Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 408: Rốt cuộc cậu định giở trò gì?

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Kỳ Quái, sau nhiều năm vắng bóng đã nhờ vào một buổi triển lãm lấy chủ đề là “Ức” một lần nữa chấn động toàn quốc. Ban đầu, chiến dịch truyền thống của buổi triển lãm đã được áp dụng một cách rất tài tình, không phải là cách rầm rộ bùng nổ mà mọi người quen dùng hiện nay, mà lặng lẽ nổi tiếng ngay trong giới, lợi dụng tính chân thực của những lời truyền miệng và tính tốc độ của thông tin báo mạng, thế là buổi triển lãm về cái chết này đã thành công chưa từng thấy.

Nếu trong đó chưa từng xuất hiện thi thể của Ngải Hân thì buổi triển lãm rầm rộ này sẽ kết thúc một cách viên mãn. Nhưng trên thực tế, buổi triển lãm được coi là hoàn hảo trong mắt của đám người này lại che giấu một bí mật khiến người ta thảng thốt. Hoặc có thể nói thế này: Trên đời không có thứ gì hoàn mỹ, một khi thực sự hoàn mỹ đến thế, đây mới là sự đáng sợ chết người.

Sau khi La Trì nhắm vào Kỳ Quái, hắn ta bèn chơi trò “anh muốn điều tra thì tôi hợp tác, anh gọi tôi tới hỏi chuyện, cần trả lời thế nào thì trả lời như thế, anh muốn kiểm tra khu triển lãm cứ kiểm tra, thậm chí anh có thể cắt tượng sáp ra xem bên trong có thi thể hay không”. Thế nên khoảng thời gian này, Kỳ Quái trở thành một nhà điêu khắc cao quý, bày ra điệu bộ “tôi có thể chịu đủ mọi khổ sở vì nghệ thuật”, khiến cảnh sát hết cách.

Tìm kiếm một thi thể thi như mò kim đáy bể, nhưng nếu là cả đám thi thể thì sao?

Khi đồng nghiệp giao cho La Trì ảnh chụp hiện trường, anh cực kỳ sửng sốt. Sau khi so sánh, cuối cùng anh đã khẳng định trong khu triển lãm xuất hiện bao nhiêu bức tượng thì phía cảnh sát cũng tìm được tưng ấy thi thể.

Ngoài sửng sốt, La Trì còn cảm thấy máu huyết sục sôi, là khi phẫn nộ và hưng phấn giao hòa làm một rồi đồng thời bộc phát. Phẫn nộ vì một kẻ luôn sống bằng tiêu chí hy sinh vì nghệ thuật lại phạm một tội nghe ra rợn người đến vậy, hưng phấn vì một manh mối quan trọng đến vậy đã được moi ra, vụ án này cuối cùng cũng đã có tiến triển.

Thế nên, sau khi gọi điện cho Cố Sơ, anh bèn phi như bay tới phòng thực nghiệm.

Ngữ Cảnh đón tiếp anh, đeo một chiếc kính gọng đen cực lớn, quầng mắt thâm xì, đầu bù tóc rối. Sau khi thấy vậy, La Trì chỉ vào đầu cậu ấy, cười hỏi: “Chẳng lẽ cậu ngồi cả đêm làm báo cáo?”.

Ngữ Cảnh chưa kịp trả lời, Phan An bên kia đã uể oải nói: “Đã bảo là cậu ta làm hết báo cáo trong vòng nửa năm tới mà lại”.

La Trì kinh ngạc, nhìn Ngữ Cảnh như nhìn một quái nhân: “Được Lục Bắc Thần khen một câu là cậu điên luôn à?”.

Ai ngờ Ngữ Cảnh ra vẻ nghiêm túc, “Em tuyệt đối sẽ không phụ sự kỳ vọng của giáo sư Lục”.

La Trì nhất thời á khẩu, khi quay đầu lại nhìn Phan An thì thấy anh ta đang ung dung thưởng thức cafe, nhiều đường nhiều sữa. Vừa mới bước vào cửa, La Trì đã ngửi thấy hỗn hợp formalin và café, không thể diễn tả hết sự khó chịu. Phan An nghe xong lời của Ngữ Cảnh bèn cười, nói với La Trì: “Thấy chưa, thấy chưa, Ngữ Cảnh nhà chúng tôi đúng là ngố”.

Ngữ Cảnh giận dữ lườm Phan An.

La Trì không can dự vào cuộc tranh luận của họ, anh hỏi đến Lục Bắc Thần. Ngữ Cảnh báo cho anh rằng giáo sư đang nghỉ ngơi trên gác, còn nói thêm: Giáo sư của chúng tôi đã bận rộn suốt cả đêm, nếu không có việc gì gấp thì đừng quấy rầy anh ấy.

Hoàn toàn mang dáng vẻ hết lòng bảo vệ.

Nghe xong La Trì sững người, sau đó lên tiếng: “Vậy xin hỏi Đại tổng quản, tôi tìm cậu ấy bàn chuyện vụ án có phải là việc quan trọng hay không?”.

Ngữ Cảnh tỏ vẻ ngượng ngập, xoa xoa mũ, “ồ” lên một tiếng rồi không nói gì nữa.

Phòng làm việc trên gác rất yên ắng. La Trì đứng trước cửa, nghĩ tới tình huống ngày hôm qua, anh định giơ tay gõ cửa, nhưng suy nghĩ này bị dập tắt rất nhanh. Tên đó đang nghỉ, đột ngột thế này liệu có làm cậu ấy sợ không? Chi bằng cứ nhẹ nhàng vào đó trước rồi tính.

Không ngờ anh vừa mở cửa đã nhìn thấy Ngư Khương.

Cô ta đang ngồi trên sofa, quay lưng về phía La Trì, bất động nhìn Lục Bắc Thần đang nằm trên sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết cô ta đang nghĩ gì, tóm lại không hề phát hiện ra La Trì đã vào.

La Trì ho khẽ một tiếng, lúc ấy Ngư Khương mới biết, quay đầu nhìn thấy anh, vội vàng đứng dậy. Anh gật đầu với cô ta, coi như chào hỏi, nhưng lại cảm thấy cô ta cứ kỳ kỳ. Khi cô ta gần ra tới cửa, anh bèn hạ thấp giọng hỏi một câu: “Cô không sao chứ?”.

Ngư Khương lắc đầu, không nói gì đã rời khỏi phòng làm việc.

Sau khi đóng cửa lại, đầu mày của Ngư Khương dần dần nhíu chặt lại. Kỳ lạ thật, sao Vic không vào trong phòng nghỉ?

Bên trong, La Trì đang suy nghĩ làm sao để đánh thức Lục Bắc Thần. Nếu là trước đây, có thể anh sẽ mặc kệ, tới đập cái bốp vào người cậu ta. Nhưng sau ngày hôm qua, chẳng hiểu sao anh lại mất đi dũng khí tùy tiện ấy.

Ngẫm nghĩ mãi, vụ án trong tay vẫn cần cậu ấy tiếp tục giúp đỡ, anh bắt đầu ho, hết tiếng này tới tiếng khác. Cuối cùng Lục Bắc Thần cũng có động tĩnh, sốt ruột nhíu mày, đôi mắt vẫn nhắm, “La Trì, cậu rảnh lắm à?”.

La Trì thấy anh đã tỉnh bèn ngồi phịch xuống bên cạnh, cười: “Bận chứ, dĩ nhiên là bận, nhưng có bận cách mấy vẫn phải qua cảm ơn cậu đã”.

Lục Bắc Thần từ từ mở mắt ra, im lặng nhìn anh ấy.

La Trì bắt gặp biểu cảm này, vội giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi tới cảm ơn cậu thật. Nếu không nhờ cậu, có thể tới bây giờ vẫn không bắt được cái đuôi của Kỳ Quái. Cậu cũng vì anh em lắm, Chloe cũng thế!”.

Ngoài cửa sổ là ánh nắng rực rỡ, từng tia sáng hắt lên gương mặt Lục Bắc Thần, phác họa từng đường nét trên nụ cười anh, nhưng đôi mắt kia vẫn âm u khó hiểu. Anh ngồi dậy, lạnh nhạt nói: “Việc nhẹ nhàng thôi”.

Anh đi tới trước cửa sổ, nhìn ra phong cảnh bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì. La Trì nhìn qua, anh đứng ngược chiều sáng, bóng hình rất mờ ảo, nhìn rất mơ hồ. Ánh nắng chói chang khiến đôi mắt La Trì nhức nhối.

Ánh sáng…

Anh ấy bất chợt nhớ lại câu nói của Cố Sơ: Lúc nghỉ ngơi, Lục Bắc Thần không chịu được có ánh sáng.

La Trì lại nhìn về phía cửa sổ, còn Lục Bắc Thần đã ngồi xuống ghế, ánh nắng hắt nghiêng qua bả vai anh, gương mặt đó không thể thân thuộc hơn được nữa. Nhưng anh ấy nhìn rõ, ô cửa sổ này không có rèm.

“Những gì có thể cung cấp, tôi đã cung cấp rồi, cậu còn tới tìm tôi làm gì?”

Một câu nói của Lục Bắc Thần đã cắt ngang mọi ngập ngừng của La Trì. Anh ấy phản ứng lại, nói ngay: “Đừng thế, dĩ nhiên phải tới tìm cậu rồi, trong núi có nhiều xác chết như thế, người làm pháp y cũng phải tới hiện trường chứ?” Dứt lời, anh ấy đưa tài liệu trong tay cho anh rồi kéo ghế, ngồi xuống đối diện anh.

Đây là một phần tài liệu liên quan tới đống thi thể, tối qua sau khi La Trì nhận được phần tài liệu điện tử này cũng đã quá nửa đêm, đọc xong hết anh ấy cũng chẳng ngủ tiếp được nữa. Thi thể không phải được phát hiện ở Thượng Hải. Tám giờ hai mươi phút tối qua, tại thị trấn Cảnh Đức xa xôi, cảnh sát nhận được tin báo án, người báo án nói trong một sơn động ở vùng ngoại ô, phát hiện vô số thi thể, xin được trợ giúp.

Khi cảnh sát địa phương tới kịp thì thấy trong một sơn động rộng lớn được người ta dựng lên không biết bao nhiêu tấm sắt, mỗi tấm sắt dài hơn một thân người, được dựng ngổn ngang trên vách tường. Khi nhìn kỹ thì mới sửng sốt, trên mỗi tấm sắt đều có một xác chết. Cuối cùng cảnh sát đã làm thống kê, trong sơn động có tổng cộng năm mươi thi thể.

Vụ án này vốn dĩ không liên quan tới cảnh sát Thượng Hải, nhưng cảnh sát Giang Tây khi đăng ký cho thi thể đã bất ngờ phát hiện ra xác của Ngải Hân, thế nên mới liên lạc với Thượng Hải.

“Thật không ngờ cậu có thể bảo Chloe tìm đến tận một nơi xa xôi như thị trấn Cảnh Đức. Tối qua nếu không có cậu ta, phía Giang Tây cũng chẳng thể liên lạc với chúng tôi nhanh vậy.” Nhân lúc Lục Bắc Thần đang đọc tài liệu, La Trì bổ sung một câu.

Theo tin tức của cảnh sát Giang Tây, khi đó người báo án là một thám tử tư tên Chloe, mà sau khi phát hiện ra những thi thể này, Chloe cũng nói rõ với cảnh sát chuyện buổi triển lãm. Cảnh sát Giang Tây lên mạng tìm kiếm, biết được mức độ nổi tiếng của nó, sau khi so sánh từng thi thể với các bức tượng sáp mới kinh hoàng phát hiện ra, năm mươi thi thể vừa khớp với năm mươi nguyên mẫu của tượng, trong đó có Ngải Hân, người mà cảnh sát Thượng Hải vẫn luôn tìm kiếm.

Cả đám thi thể bị phát hiện, đây là vụ trọng án trong các vụ trọng án, lại còn dính líu tới vụ án Thượng Hải đang điều tra, phía Giang Tây lập tức liên lạc với cảnh sát Thượng Hải.

“Năm mươi cái xác, năm mươi đấy!” La Trì lại nói, đập bàn rất mạnh, “Tên Kỳ Quái này cũng lợi hại thật, có thể giấu năm mươi cái xác vào trong sơn động. Tới bây giờ tôi vẫn không thể hiểu nổi xác của Ngải Hân đã bị đánh cắp kiểu gì”.

Lục Bắc Thần đọc tài liệu, đầu vẫn chưa ngẩng lên, chỉ khẽ hỏi: “Cậu còn chưa bắt hắn ta lại hỏi cho rõ ràng?”.

“Tên đó chuồn rồi, cảnh sát đã ra lệnh truy nã.”

“Bị cảnh sát cả hai vùng nhắm vào, muốn chạy cũng không phải chuyện dễ dàng.”

La Trì nghiến răng nghiến lợi, “Lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó thoát”.

Lục Bắc Thần không nói gì.

“Này, tôi rất muốn biết cậu có được thông tin kiểu gì.” La Trì tỏ vẻ hiếu kỳ, “Đã điều tra được tới tận thị trấn Cảnh Đức rồi, sao có thể?”.

“Muốn biết hả?” Lục Bắc Thần ngước mắt lên, cười mà như không cười.

La Trì gật đầu.

Lục Bắc Thần cười khẽ, “Thật ra không liên quan tới tôi, công lao là của Chloe, tôi chỉ bảo cậu ấy âm thầm điều tra chuyện này mà thôi”.

“Cao thủ giữa đời thường mà.” La Trì chân thành nói, xoa xoa rồi tiếp lời: “Bây giờ năm mươi cái xác vẫn còn ở Giang Tây, vì dính líu tới vụ án ở Thượng Hải, thế nên các đồng nghiệp trong tổ chuyên án đã vội qua đó hợp tác rồi. Cậu tính đi, khi nào thì cậu xuất phát?”.

Lục Bắc Thần nghe xong nhướng mày: “Xuất phát? Đi đâu?”.

“Cùng tôi tới Giang Tây.”

Lục Bắc Thần gấp tài liệu lại, “Tôi chưa hề nói sẽ cùng cậu tới Giang Tây”.

“Đừng, ban nãy tôi đã nói rồi, nhiều thi thể như vậy cũng nên có pháp y qua đó chứ.”

“Phía Giang Tây không có pháp y sao?”

“Chẳng phải vụ này liên quan tới chúng ta hay sao?”

Lục Bắc Thần nhìn cô: “Tôi nói rồi, tôi chỉ chịu trách nhiệm điều tra thi thể của Ngải Hân, những người khác tôi không tham gia. Dĩ nhiên, tôi có thể cùng cậu tới Giang Tây một lần, nhưng mục tiêu của tôi chỉ có thi thể của Ngải Hân mà thôi”.

“Cậu đã tham gia vào điều tra chuyện này rồi, còn bỏ mấy cái xác à? Trong hệ thống của chúng ta có pháp y nhưng kéo cậu tới trợ giúp không được hay sao?”

Lục Bắc Thần cười, “Cảnh sát La, cậu phải hiểu rõ, bên đó là năm mươi thi thể, trên tài liệu viết rất rõ ràng. Đa số trong đám thi thể này đều bị mất sau hai năm chôn cất. Nguyên nhân chết của họ rất đơn giản, chết bệnh, chết tự nhiên, tự sát… Ngoại trừ Ngải Hân ra, tôi thật sự không hiểu còn phải điều tra cái gì từ bốn mươi chín cái xác còn lại”.

La Trì thấy thái độ của anh không giống đùa cợt, bỗng sốt sắng, “Cậu không thể chỉ vì Ngải Hân đâm vào mình mà độc quan tâm tới Ngải Hân chứ?”.

Lục Bắc Thần vẫn bình thản, hỏi ngược lại: “Thực tế là cậu cảm thấy tôi nên quan tâm tới ai? Bảo tôi tới hiện trường điều tra lần lượt từng cái xác sau đó đưa ra kết quả giám định pháp y? La Trì, cậu nên biết thời gian của tôi rất quý báu, công việc mang tính lặp lại tôi sẽ không làm”.

“Tôi biết nguyên nhân cái chết của hầu hết các thi thể đó đều không có gì đáng nghi, duy chỉ có một điều là sau khi hạ táng, thi thể lại mất, được người nhà báo cảnh sát. Nhưng cậu đừng quên, Ngải Hân không phải trường hợp đặc biệt, cùng một nhóm tượng sáp với cô ta còn ba người nữa, ba người đó chết thế nào còn không biết. Gia đình họ khi báo án chỉ nói là mất tích, lẽ nào không đáng ngờ ư?” La Trì dốc hết khả năng mồm mép để tranh cãi với anh.

Lục Bắc Thần im lặng.

Thấy anh không nói nữa, tia hy vọng dấy lên trong đôi mắt La Trì, anh ấy hắng giọng: “À… tôi cũng biết cậu chỉ độc mồm độc miệng thôi, cứ nói không lo không lo, cuối cùng vẫn lo, đúng không?”.

Rất lâu sau, Lục Bắc Thần lục tìm một hộp thuốc lá, rút ra hai điếu, đưa cho La Trì một điếu, một điếu ngậm lên miệng. La Trì có lòng nịnh nọt, sau khi nhận thuốc lại châm lên cho cả hai. Anh ấy cứ quan sát biểu cảm của Lục Bắc Thần mãi, sợ một giây sau anh lại nói câu từ chối khéo.

Thật ra trong hệ thống công an, các pháp y xuất sắc không hiếm gặp. Nhưng La Trì có lòng riêng, anh ấy nghĩ thông qua Lục Bắc Thần có thể hoàn toàn tham gia vào điều tra chuyện triển lãm. Địa điểm xảy ra tai nạn nửa năm trước không phải khu vực của anh ấy, rất nhiều lúc anh ấy chỉ có thể điều tra âm thầm, về sau anh ấy báo cáo lên cấp trên nghi vấn vụ triển lãm, sếp mới đề cao coi trọng, nhưng cuối cùng chủ lực vẫn không rơi vào tay anh. Giờ đã tìm ra được năm mươi thi thể tại Giang Tây thì vụ trọng án này liên quan mật thiết tới vụ tai nạn và khu triển lãm, còn không để anh tham gia anh sẽ phát điên mất.

Lục Bắc Thần thì khác, cậu ấy không ở trong thể chế, không thuộc biên chế, dựa vào sự chuyên nghiệp và kinh nghiệm, tiếp nhận vụ án này và làm chuyên gia là việc rất tự nhiên. Vậy thì tới khi đó, anh cũng có thể lấy lý do bảo vệ an toàn cho Lục Bắc Thần để tham gia vào vụ án, một công đôi việc.

Đây là suy tính nhỏ của La Trì, đương nhiên không thể nói cho Lục Bắc Thần nghe vì rõ ràng là anh đang gián tiếp lợi dụng Lục Bắc Thần.

Lục Bắc Thần rít một hơi thuốc, lúc thở ra rất nhẹ nhàng. Qua làn khói, ánh mắt anh có sự suy nghĩ rõ ràng. La Trì cũng đợi anh lên tiếng, đợi tới khi điếu thuốc của cả hai sắp cháy hết.

“Đừng do dự nữa, cậu cứ coi như vì tôi không được hay sao?” La Trì nhả mạnh làn khói cuối cùng ra khỏi miệng, chọc mạnh đầu lọc vào gạt tàn, nói: “Tôi nói thật với cậu vậy, tôi rất muốn tham gia vào vụ án này, chỉ còn cách thông qua cậu thôi”.

Lục Bắc Thần ngước lên nhìn anh ấy, giơ tay với lấy chiếc gạt tàn, dập tắt điếu thuốc. Sau đó ngón trỏ và ngón cái từ từ vân vê đầu lọc, tới tận khi tia lửa cuối cùng cũng hóa thành vụn, anh mới buông tay, để đầu lọc rơi xuống.

La Trì nhìn chằm chằm động tác này của anh, trong lòng dấy lên một sự khác thường.

“Cậu để tôi suy nghĩ đã.” Lục Bắc Thần hỡ hững lên tiếng, rồi giơ tay phủi phủi tập tài liệu cao nửa người bên cạnh, “Cậu cũng thấy đấy, những cái xác đang đợi tôi không chỉ có chỗ trong sơn động”.

Sau khi La Trì đi khỏi, Lục Bắc Thần mới cầm lại tập tài liệu lên tay, lật ra, rồi lại lần lượt kiểm tra, cuối cùng ánh mắt rơi xuống cái tên “Chloe”, tia sáng trong đôi mắt dần dần tối đi, giống như sự u ám trước khi mưa gió bão bùng ập tới, mơ hồ chứa đựng nhưng con sóng dữ khiến lòng người bất an. Rất lâu sau, anh bỏ tài liệu xuống, kéo máy bàn lại, cầm ống nghe lên.

Ấn một dãy số điện thoại.

Đầu kia nhận máy rất nhanh.

“Chloe.” Anh từ từ đọc ra cái tên của đối phương.

Đầu kia lại cười rất sảng khoái, “Xem ra cậu không thích món quà tôi tặng cho lắm”.

“Ai sai khiến cậu?” Ngữ khí của anh lạnh lẽo.

“Dĩ nhiên là cậu rồi.” Chloe vẫn cười, rồi cố tình hỏi với vẻ kỳ lạ, “Lẽ nào… không phải cậu bảo tôi đi điều tra sao?”.

“Rốt cuộc cậu định giở trò gì?” Anh từ từ nắm chặt tay lại.

“Đây cũng là câu tôi muốn hỏi đấy, rốt cuộc cậu định giở trò gì?”

Anh bặm môi, trầm mặt rất lâu rồi bỏ ống nghe xuống.

Phía sau, ánh nắng bị mây đen che khuất, để lại một cái bóng âm u…

Khi Lăng Song tìm tới nhà Tây, Cố Sơ đang ngủ bù. Từng tiếng chuông cửa dồn dập khiến Cố Sơ không sao ngủ được nữa. Cô gọi Tư Tư mà không thấy trả lời, sau khi ra khỏi phòng khách mới thấy con nhóc đó để lại mảnh giấy, nói là đi tìm La Trì chơi, tối không về nhà ăn cơm.

Cố Sơ vội vàng ra mở cửa, chỉ không ngờ ngoài đó là Lăng Song nên hơi sững người.

“Không phải cậu định bắt tôi đứng thế này mãi đấy chứ?” Lăng Song tay xách đồ, thấy nét mặt Cố Sơ ngưng trệ bèn hỏi một câu với giọng bực bội.

Cố Sơ vội nghiêng người cho cậu ta vào.

Lăng Song thay giày, giao đồ trong tay cho cô. Cô cầm lấy xem, hóa ra là hai hộp cam nhập khẩu được bọc rất đẹp. Cô sửng sốt, “Cậu làm trò gì thế này? Chưa bao giờ tới nhà, vừa tới đã tặng hoa quả, không thấy quê à?” Rồi cô ước lượng chiếc hộp, nói: “Bạn bè tốt, nhắc nhở cậu một câu, mùa này tặng cam không hợp đâu, mùi vị không ngon”.

“Có tặng cho cậu đâu, đừng có mà tưởng bở.” Lăng Song không hề khách khí, ngồi thẳng xuống sofa.

Cố Sơ cũng không khách sáo với cậu ta, cầm cam đi vào bếp, khi ra thì buông một câu: “Tư Tư không có ở nhà, tôi thay mặt nó cảm ơn ý tốt của cậu”.

Lăng Song mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

“Sao hôm nay lại tới đây?” Cố Sơ rót cho cậu ta cốc nước hoa quả rồi hỏi.

Lăng Song đón lấy cốc nước, không uống mà đặt lên bàn, nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Giáo… sư Lục đâu?”.

“Anh ấy chưa về.” Cố Sơ lại lấy một chút điểm tâm, đặt vào trong một chiếc đĩa tinh xảo rồi bưng ra, nghe xong bèn trả lời.

“Đi đâu rồi?” Lăng Song hỏi.

Cố Sơ đang định trả lời thì trông cậu ta có chút căng thẳng, bèn cảm thấy buồn cười, bèn sửa lại ý ban đầu, “Cậu có ý gì?”.

“Ý gì là sao?”

“Xem ra lần này cậu tới không phải để ôn lại chuyện cũ với tôi rồi?” Cố Sơ cười nửa đùa nửa thật.

Lăng Song liếm môi, trông có chút không tự nhiên. Cậu ta cầm cốc nước lên uống, đằng hắng: “Thì cũng có ý muốn tâm sự”.

“Câu này tôi không thích nghe.” Cố Sơ lấy một chiếc gối để dựa, “Vả lại, cậu tâm sự mà không gọi Tiếu Tiếu à? Cậu chưa bao giờ có chuyện chủ động tìm tôi tâm sự”.

Lăng Song đặt chiếc cốc xuống, chau mày, “Sao cậu lằng nhằng lắm lời thế? Tới thăm cậu không được à? Bây giờ cậu là bác sỹ có tiền đồ nhất bệnh viện trọng điểm thành phố, tôi không lấy lòng cậu thì lấy lòng ai?”.

“Tiếu Tiếu chức vụ còn cao hơn tôi, bây giờ tôi chỉ là thực tập sinh thôi.” Cố Sơ từ tốn vạch trần lời nói dối của cậu ta.

Lăng Song không ngờ cô lại nói vậy, sững sờ, sau đó không biết nói gì nữa. Cố Sơ ngồi dậy, cười, “Được rồi, được rồi, không trêu cậu nữa. Nói đi, cậu tìm Lục Bắc Thần có việc gì?”.

Sự thẳng thắn của cô khiến Lăng Song bỗng không biết mở lời ra sao, có chút ấp úng.

“Trời ơi, không lẽ cậu lại mắc vào vụ án nào?” Cố Sơ làm mặt cảnh giác.

Lăng Song phản bác: “Cố Sơ, cậu không thể nghĩ tốt đẹp về tôi chút sao?”.

“Cậu có thể nhìn lại tinh thần của mình hiện tại, nói cậu gặp vụ án là dễ nghe rồi đó, tâm trạng hệt như vừa giết người muốn tìm kẻ thế tội vậy.” Chỉ cần tiếp xúc với Lăng Song, cái miệng lanh lợi của Cố Sơ lại trở về.

Lăng Song cũng đã quen với kiểu nói chuyện không tha cho ai của cô từ lâu, bèn lườm nguýt, “Cậu đề cao tôi quá rồi, nếu tôi thật sự có khả năng giết người, tôi sẽ “xử” cậu trước tiên”.

“Vậy cậu tìm Lục Bắc Thần làm gì?” Cố Sơ nhướng mày hỏi.

“Tôi…” Lăng Song suy nghĩ, lát sau nói: “Tôi chỉ muốn hỏi là gần đây anh ấy có rảnh không”.

“Cậu định làm gì anh ấy?” Cố Sơ lập tức ngồi thẳng lưng, trừng mắt.

“Tôi chỉ muốn phỏng vấn thôi, không được à?”

Cố Sơ thầm thở phào nhưng vẫn không chịu buông tha: “Lại làm? Cậu làm một lần rồi còn gì”.

“Kỳ đó bán rất chạy, thế nên làm thêm kỳ nữa, có tiền không kiếm là đồ ngốc à.”

Cố Sơ nhìn Lăng Song với vẻ không vui, nghiến răng nói: “Cậu có thất đức không, lấy người đàn ông của tôi ra kiếm tiền?”.

“Phỏng vấn thôi mà, đâu phải cướp người đàn ông của cậu đâu!”

“Con mắt của cậu cứ dán chặt vào anh ấy, cậu không có ý cướp đàn ông của tôi đâu nhỉ!” Cố Sơ phản kích.

“Cố Sơ, cậu ăn nói cái kiểu gì thế hả? Người tôi thích là Lục Bắc Thâm chứ không phải Lục Bắc Thần!”

“Thấy chưa, thấy chưa, nói thật lòng rồi đấy? Tôi biết ngay lúc đó cậu giở không ít thủ đoạn mà.” Cố Sơ oán trách.

Lăng Song thở hồng hộc, đứng dậy, “Thôi, nói chuyện với cậu không hợp, coi như tôi tới phí công”.

“Này, sao nói đi là đi thế hả?” Cố Sơ đứng dậy đuổi theo.

Bên này Lăng Song đã ra tới cửa, cãi lại một câu, “Không đi ở lại ăn bực thêm với cậu à? Tôi sợ chết yểu lắm, cậu…” Vừa mở cửa, cậu ta đã nuốt câu tiếp theo xuống.

Cố Sơ không hiểu cậu ta làm sao, bước lên nhìn mới thấy là Lục Bắc Thần đã về, tay cầm chìa khóa, chuẩn bị mở cửa…

~Hết~

Chọn tập
Bình luận
× sticky