ông, nhưng ông có một dự cảm CD này cũng sẽ không giữ được lâu.
Hồng Thi Na mệt mỏi ngồi trên sofa, mặc dù trên người cũng đầy thương tích, nhưng lại không để ý đến, chỉ lo nghĩ cách mau chóng cứu người ra, thấy Hồng Thiên Phương cúp điện thoại, liền hỏi ông, “Cha, chúng ta bây giờ phải làm gì, nếu không giao toàn bộ CD cho Phong Gia Vinh, thì sao cứu được anh hai về?”
“Phong Gia Vinh trời sanh tính đa nghi, cho dù chúng ta đem toàn bộ CD giao ra, ông ta cũng sẽ không tin, nhất định cho rằng chúng ta còn để lại một cái khác, cho nên biện pháp này không thể được.” Hồng Thiên Phương bắt đầu cuống cuồng, muốn mau chóng cứu con trai mình ra, nhưng lại không nghĩ ra được cách tốt, sắc mặt liền nặng nề.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Hiện giờ chỉ còn một cách.”
“Cách gì?”
“Đoạt lấy cổ phần trong tay Tạ Thiên Ngưng, dùng nó để uy hiếp Phong Gia Vinh, mới có thể cứu Thừa Chí ra, những cách khác đều vô dụng lại lãng phí thêm thời gian.”
Vừa nghĩ tới Tạ Thiên Ngưng, Hồng Thi Na liền nổi cơn thịnh nộ, nhưng bất kể có giận đến mấy, đầu óc vẫn rất thanh tĩnh, rất rõ ràng đối với thế cục trước mắt, “Cha, nếu muốn đoạt lấy cổ phần trong tay Tạ Thiên Ngưng e rằng không phải chuyện dễ, Phong Khải Trạch vẫn luôn ở bên cô ta, cơ hồ chốc lát không rời, muốn động đến cô ta, e rằng còn khó hơn lên trời.”
“Cha dĩ nhiên biết không dễ, nhưng đây là cách duy nhất, bất kể có khó hơn nữa chúng ta cũng phải làm, không qua bao lâu nữa e là Phong Gia Vinh sẽ đem tất cả CD đi tiêu hủy, cái CD trong tay bạn cha e rằng cững không giữ được lâu, cho nên nếu muốn cứu Thừa Chí, không thể dựa vào CD, chỉ có thể dựa vào cổ phần. Thi Na, chúng ta chia nhau làm việc, cha tới trấn an Phong Gia Vinh, để lão ta cho rằng chúng ta vẫn sẽ đưa CD cho lão, con hãy nghĩ cách lấy cổ phần trong tay Tạ Thiên Ngưng, nếu có cần gì, cứ nói với cha. Lần này nếu như không thành công, Hồng gia chúng ta xem như xong đời.” Hồng Thiên Phương đã chuẩn bị sẵn tâm lý, một là thành công sẽ giành được tất cả, một là thất bạivới hai bàn tay trắng.
Chuyện đã đến nước này, Phong Gia Vinh sẽ không bỏ qua cho ông, cho nên trong hai người bọn họ, nhất định phải có một kẻ thất bại.
“Tuy là nói thế, nhưng bây giờ con thật không biết phải làm cách nào để đoạt lấy cổ phần trong tay Tạ Thiên Ngưng? Cha, thật chẳng lẽ không còn cách khác sao?” Cô thật sự rất muốn, nhưng tiếc rằng không biết phải dùng cách nào.
“Không còn.” Hồng Thiên Phương bất đắc dĩ trả lời, nặng nề thở dài.
Nghe đáp án này, Hồng Thi Na liền u sầu, trong ngắn ngủn mấy ngày, cả người tựa hồ già đi rất nhiều, trừ than thở ra. Chỉ còn tức giận và oán trách, “Con thật sự không cam tâm, tại sao ông trời đối với con không công bằng như thế, đây không phải là số mạng của con, nhất định ông trời đã đem vận mệnh của con đổi cho Tạ Thiên Ngưng rồi.”
Hiện tại những gì Tạ Thiên Ngưng có, đáng lẽ phải là của cô mới đúng. Chứ không phải ngồi chờ như thế này.
“Thi Na, đừng nghĩ tới chuyện này nữa, sẽ làm cho con lãng phí thêm thời gian và sức lực thôi. Chúng ta cần phải suy tính làm thế nào mới có thể lật ngược tình thế, nếu như chúng ta không chuyển bại thành thắng e là sẽ mất hết tất cả, biến thành kẻ trắng tay, con có biết không?” Hồng Thiên Phương khuyên nhủ, không hy vọng con gái của mình lại bị chuyện đã qua ảnh hưởng, hi vọng cô có thể đem tất cả ý định đặt vào tình thế trước mắt cùng ông vượt qua tình cảnh hiện nay.
“Cha, con biết, con nhất định sẽ nghĩ ra cách.”
“Đứa con ngốc này, mấy ngày nay con cũng đã chịu không ít khổ, người cũng gầy đi nhiều, về phòng nghỉ ngơi trước đi, chờ có tinh thần, mới có thể nghĩ ra cách tốt hơn, có đúng không?”
“Dạ, cha, trên người cha cũng đầy vết thương cần mau xử lý, chi bằng chúng ta đi bệnh viện trước đi.” Hồng Thi Na gạt những phiền muộn sang bên, lúc này mới chú ý tới thương tích trên người cha mình.
“Chỉ là chút thương ngoài da, không gì đáng ngại, chỉ cần bôi chút thuốc là xong rồi. Đúng rồi, con không phải nói sẽ để Tạ Minh San ra trận đầu sao, sao không có tin tức gì cả?” Hồng Thiên Phương đột nhiên nghĩ đến người này, nghi ngờ hỏi. Chuyện gần đây xảy ra quá nhiều, đối với loại người thấp hèn này, ông quả là không có nhớ đến.
“Hiện giờ con cũng không biết Tạ Minh San ở nơi nào, ban đầu cho cô ta tiền, muốn cô ta đến phá hoại hạnh phúc của Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng, ai ngờ cô ta chỉ đi một lần liền bị hù bỏ chạy, bởi vì gần đây bận rộn, cho nên con không có để ý đến cô ta. Bất quá bây giờ xem ra, Tạ Minh San đã không còn chỗ dùng gì, bởi vì cô ta quá sợ Phong Khải Trạch, cho nên dù có tìm ra được cô ta, sợ rằng cô ta cũng không dám làm việc giúp cho chúng ta.”
“Cha không phải muốn Tạ Minh San đến giúp chúng ta, mà là cha của cô ta Tạ Chánh Phong. Cha hôm nay mới biết, thì ra Lý Chánh Kỳ là Tạ Chánh Kỳ, nói như thế, Tạ Chánh Kỳ là anh trai của Tạ Chánh Phong, mà Tạ Thiên Ngưng lại rất quan tâm đến Tạ Chánh Phong, vì thế chúng ta cứ ra tay với ông ta.”
“Sao con lại không nghĩ tới người này chứ?” Hồng Thi Na liền thay đổi sắc mặt, nở nụ cười quỷ quyệt ranh mãnh.
Nếu không thể trực tiếp hạ thủ từ Tạ Thiên Ngưng, vậy thì cứ hạ thủ với Tạ Chánh Phong, cứ như vậy, chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
“Bây giờ là thời khắc quyết định, cho nên nhất định phải hết sức cẩn thận, bắt Tạ Chánh Phong để uy hiếp Tạ Thiên Ngưng giao ra cổ phần, đây là cách nhanh nhất, hữu hiệu nhất, cũng là biện pháp duy nhất.”
“Cha, con biết phải làm thế nào rồi, nếu như không thể vượt qua thời khắc này, Hồng Gia chúng ta sẽ như Ôn Gia, ra đi với hai bàn tay trắng.” Vì tránh phải rơi vào thảm cảnh như Ôn Thiếu Hoa, cô phải liều lĩnh một phen.
“Thi Na, chuyện này nhất định phải làm thật gọn gàng, không để như lần trước phải chạm mặt với cảnh sát, vì phòng ngừa, chờ cha an bài xong rồi mới được hành động, trong thời gian này trước mắt con hãy đi hỏi thăm một chút tin tức về Tạ Chánh Phong, xem lão ta có ưu điểm và khuyết điểm gì, đến lúc đó chúng ta mới tiện ra tay hành động.” Hồng Thiên Phương nhắc nhở, không muốn vì quá nóng vội mà làm hư chuyện.
Nếu như chuyện này thất bại, vậy bọn họ sẽ phải đi ngồi tù, coi như xong đời.
“Cha, cha hãy yên tâm, con biết tầm nghiêm trọng của chuyện này, con sẽ biết cách cân nhấc mà.”
“Vậy thì tốt, hi vọng trong vòng một tháng có thể đoạt được cổ phần trong tay Tạ Thiên Ngưng, bằng không Thừa Chí nhất định sẽ hận cha đến chết.”
Nói đến chuyện này, Hồng Thiên Phương lại bắt đầu thở dài, mặc dù đứa con trai này rất vô dụng, nhưng nó vẫn con ông, ông không muốn giữa cha con họ có bất kỳ khúc mắc nào.
Hồng Thi Na biết ông đang buồn rầu, vì vậy liền đến an ủi ông, “Cha, đừng quá lo lắng, con tin tưởng anh hai nhất định hiểu được nổi khổ của cha, những lời anh hai nói hôm nay phần lớn đều là nói lẫy, cha đừng để trong lòng, chỉ cần chúng ta cứu được anh hai ra, nhất định có thể giống như lúc trước, cả nhà bên nhau sống vui vẻ qua ngày.”
“Hi vọng là như thế. Được rồi, tất cả mọi người đều mệt mỏi cả ngày, nên đi nghỉ ngơi đi, nghỉ xong rồi chúng ta lại bắt đầu lên kế hoạch.” Hồng Thiên Phương tạm gát lại phiền muộn, không muốn lãng phí thời gian để suy nghĩ đến những chuyện này.
Thay vì suy nghĩ nhiều về chuyện này, chẳng bằng nghĩ xem phải làm thế nào để cứu người ra.
“Vậy con về phòng trước.”
“Đi đi, ngủ ngon giấc.” .
“Dạ.” Hồng Thi Na đứng dậy, sau đó đi lên lầu, khi đi đến cửa thang lầu thì quay đầu lại nhìn sang, thấy bộ mặt ủ rũ của cha, cùng căn nhà xốc xếch, trong lòng âm thầm thề: cho dù lưỡng bại câu thương, cô cũng phải bắt Phong Gia trả giá đắc cho chuyện này