Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 114: Người đàn ông tài giỏi đó biết kiếm đạo

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Cuối cùng Cố Sơ cũng được gặp Lưu Kế Cường trong truyền thuyết vào buổi sáng ngày hôm sau. Hắn cũng coi như một nửa là người Quỳnh Châu, có một căn biệt thự ở nơi sầm uất nhất khu vực trung tâm mới, bình thường hay đi tới các nơi, bây giờ có lẽ dính dáng tới vụ án của Tiêu Tuyết nên thường xuyên bị triệu tập, vì vậy khoảng thời gian này đang ở lại Quỳnh Châu. Nhưng địa điểm gặp Lưu Kế Cường không phải là căn biệt thự của hắn. Cố Sơ không gặp được hắn, sau đó nhận được điện thoại của Lục Bắc Thần, anh nói cho cô biết hành tung của Lưu Kế Cường.

Cuối cùng, trong điện thoại anh lại bổ sung thêm một câu: “Lần sau còn tự ý hành động, tôi sẽ trừ lương của em đấy!”

Quay về xe, Cố Sơ ngẫm nghĩ, mấy số không đó quả nhiên không dễ kiếm. Anh là ông chủ, là quy định của ngành, nhìn thấy tiền lương hàng tháng của cô dư dả như vậy nhưng chưa biết chừng mỗi khi tâm tình của anh tốt hay xấu đều sẽ ảnh hưởng tới thu nhập của cô. Trên hợp đồng không quy định cô phải tới làm việc theo đúng giờ giấc như công chức, thế nên chẳng qua cô chỉ định chiều nay đến gặp Tư Tư thì đi tìm Lưu Kế Cường trước, tìm hiểu tình hình và suy nghĩ của hắn. Như vậy mà vẫn bị Lục Bắc Thần bắt tại trận, cô rất nghi ngờ liệu có phải anh gắn thiết bị theo dõi gì đó trên người cô không.

Nhưng cũng phải trách Lưu Kế Cường cho cô leo cây, đã hứa leo lẻo như thế rồi, kết quả là người ta vốn không có ý muốn gặp cô. Thế nên sau khi hứng một trận răn dạy của Lục Bắc Thần, Cố Sơ cũng không quá ‘tổn thương nguyên khí’. Anh là điển hình của kiểu người vừa đánh vừa xoa, đã báo hành tung của Lưu Kế Cường cho cô coi như bù đắp tâm lý.

Cố Sơ gặp được Lưu Kế Cường trong một hội quán kiếm đạo, trình độ kiếm đạo của hắn không thấp, vung chiêu nào chiêu nấy cũng hết sức chuyên nghiệp. Cố Sơ không có hứng thú lắm với môn thể thao này nhưng để có thể nói chuyện đàng hoàng với hắn cũng chỉ còn cách chờ đợi. Cô ngồi ở phòng trà bên cạnh, liên tục theo dõi động thái của Lưu Kế Cường qua cánh cửa trúc. Cô cảm nhận được hắn đã nhìn thấy cô nhưng vẫn cố tình không đi tới. Đã sắp uống hết nửa ấm trà rồi mà hắn vẫn chưa có ý định kết thúc, Cố Sơ sốt ruột tới mức chỉ muốn đi thẳng tới ‘gây rối’, kết quả bị người huấn luyện của hội quán cản lại, những ai chưa mặc trang phục thì đều không được phép vào.

Cố Sơ sao dám đi thay trang phục đấu kiếm? Lỡ tên Lưu Kế Cường này chạy thì sao? Đang nghĩ mãi không ra cách, cô bỗng thấy bên phía Lưu Kế Cường có thêm một đối thủ, bộ trang phục trơn tru tôn lên dáng hình thẳng tắp, cao lớn của người ấy. Anh ta đứng cầm kiếm, trông cực kỳ bình tĩnh. Người này đeo mặt nạ bảo hộ, Cố Sơ không nhìn rõ gương mặt nhưng trông vóc dáng có vẻ quen quen.

Lưu Kế Cường nhanh chóng vung kiếm, là người tấn công trước. Người kia không hề lùi bước, cũng nhanh lẹ giơ tay chặn lại, sau đó một mực dồn ép, chuyển bị động thành chủ động, công kích từng bước một. Cố Sơ không hiểu những cách thức trong trò này nhưng cũng có thể nhận ra Lưu Kế Cường bắt đầu lép vế, cuối cùng một chiêu ‘đâm họng’ của người đó, Lưu Kế Cường liên tục lùi về sau mấy bước, không đứng vững, cả người bèn trượt ngã.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía này.

Lưu Kế Cường bị thua có vẻ không vui. Hắn tháo mặt nạ ra, gương mặt nhăn nhó, quát to với người kia: “Anh là ai hả?”

Cố Sơ kiễng chân lên, nhìn qua đỉnh đầu của mấy người phía trước, bóng hình người kia càng nhìn càng thân thuộc.

Người kia cũng tháo mặt nạ, không nói gì. Cố Sơ chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt của Lưu Kế Cường. Sự bực dọc của hắn hóa thành thảng thốt, sau đó trong ánh mắt lướt nhanh một vẻ hoảng loạn. Không sai, Cố Sơ nhìn rất rõ đó là hoảng loạn, đó là biểu cảm chột dạ khi làm chuyện xấu.

Mấy cô gái trong hội quán thốt lên kinh ngạc, sau đó chỉ vào người đó rì rầm to nhỏ. Cố Sơ loáng thoáng nghe thấy bọn họ nói: Đẹp trai quá…

Đợi tới khi người kia hơi nghiêng người, Cố Sơ cũng đứng sững tại chỗ.

Hóa ra là Lục Bắc Thần, anh biết kiếm đạo?

Nhìn nét mặt của Lưu Kế Cường, chắc chắn hắn cũng đã biết đối phương là Lục Bắc Thần rồi.

Lục Bắc Thần cất kiếm đi, cất giọng nhạt nhòa: “Anh Lưu, chúng ta nói chuyện đi!”

***

Trên thực tế, Lưu Kế Cường không phải là một người chịu hợp tác. Tới quán trà, suốt cả một tuần trà, hắn nói rất ít, trầm mặc từ đầu tới cuối. Cố Sơ trong lòng không thoải mái, em gái cô vì người đàn ông trước mắt này còn đang phải ở trong đồn công an, hắn thì sao? Vẫn còn thanh tao, nhàn nhã ở đây giải trí. Cô có lý do tin rằng, nhìn phản ứng của Lưu Kế Cường, hắn tuyệt đối biết rõ tình hình trước mắt của Cố Tư. Nguyên do chống đỡ mạnh mẽ nhất cho suy nghĩ này của cô chính là ánh mắt hoảng loạn của hắn ban nãy sau khi nhìn thấy Lục Bắc Thần.

Nhưng phải nói rằng tên Lưu Kế Cường này diện mạo khôi ngô, so với trong ảnh còn phong độ hơn nhiều. Hắn cũng có thể được coi là một người đàn ông tuấn tú. Vì đã được năm tháng đánh bóng, trên người hắn ngoài sự tài năng của một người thành đạt còn chứa đựng một sự nội hàm hiếm có, chính là mẫu đàn ông mà con gái yêu thích và ngưỡng mộ.

Cô bắt đầu nghiêng về giả thiết Tư Tư ra tự thú phần nhiều vì tình cảm rồi.

Lưu Kế Cường sau khi trút bỏ bộ trang phục đấu kiếm có thêm một phần mạnh mẽ, là kiểu mạnh mẽ khi có sự nổi trội trong sự nghiệp. Cố Sơ đương nhiên chẳng hề coi trọng sự mạnh mẽ này của hắn. Cô nhìn hắn ta, cố kiềm chế giận dữ: “Anh Lưu, em gái tôi đã đi tự thú vì anh, chắn hẳn anh biết chuyện này.”

Cô dùng câu khẳng định.

Lưu Kế Cường dẫu sao cũng là người đã trải bao sóng to gió lớn, hoàn toàn không thay đổi sắc mặt vì câu nói của Cố Sơ. Hắn hỏi: “Vì sao cô lại cảm thấy tôi biết chuyện này?”

“Vì em gái tôi không thể giết người.”

Lưu Kế Cường uống một ngụm trà, liếc nhìn cô: “Vậy vì sao cô ấy lại đi tự thú?”

Hắn không phải một người dễ đối phó.

Lục Bắc Thần vẫn im lặng quan sát cô. Sau khi hắn buông câu đó, anh những tưởng Cố Sơ sẽ cứng họng, ai ngờ cô lấy tờ chi phiếu trong túi xách ra, đặt lên mặt bàn: “Đây là chi phiếu anh đưa cho Tư Tư phải không?”

Lưu Kế Cường cầm chi phiếu lên xem, không nói gì.

“Tôi nghĩ anh Lưu không cần phải phủ nhận chuyện này đâu, tôi sẽ đi điều tra biên lai của ngân hàng.” Cố Sơ hăm dọa: “Trùng hợp là, trước mắt tôi cực rảnh.”

Ánh mắt Lục Bắc Thần lại chuyển về phía Cố Sơ. Anh giơ tay chống lên trán, cố nhịn cười. Sắc mặt Lưu Kế Cường có vẻ hơi tệ đi, rất lâu sau hắn nói: “Chi phiếu là của tôi, cô muốn nói gì? Cô nghĩ tôi đã dùng một tờ chi phiếu để bảo cô ấy nhận tội thay tôi?”

“Đây là suy luận logic bình thường nhất.” Cố Sơ biết mức độ tình nghi của Lưu Kế Cường là thấp nhất nhưng thái độ của hắn khiến cô cực kỳ khó chịu.

Lưu Kế Cường nắm chặt tờ chi phiếu, ánh mắt khiến người ta khó mà nắm bắt được. Hắn ta như đang nhẫn nhịn điều gì, cuối cùng một lúc sau đã lên tiếng: “Tôi có tình cảm với Tư Tư.”

“Một kẻ đồng thời đạp chân lên mấy con thuyền, chuyện tình cảm có nên cân nhắc không?”

“Cô hiểu tôi lắm sao?”

“Tôi không hiểu anh nhưng tôi hiểu Tư Tư.” Cố Sơ nhìn hắn chằm chằm, sắc mặt bình thản, giọng điệu lại rất kiên quyết: “Tư Tư là người trọng tình cảm, nếu không phải nó đang trả tiền cho anh thì cũng là đang trả tình cho anh. Anh luôn miệng nói có tình cảm với nó, nhưng bây giờ anh đã làm gì cho Tư Tư?”

“Thật ra tôi hoàn toàn không hiểu mục đích Tư Tư làm vậy.” Lưu Kế Cường thở dài: “Có lẽ, cô ấy thật sự đã giết người.”

Cố Sơ nhìn hắn trân trân, có một khoảnh khắc suýt nữa thì cô bồng bột chửi thề hắn một câu: Đ.m! nhưng đây là quán trà, lại còn có Lục Bắc Thần ngồi bên cạnh, cô cuối cùng vẫn nhẫn nhịn. Cố ép ngọn lửa đang từ từ lan rộng xuống, cô cất giọng lạnh nhạt: “Bây giờ anh Lưu đã xóa sạch sẽ mọi quan hệ rồi, xem ra anh không định nhúng tay vào chuyện này nữa.”

“Rất xin lỗi, tôi cũng muốn giúp Tư Tư nhưng không có cách nào.” Lưu Kế Cường ngao ngán: “Nói thật lòng, kỳ thực tôi cũng rất muốn gặp Tư Tư, hỏi cô ấy rốt cuộc suy nghĩ như thế nào. Mong cô hãy tin tôi, tôi thật sự rất lo lắng cho cô ấy, chỉ có điều bây giờ trình tự pháp luật như vậy, tôi lực bất tòng tâm.”

Nếu thật lòng muốn giúp đỡ, sao có thể lực bất tòng tâm chứ?

Sau khi ra khỏi quán trà, Cố Sơ tức đến suýt phun ra máu. Trở về xe, cô chỉ tức không thể hỏi thăm tám đời tổ tông nhà Lưu Kế Cường một lượt. Lục Bắc Thần không cho xe chạy ngay, chỉ lặng lẽ thắt dây an toàn cho cô, sau đó mở một chai nước khoáng rồi đưa cho cô.

Cố Sơ chỉ mải tức giận, cũng tạm thời quên mất sự thật cô mới là trợ lý của anh. Cô đón lấy chai nước, tu ừng ực mấy ngụm rồi mím chặt môi.

“Muốn chửi ai thì cứ lớn tiếng mà chửi, cứ nhịn sẽ sinh bệnh đấy.” Ngữ điệu của Lục Bắc Thần từ tốn lạ thường.

Dĩ nhiên là Cố Sơ muốn chửi hơn nữa còn muốn chửi đổng kìa, nhưng quay sang nhìn cái bản mặt có vẻ như đang cười trên nỗi đau khổ của cô, cô lại nghiến răng: “Ban nãy vì sao anh không nói câu nào?”

Thái độ rất không tốt, rõ ràng là đang cố kiềm chế giận dữ.

Lục Bắc Thần bật cười, cầm lấy chai nước trong tay cô, đưa thẳng lên miệng, sau đó nói: “Em muốn tôi nói gì?”

Anh cầm chai nước rồi tu, một loạt những động tác rất tự nhiên. Uống nước cô vừa uống, hành động này sao có phần ám muội vậy? Cố Sơ chú ý tới nó, trái tim như vô thức bị thứ gì va phải, bắt đầu bay lơ lửng, không còn bình tĩnh được nữa.

“Anh cũng phải phản bác hắn ta câu nào chứ.” Ngữ khí của cô không còn cứng như lúc nãy.

Lục Bắc Thần ngẫm nghĩ: “Chẳng qua hắn chỉ muốn tránh bị tình nghi.”

“Vậy vì sao hắn chọc ghẹo tới em gái tôi?”

“Em phải bình tĩnh suy nghĩ.” Lục Bắc Thần thở dài.

Cố Sơ nhìn anh: “Thế là ý gì?”

Lục Bắc Thần không trả lời thẳng mà nói với cô: “Bây giờ em nên nhảy ra ngoài nhìn nhận vấn đề. Vì sao Lưu Kế Cường phải trốn em?”

“Hắn chột dạ.”

“Lý do gì?”

“Đáp án trực tiếp nhất tôi có thể nghĩ tới là hắn chính là hung thủ.”

Lục Bắc Thần cười khó xử.

Thật ra cứ đối qua đáp lại như vậy, Cố Sơ ít nhiều cũng đã bình tĩnh lại. Cô ổn định tâm trạng: “Tôi biết khả năng Lưu Kế Cường là hung thủ rất thấp nhưng quả thực là hắn đã chột dạ. Ánh mắt hắn nhìn anh có hơi hoảng loạn, tôi để ý rất rõ.”

Lục Bắc Thần giơ tay lên xoa đầu cô như tán thưởng: “Khả năng quan sát xem ra còn cứu được.”

Cố Sơ không muốn thân mật với anh như vậy bèn né khỏi bàn tay anh, lẩm bẩm: “Người đó chắc chắn có chuyện gì mờ ám trong lòng.”

“Thông qua cuộc nói chuyện ngày hôm nay, có thể chắc chắn một điểm, Cố Tư tự thú là hành động của riêng con bé, trước đó Lưu Kế Cương chắc chắn chưa biết. Rõ ràng là hắn biết tôi, sau khi gặp tôi thì bắt đầu lo sợ, tảng lờ sự xuất hiện của em, đủ để chứng minh hắn rất muốn tránh khỏi vụ án này. Có lẽ hắn biết được bí mật gì đó không thể tiết lộ, ngoại trừ cái chết của nạn nhân, vẫn còn một bí mật không thể để người khác phát hiện.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky