Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ba Người Lính Ngự Lâm

Chương 62 : Hai giống yêu quái

Tác giả: Alexander Dumas
Chọn tập

– Kìa!

Cả Milady lẫn Rochefort cùng reo lên.

– Thì ra ông!

– Vâng, chính tôi.

– Ông từ đâu đến? – Milady hỏi.

– Từ La Rochelle, còn bà?

– Từ nước Anh.

– Buckingham sao rồi?

– Chết hoặc bị thương nặng(1) vì tôi đã đi trước nên không nắm được điều gì rõ ràng về hắn, một tên cuồng tín vừa ám sát hắn.

– Chà! – Rochefort nở một nụ cười – Một sự run rủi quá may mắn rồi! Và Đức ông chắc sẽ hài lòng lắm! Bà đã báo cho ngài chưa?

– Từ Bulônhơ tôi đã viết cho ngài rồi. Nhưng làm thế nào ông lại đến được đây?

– Đức ông lo lắng đã phái tôi đi tìm bà.

– Tôi mới đến từ hôm qua.

– Và bà làm gì từ hôm qua đến giờ?

– Tôi chẳng để phí thời gian đâu.

– Ồ cái đó thì tôi không nghi ngờ gì rồi?

– Ông có biết tôi gặp ai ở đây không?

– Không.

– Ông đoán xem.

– Làm sao tôi đoán nổi.

– Cái cô ả mà Hoàng hậu đã kéo ra khỏi nhà tù đó.

– Tình nhân của thằng ranh D’Artagnan?

– Đúng vậy, vợ lão Bonacieux mà Giáo chủ không biết trốn ở đâu ấy!

– Ồ! – Rochefort nói – Thế thì lại thêm một sự run rủi có thể sánh đôi với sự run rủi kia rồi. Giáo chủ đúng thật là may mắn.

– Ông có biết tôi ngạc nhiên đến thế nào khi tôi thấy mình đối mặt với con mụ ấy không?

– Mụ biết bà à?

– Không.

– Vậy mụ ta coi bà là một người xa lạ?

Milady mỉm cười?

– Tôi là bạn chí thiết của mụ?

– Xin lấy danh dự ra thề đấy – Rochefort nói – chỉ có nữ Bá tước thân mến của tôi mới làm nổi những kỳ tích đó.

– Và phen này thì tôi tính sổ được rồi, ông hiệp sĩ ạ – Milady tiếp tục – bởi vì ông có biết xảy ra chuyện gì không?

– Không.

– Ngày mai hoặc ngày kia, người ta sẽ đem lệnh của Hoàng hậu đến đây tìm mụ.

– Thật à! Và ai đến?

– D’Artagnan và lũ bạn hắn.

– Đúng là chúng gây ra bao nhiêu chuyện, phải tống chúng vào ngục Bastille thôi.

– Tại sao còn chưa làm cái việc ấy?

– Bà muốn sao! Giáo chủ có một điểm yếu nào đó đối với những con người này mà tôi không hiểu nổi.

– Thật à?

– Thật đấy.

– Thế thì ông phải nói với Giáo chủ điều này, ông Rochefort ạ. Ông hãy nói với Giáo chủ câu chuyện giữa tôi và Giáo chủ ở quán Chuồng chim câu Đỏ đã bị bốn kẻ ấy nghe trộm, sau khi ngài đi, một kẻ đã lên chỗ tôi và dùng bạo lực giật mất của tôi tờ thông hành đặc biệt ngài cho tôi. Nói với ngài chúng đã báo trước cho De Winter về việc tôi sang Anh, chúng đã làm thất bại nhiệm vụ của tôi cũng như chúng đã từng làm thất bại vụ nút kim cương. Nói với ngài trong bốn tên, chỉ hai tên là đáng sợ là D’Artagnan và Athos. Tên thứ ba Aramis là tình nhân của bà De Chevreuse nên để cho tên ấy sống, biết được bí mật của nó, nó có thể có ích. Còn tên thứ tư, Porthos, một thằng ngu, một tên hợm hĩnh và ngớ ngẩn, chẳng thèm để ý làm gì.

– Nhưng cả bốn tên ấy lúc này đang ở chỗ vây hãm La Rochelle kia mà.

– Tôi cũng đã tin thế như ông. Nhưng bức thư vợ lão Bonacieux nhận được của bà thống tướng, và ả đã khờ khạo đưa cho tôi xem, trái lại đã khiến tôi biết bốn tên đó đang đến đây để mang ả đi.

– Trời? Làm thế nào đây?

– Giáo chủ nói với ông thế nào về tôi?

– Rằng tôi phải mang những báo cáo bằng văn bản hoặc bằng miệng của bà trở về bằng ngựa trạm, và khi ngài biết được bà đã làm được những gì, ngài sẽ thông báo bà phải làm gì.

– Vậy tôi phải lưu lại đây à?

– Đây hoặc quanh đây.

– Ông không thể mang tôi đi cùng?

– Không, lệnh là lệnh. Ở vùng quanh đấy, việc đó phương hại đến Đức ông.

– Vậy tôi phải đợi ở đây hay vùng quanh đây?

– Chỉ cần bà nói trước cho tôi biết bà đợi tin của Giáo chủ ở đâu, để tôi biết chỗ tìm bà.

– Ông này, có lẽ tôi không thể ở lại đây.

– Tại sao?

– Ông quên bọn kẻ thù của tôi, sớm muộn gì cũng đến đây ư?

– Đúng vậy, nhưng thế thì con mụ hạ tiện kia sẽ thoát khỏi tay Giáo chủ ư?

– Vớ vẩn? – Milady nở một nụ cười chỉ riêng mình hiểu – Ông quên tôi là bạn chí thiết của ả ư?

– Ồ, đúng rồi! Vậy tôi có thể nói với Giáo chủ, đối với mụ đàn bà này…

– Ngài cứ yên tâm.

– Thế thôi ư?

– Ngài sẽ biết tôi muốn nói gì.

– Chắc là ngài sẽ đoán ra. Còn bây giờ tôi phải làm gì đây?

– Phải đi ngay đi. Tôi thấy những tin tức ông mang về bõ công đi sao cho thật nhanh đấy.

– Thế thì đến Liliê xe ngựa tôi gãy bánh mất.

– Càng tuyệt!

– Càng tuyệt là thế nào?

– Đúng, vì tôi cần cỗ xe của ông mà.

– Thế thì tôi đi bằng gì bây giờ?

– Bằng ngựa trạm.

– Bà nói dễ nghe nhỉ. Một trăm tảm mươi dặm đấy.

– Thế thì đã sao?

– Được tôi sẽ đi bằng ngựa trạm. Rồi sau đó?

Sau đó, khi qua Liliê, ông sẽ lệnh cho gia nhân đánh xe về đây cho tôi.

– Được! Chắc ông có sẵn một tờ lệnh nào đó của Giáo chủ trong người chứ?

– Tôi có toàn quyền.

– Ông hãy ra lệnh cho bà tu viện trưởng, bảo bà ta rằng hôm nay hoặc ngày mai ông sẽ cho người đến tìm tôi, và tôi sẽ phải đi theo người đó.

– Được!

– Ông đừng quên tỏ ra cứng rắn với tôi khi nói với bà tu viện trưởng. Thì tôi là nạn nhân của Giáo chủ mà. Tôi rất cần gây được lòng tin với cái bà Bonacieux bé nhỏ tội nghiệp kia.

– Đúng vậy. Bây giờ bà có thể làm cho tôi một báo cáo về tất cả những gì đã xảy đến không?

– Tôi đã chả kể hết cho ông nghe các biến cố rồi là gì. Ông có trí nhớ tốt, ông cứ nhắc lại mọi điều tôi đã nói với ông là được rồi. Giấy tờ nguy lắm.

– Bà nói đúng, có điều tôi phải biết chính xác tìm bà ở đâu, để tôi khỏi phải chạy đi tìm khắp xung quanh vô ích.

– Đúng, ông chờ tí nhé.

– Bà cần bản đồ không?

– Ồ tôi thuộc vùng này như trong lòng bàn tay ấy chứ.

– Bà thuộc ư? Vậy bà ở đây khi nào?

– Tôi lớn lên ở đây mà.

– Thật ư?

– Ông thấy đấy, lớn lên ở đâu mà chẳng có đôi chút ích lợi.

– Vậy bà đợi tôi ở đâu?

– Để tôi nghĩ một chút. À, ở Acmăngchie ông ạ.

– Acmăngchie là chỗ nào nhỉ?

– Một thị trấn nhỏ trên sông Lítx, tôi chỉ việc qua sông là đã sang nước ngoài rồi.

– Và trong trường hợp ấy, làm thế nào để tôi biết được bà ở đâu?

– Ông không cần người hầu của ông đấy chứ?

– Không.

– Có tin được không?

– Đã được thử thách nhiều.

– Hãy trao nó cho tôi. Không ai quen biết nó. Tôi để nó lại chỗ tôi đã rời đi, nó sẽ dẫn ông tới nơi tôi ở.

– Và bà nói đợi tôi Acmăngchie.

– Ở Acmăngchie.

– Bà hãy viết cái tên đó lên mẩu giấy, sợ tôi quên mất, bởi cũng chẳng có hại gì, một cái tên thị trấn thôi, có phải không?

– Ồ biết đâu đấy? Thôi cóc cần – Milady vừa nói, vừa ghi tên đó lên nửa tờ giấy – Thế này là tôi hại tôi đây.

– Tốt – Rochefort vừa nói vừa cầm lấy mẩu giấy, gập lại và nhét vào mũ – vả lại, bà yên tâm, tôi sẽ làm như lũ trẻ con và trong trường hợp đánh mất mẩu giấy, tôi sẽ nhắc đi nhắc lại suốt dọc đường. Giờ thì xong tất cả rồi chứ.

– Tôi nghĩ vậy.

– Tôi kiểm tra lại một chút nhé: Buckingham bị chết hoặc bị thương nặng. Cuộc trao đổi giữa bà với Giáo chủ đã bị bốn tên ngự lâm quân nghe trộm. De Winter đã được báo trước việc bà đến Portsmouth. Tống Athos D’Artagnan vào Bastille. Aramis là tình nhân của bà De Chevreuse. Porthos là một tên hợm hĩnh. Đã tìm thấy vợ lão Bonacieux. Gửi lại ngay cho bà cỗ xe càng sớm càng tốt. Cho người hầu của tôi đến hầu bà. Làm như bà là nạn nhân của Giáo chủ, để bà tu viện trưởng khỏi nghi. Acmăngchie trên bờ sông Litx. Đủ chưa nào?

– Ông hiệp sĩ thân mến của tôi ơi, đúng là ông có một trí nhớ thần kỳ. Nhân tiện, thêm một điều…

– Điều gì?

– Tôi thấy có những mảnh rừng nhỏ rất đẹp nối liền với khu vườn cây của tu viện, hãy bảo họ cho tôi được phép đi dạo trong những mảnh rừng ấy, biết đâu tôi lại chẳng cần ra bằng lối cổng sau.

– Bà chu đáo lắm.

– Và ông quên một điều…

– Điều gì?

– Hỏi tôi xem tôi có cần tiền không?

– Đúng vậy, bà cần bao nhiêu?

– Tất cả số vàng ông có.

– Tôi có khoảng xấp xỉ năm trăm Pítxtôn.

– Tôi cũng có ngần ấy. Với một nghìn Pítxtôn, có thể đối mặt với mọi thứ. Nào ông dốc túi ra đi.

– Đây!

– Tốt, và ông đi chứ?

– Khoảng một giờ nữa. Đủ thời gian để có chút gì vào bụng.

– Trong thời gian đó tôi sẽ đi tìm một con ngựa trạm. Tuyệt lắm! Tạm biệt ông hiệp sĩ!

– Tạm biệt nữ Bá tước?

– Cho tôi gửi lời thăm hỏi Giáo chủ.

– Cho tôi gửi lời thăm quỷ Satan.

Milady và Rochefort mỉm cười với nhau và chia tay. Một giờ sau, Rochefort phi ngựa nước đại ra đi.

Năm giờ chiều hắn đi qua Arratx.

Ở đó hắn đã bị D’Artagnan nhận mặt, vì vậy đã khơi gợi những mối lo ngại cho bốn chàng ngự lâm, và đã đem lại một động lực mới cho cuộc hành trình của họ.

Chú thích:

(1) Chỗ này tác giả lại quên vì khi Milady rời khỏì Portsmouth đã thấy cờ tang trên tàu Đô đốc.

– Kìa!

Cả Milady lẫn Rochefort cùng reo lên.

– Thì ra ông!

– Vâng, chính tôi.

– Ông từ đâu đến? – Milady hỏi.

– Từ La Rochelle, còn bà?

– Từ nước Anh.

– Buckingham sao rồi?

– Chết hoặc bị thương nặng(1) vì tôi đã đi trước nên không nắm được điều gì rõ ràng về hắn, một tên cuồng tín vừa ám sát hắn.

– Chà! – Rochefort nở một nụ cười – Một sự run rủi quá may mắn rồi! Và Đức ông chắc sẽ hài lòng lắm! Bà đã báo cho ngài chưa?

– Từ Bulônhơ tôi đã viết cho ngài rồi. Nhưng làm thế nào ông lại đến được đây?

– Đức ông lo lắng đã phái tôi đi tìm bà.

– Tôi mới đến từ hôm qua.

– Và bà làm gì từ hôm qua đến giờ?

– Tôi chẳng để phí thời gian đâu.

– Ồ cái đó thì tôi không nghi ngờ gì rồi?

– Ông có biết tôi gặp ai ở đây không?

– Không.

– Ông đoán xem.

– Làm sao tôi đoán nổi.

– Cái cô ả mà Hoàng hậu đã kéo ra khỏi nhà tù đó.

– Tình nhân của thằng ranh D’Artagnan?

– Đúng vậy, vợ lão Bonacieux mà Giáo chủ không biết trốn ở đâu ấy!

– Ồ! – Rochefort nói – Thế thì lại thêm một sự run rủi có thể sánh đôi với sự run rủi kia rồi. Giáo chủ đúng thật là may mắn.

– Ông có biết tôi ngạc nhiên đến thế nào khi tôi thấy mình đối mặt với con mụ ấy không?

– Mụ biết bà à?

– Không.

– Vậy mụ ta coi bà là một người xa lạ?

Milady mỉm cười?

– Tôi là bạn chí thiết của mụ?

– Xin lấy danh dự ra thề đấy – Rochefort nói – chỉ có nữ Bá tước thân mến của tôi mới làm nổi những kỳ tích đó.

– Và phen này thì tôi tính sổ được rồi, ông hiệp sĩ ạ – Milady tiếp tục – bởi vì ông có biết xảy ra chuyện gì không?

– Không.

– Ngày mai hoặc ngày kia, người ta sẽ đem lệnh của Hoàng hậu đến đây tìm mụ.

– Thật à! Và ai đến?

– D’Artagnan và lũ bạn hắn.

– Đúng là chúng gây ra bao nhiêu chuyện, phải tống chúng vào ngục Bastille thôi.

– Tại sao còn chưa làm cái việc ấy?

– Bà muốn sao! Giáo chủ có một điểm yếu nào đó đối với những con người này mà tôi không hiểu nổi.

– Thật à?

– Thật đấy.

– Thế thì ông phải nói với Giáo chủ điều này, ông Rochefort ạ. Ông hãy nói với Giáo chủ câu chuyện giữa tôi và Giáo chủ ở quán Chuồng chim câu Đỏ đã bị bốn kẻ ấy nghe trộm, sau khi ngài đi, một kẻ đã lên chỗ tôi và dùng bạo lực giật mất của tôi tờ thông hành đặc biệt ngài cho tôi. Nói với ngài chúng đã báo trước cho De Winter về việc tôi sang Anh, chúng đã làm thất bại nhiệm vụ của tôi cũng như chúng đã từng làm thất bại vụ nút kim cương. Nói với ngài trong bốn tên, chỉ hai tên là đáng sợ là D’Artagnan và Athos. Tên thứ ba Aramis là tình nhân của bà De Chevreuse nên để cho tên ấy sống, biết được bí mật của nó, nó có thể có ích. Còn tên thứ tư, Porthos, một thằng ngu, một tên hợm hĩnh và ngớ ngẩn, chẳng thèm để ý làm gì.

– Nhưng cả bốn tên ấy lúc này đang ở chỗ vây hãm La Rochelle kia mà.

– Tôi cũng đã tin thế như ông. Nhưng bức thư vợ lão Bonacieux nhận được của bà thống tướng, và ả đã khờ khạo đưa cho tôi xem, trái lại đã khiến tôi biết bốn tên đó đang đến đây để mang ả đi.

– Trời? Làm thế nào đây?

– Giáo chủ nói với ông thế nào về tôi?

– Rằng tôi phải mang những báo cáo bằng văn bản hoặc bằng miệng của bà trở về bằng ngựa trạm, và khi ngài biết được bà đã làm được những gì, ngài sẽ thông báo bà phải làm gì.

– Vậy tôi phải lưu lại đây à?

– Đây hoặc quanh đây.

– Ông không thể mang tôi đi cùng?

– Không, lệnh là lệnh. Ở vùng quanh đấy, việc đó phương hại đến Đức ông.

– Vậy tôi phải đợi ở đây hay vùng quanh đây?

– Chỉ cần bà nói trước cho tôi biết bà đợi tin của Giáo chủ ở đâu, để tôi biết chỗ tìm bà.

– Ông này, có lẽ tôi không thể ở lại đây.

– Tại sao?

– Ông quên bọn kẻ thù của tôi, sớm muộn gì cũng đến đây ư?

– Đúng vậy, nhưng thế thì con mụ hạ tiện kia sẽ thoát khỏi tay Giáo chủ ư?

– Vớ vẩn? – Milady nở một nụ cười chỉ riêng mình hiểu – Ông quên tôi là bạn chí thiết của ả ư?

– Ồ, đúng rồi! Vậy tôi có thể nói với Giáo chủ, đối với mụ đàn bà này…

– Ngài cứ yên tâm.

– Thế thôi ư?

– Ngài sẽ biết tôi muốn nói gì.

– Chắc là ngài sẽ đoán ra. Còn bây giờ tôi phải làm gì đây?

– Phải đi ngay đi. Tôi thấy những tin tức ông mang về bõ công đi sao cho thật nhanh đấy.

– Thế thì đến Liliê xe ngựa tôi gãy bánh mất.

– Càng tuyệt!

– Càng tuyệt là thế nào?

– Đúng, vì tôi cần cỗ xe của ông mà.

– Thế thì tôi đi bằng gì bây giờ?

– Bằng ngựa trạm.

– Bà nói dễ nghe nhỉ. Một trăm tảm mươi dặm đấy.

– Thế thì đã sao?

– Được tôi sẽ đi bằng ngựa trạm. Rồi sau đó?

Sau đó, khi qua Liliê, ông sẽ lệnh cho gia nhân đánh xe về đây cho tôi.

– Được! Chắc ông có sẵn một tờ lệnh nào đó của Giáo chủ trong người chứ?

– Tôi có toàn quyền.

– Ông hãy ra lệnh cho bà tu viện trưởng, bảo bà ta rằng hôm nay hoặc ngày mai ông sẽ cho người đến tìm tôi, và tôi sẽ phải đi theo người đó.

– Được!

– Ông đừng quên tỏ ra cứng rắn với tôi khi nói với bà tu viện trưởng. Thì tôi là nạn nhân của Giáo chủ mà. Tôi rất cần gây được lòng tin với cái bà Bonacieux bé nhỏ tội nghiệp kia.

– Đúng vậy. Bây giờ bà có thể làm cho tôi một báo cáo về tất cả những gì đã xảy đến không?

– Tôi đã chả kể hết cho ông nghe các biến cố rồi là gì. Ông có trí nhớ tốt, ông cứ nhắc lại mọi điều tôi đã nói với ông là được rồi. Giấy tờ nguy lắm.

– Bà nói đúng, có điều tôi phải biết chính xác tìm bà ở đâu, để tôi khỏi phải chạy đi tìm khắp xung quanh vô ích.

– Đúng, ông chờ tí nhé.

– Bà cần bản đồ không?

– Ồ tôi thuộc vùng này như trong lòng bàn tay ấy chứ.

– Bà thuộc ư? Vậy bà ở đây khi nào?

– Tôi lớn lên ở đây mà.

– Thật ư?

– Ông thấy đấy, lớn lên ở đâu mà chẳng có đôi chút ích lợi.

– Vậy bà đợi tôi ở đâu?

– Để tôi nghĩ một chút. À, ở Acmăngchie ông ạ.

– Acmăngchie là chỗ nào nhỉ?

– Một thị trấn nhỏ trên sông Lítx, tôi chỉ việc qua sông là đã sang nước ngoài rồi.

– Và trong trường hợp ấy, làm thế nào để tôi biết được bà ở đâu?

– Ông không cần người hầu của ông đấy chứ?

– Không.

– Có tin được không?

– Đã được thử thách nhiều.

– Hãy trao nó cho tôi. Không ai quen biết nó. Tôi để nó lại chỗ tôi đã rời đi, nó sẽ dẫn ông tới nơi tôi ở.

– Và bà nói đợi tôi Acmăngchie.

– Ở Acmăngchie.

– Bà hãy viết cái tên đó lên mẩu giấy, sợ tôi quên mất, bởi cũng chẳng có hại gì, một cái tên thị trấn thôi, có phải không?

– Ồ biết đâu đấy? Thôi cóc cần – Milady vừa nói, vừa ghi tên đó lên nửa tờ giấy – Thế này là tôi hại tôi đây.

– Tốt – Rochefort vừa nói vừa cầm lấy mẩu giấy, gập lại và nhét vào mũ – vả lại, bà yên tâm, tôi sẽ làm như lũ trẻ con và trong trường hợp đánh mất mẩu giấy, tôi sẽ nhắc đi nhắc lại suốt dọc đường. Giờ thì xong tất cả rồi chứ.

– Tôi nghĩ vậy.

– Tôi kiểm tra lại một chút nhé: Buckingham bị chết hoặc bị thương nặng. Cuộc trao đổi giữa bà với Giáo chủ đã bị bốn tên ngự lâm quân nghe trộm. De Winter đã được báo trước việc bà đến Portsmouth. Tống Athos D’Artagnan vào Bastille. Aramis là tình nhân của bà De Chevreuse. Porthos là một tên hợm hĩnh. Đã tìm thấy vợ lão Bonacieux. Gửi lại ngay cho bà cỗ xe càng sớm càng tốt. Cho người hầu của tôi đến hầu bà. Làm như bà là nạn nhân của Giáo chủ, để bà tu viện trưởng khỏi nghi. Acmăngchie trên bờ sông Litx. Đủ chưa nào?

– Ông hiệp sĩ thân mến của tôi ơi, đúng là ông có một trí nhớ thần kỳ. Nhân tiện, thêm một điều…

– Điều gì?

– Tôi thấy có những mảnh rừng nhỏ rất đẹp nối liền với khu vườn cây của tu viện, hãy bảo họ cho tôi được phép đi dạo trong những mảnh rừng ấy, biết đâu tôi lại chẳng cần ra bằng lối cổng sau.

– Bà chu đáo lắm.

– Và ông quên một điều…

– Điều gì?

– Hỏi tôi xem tôi có cần tiền không?

– Đúng vậy, bà cần bao nhiêu?

– Tất cả số vàng ông có.

– Tôi có khoảng xấp xỉ năm trăm Pítxtôn.

– Tôi cũng có ngần ấy. Với một nghìn Pítxtôn, có thể đối mặt với mọi thứ. Nào ông dốc túi ra đi.

– Đây!

– Tốt, và ông đi chứ?

– Khoảng một giờ nữa. Đủ thời gian để có chút gì vào bụng.

– Trong thời gian đó tôi sẽ đi tìm một con ngựa trạm. Tuyệt lắm! Tạm biệt ông hiệp sĩ!

– Tạm biệt nữ Bá tước?

– Cho tôi gửi lời thăm hỏi Giáo chủ.

– Cho tôi gửi lời thăm quỷ Satan.

Milady và Rochefort mỉm cười với nhau và chia tay. Một giờ sau, Rochefort phi ngựa nước đại ra đi.

Năm giờ chiều hắn đi qua Arratx.

Ở đó hắn đã bị D’Artagnan nhận mặt, vì vậy đã khơi gợi những mối lo ngại cho bốn chàng ngự lâm, và đã đem lại một động lực mới cho cuộc hành trình của họ.

Chú thích:

(1) Chỗ này tác giả lại quên vì khi Milady rời khỏì Portsmouth đã thấy cờ tang trên tàu Đô đốc.

Chọn tập
Bình luận