Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 230: Khắp nơi đều kỳ dị

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Bắc Kinh, vùng ngoại ô.

Nhân lúc trời đã sáng rõ, Hứa Đồng lại lái xe tới đây.

Trời quá tối, có những chuyện chẳng thể điều tra rõ ràng, ví dụ như chủ nhân căn nhà. Tối qua cô đã lục lọi tìm kiếm khắp nơi mà vẫn không tìm được vật chứng có thể chứng minh về chủ căn nhà. Hứa Đồng mơ hồ nhớ rằng tuy đó là một khu nhà cũ nhưng vẫn còn lác đác với hộ gia đình khác, vì tối qua lúc đi lên gác, cô nghe thấy có tiếng trẻ con khóc.

Bước vào tháng chín, nhiệt độ của Bắc Kinh có sự biến đổi to lớn, sáng sớm và tối muộn thì se lạnh, giữa trưa lại nóng bức nhưng khi gió thổi qua thì cũng hơi mát rồi.

Hứa Đồng đỗ xe ở một nơi khá kín đáo, bên cạnh là mấy cây hòe lớn phải to bằng mấy người ôm, đã có những phiến lá vàng. Khi gió mát phe phẩy, những chiếc lá vàng đó cũng bay rải rác khắp bốn phía. Hứa Đồng khóa xe cẩn thận rồi đi thẳng một mạch. Có chiếc lá chao nghiêng trước mắt cô, cô nhìn mãi, nhìn mãi, bỗng cảm thấy đời người cũng chỉ như chiếc lá này, chìm nổi ngả nghiêng.

Ban ngày, nơi đây rõ ràng không còn hoang lạnh đến thế. Khu nhà này quả nhiên còn có người sinh sống, có một hộ để mở cửa sổ, đang phơi quần áo. Góc áo còn đang rỏ nước, những giọt nước lấp lánh dưới ánh mặt trời. Hứa Đồng hít sâu một hơi rồi đi vào trong khu nhà.

Hành lang vẫn tối tăm như thế, bên ngoài thì sáng sủa, bên trong lại ẩm thấp. Dựa vào vị trí căn nhà phơi quần áo, cô tìm tới nơi, dừng bước trước một căn nhà cũ nát, giơ tay gõ cửa. Rất nhanh, có tiếng dép lê loẹt qoẹt hướng về phía cô, kèm theo đó là giọng một người phụ nữ khá thô lỗ: “Ai đấy?”

Cánh cửa được cọt kẹt mở ra, xuất hiện một gương mặt vàng bủng, nhăn nhó, mái tóc xoăn rối bù xù. Hứa Đồng tinh mắt ngó vào trong nhà thấy có một bé gái đang chơi đùa, nghĩ bụng chắc tối qua là cô bé này khóc. Người phụ nữ thấy Hứa Đồng ngó nghiêng lại càng không vui: “Bên giải phóng mặt bằng chứ gì? Tôi nói cho cô biết nhá, căn nhà này do tôi thuê, cô muốn bàn chuyện di dời, tới tìm chủ nhà mà bàn!”

Chị ta đang định sập cửa lại thì Hứa Đồng lập tức giơ tay giữ: “Chị hiểu lầm rồi ạ. Tôi không phải bên giải phóng mặt bằng, tôi muốn hỏi thăm một người thôi.”

Cô tỏ rõ mục đích của mình.

“Hỏi thăm một người?” Người phụ nữ hoài nghi, quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, thấy cô ăn mặc lịch sự, chỉnh tề, ngẫm nghĩ rồi giơ tay về phía cô: “Được thôi, đưa tiền là được.”

Màn bắt bí vô lý vô cớ nhưng Hứa Đồng cũng chấp nhận, rút một trăm đồng trong túi xách ra, đưa cho chị ta: “Được chưa ạ?”

Người phụ nữ nhận lấy tiền, lấy ngón cái đếm đếm rồi lại giơ tiền lên soi xét sau đó nhét vào túi: “Được rồi, cô hỏi đi.” Chị ta đứng dựa vào cửa.

Hứa Đồng rút di động, mở bức ảnh chụp tối qua ra: “Chị có quen hai người này không? À, người đàn ông này chắc là sống ngay phía trên nhà chị.”

Người phụ nữ nhìn một chút rồi vừa moi lỗ tai vừa nói: “Người phụ nữ trong ảnh thì tôi chưa gặp bao giờ. Người đàn ông này thì có chút ấn tượng. À tôi nhớ ra rồi, cậu ta từng trêu đùa con gái tôi.”

“Chị có biết tình hình của anh ta không? Ví dụ như nghề nghiệp, tên tuổi?” Hứa Đồng nói tiếp rồi lại nhét cho chị ta một tờ tiền.

Người phụ nữ đã bắt đầu cười, quay đầu gọi một tiếng, cô con gái nhỏ bèn dè dặt đi tới, núp sau lưng người phụ nữ. Chị ta đưa một tay kéo đứa con ra phía trước rồi hỏi: “Có biết chú trên tầng tên là gì không con?”

Bé gái trả lời: “Chú ấy bảo con gọi chú ấy là Thẩm Cường.”

“Nghe thấy chưa? Cậu ta tên Thẩm Cường.” Người phụ nữ hào sảng nói: “Nghề nghiệp hả, hình như làm ở khách sạn hay nhà hàng nào đó. Đương nhiên, chỉ là tôi đoán thôi, cậu ta hay cho con gái tôi mấy món ngon.”

Thẩm Cường?

Làm ở khách sạn hay nhà hàng?

“Này!” Người phụ nữ kia lớn tiếng gọi.

Hứa Đồng tỉnh lại.

“Thấy cô đây cũng rộng rãi, còn điều gì muốn hỏi không? Tặng cô một câu.” Người phụ nữ đuổi con vào trong nhà, đứng tựa cửa, uể oải nói.

Hứa Đồng dĩ nhiên còn điều muốn hỏi: “Chị có biết Thẩm Cường đi đâu rồi không? Hình như đã lâu lắm rồi anh ta không quay về?”

“Không quay về ư?” Người phụ nữ hỏi ngược lại, rồi ngẫm nghĩ: “À cũng đúng, nghĩ lại đúng là một thời gian rồi cậu ta không chơi với con gái tôi. Nhưng mà…” Chị ta lại đổi giọng, như đang suy nghĩ.

“Nhưng mà sao ạ?”

“Chắc là ban ngày đi làm, có lẽ ban đêm vẫn về nhà, tôi nghe được trên gác lạch cạch mà.” Người phụ nữ chỉ tay lên đỉnh đầu, hướng thẳng lên nhà Thẩm Cường.

Hứa Đồng cảm thấy rét run trong bụng.

“Thôi, đủ rồi đấy, thời gian của tôi cũng quý báu lắm.” Người phụ nữ kêu ca.

Hứa Đồng nhận ra chị ta cũng không biết nhiều chuyện lắm nên cũng không hỏi tiếp nữa, tiện thể quét mắt nhìn vào trong nhà một lượt. Ánh sáng bên trong không đầy đủ lắm, những nơi cô nhìn thấy đều lộn xộn, loạn cào cào. Xem ra chị ta không nói dối, có lẽ chị ta tới ở thuê, vì dọc đường tới đây có đi ngang qua một công trường xây dựng nên chắc chị ta là người nhà của ai đó làm thuê ở công trường chăng.

Cảm ơn người phụ nữ xong, cô đi lên gác.

Khi bước tới bậc thang cuối cùng, chẳng biết một cơn gió từ đâu thổi tới, âm u lạnh lẽo, khiến Hứa Đồng vô thức cảm thấy da đầu tê rần. Cô bỗng rùng mình, ngay sau đó là giật thót tim. Tòa nhà này có kết cấu mỗi tầng hai nhà, trên gác bên tay trái là nhà Thẩm Cường. Lúc này đây, căn nhà đối diện nhà Thẩm Cường lại đang mở tung, gió lạnh thổi ra ngoài từ chính căn nhà ấy, vù vù khiến người ta lạnh sống lưng.

Hứa Đồng đứng trước cửa nhà Thẩm Cường, rồi nhìn về phía căn nhà đang mở cửa. Cả một lối vào dài ngoằng hướng thẳng ra cửa sổ, trong nhà rất tối, ngoại trừ chiếc rèm cửa màu xám chuyển trắng nhợt đang bay phần phật ra, cô không nhìn được thứ gì khác nữa. Hứa Đồng nghĩ ban đầu xây dựng khu nhà này cũng đến lạ, lại không chọn một vị trí đặt cửa sổ hướng theo ánh nắng. Kiểu kết cấu này thực chất giống như chái nhà*.

*Chái nhà: Thường chỉ hai gian phòng nằm hai bên, phía trước căn nhà chính ngày xưa, dùng để làm nhà kho.

Không suy nghĩ quá nhiều, Hứa Đồng giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa nhà Thẩm Cường.

Trong lòng cô biết rõ, căn nhà này đến tám, chín phần là không có người, mục đích gõ cửa chỉ để tiêu diệt nốt một phần nghìn khả năng đó mà thôi. Một khi Thẩm Cường quay trở về, cô sẽ tùy tiện tìm một cái cớ nào đó rồi từ từ điều tra. Sau khi gõ mấy tiếng, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Hứa Đồng bèn giơ tay sờ lên chỗ để chìa khóa, chìa khóa vẫn còn đó.

Vừa định mở cửa thì nhớ lại lời nói của người phụ nữ ở tầng dưới. Hứa Đồng bèn đút chìa khóa vào trong túi quần, quay người đi tới ngôi nhà có cánh cửa mở toang kia.

Cô gõ cửa.

Bên trong không có động tĩnh gì.

Có lẽ là có người ở, tuy cũ nát nhưng không có mùi ẩm mốc vì bỏ hoang quá lâu.

Hứa Đồng nhẹ nhàng đi vào, xuyên qua lối vào dài dặc đó chính là phòng khách, ngay sau đó bước chân của cô lập tức sững lại.

Ở một góc phòng khách có đặt một chiếc ghế đung đưa được dệt bằng mây, kiểu cách rất cổ rồi, ngay cả màu sắc của dây mây cũng là màu đen xỉn. Có một người ngồi xoay lưng về phía cô, lưng ghế dài rộng che hết bóng hình người ấy, chỉ có thể đoán ra là một người phụ nữ từ cánh tay và những ngón tay khô gầy. Chiếc ghế mây chầm chậm đung đưa, phát ra những tiếng ‘kẽo kẹt’. Tiếng động này rất khẽ khàng nhưng khi lọt vào tai lại khiến người ta rất khó chịu. Ánh sáng trong phòng quả nhiên là tối tăm, chiếc rèm cửa bay dữ dội trông rất đáng sợ, một cảnh tượng cực kỳ quái dị.

“Thật ngại quá, xin lỗi đã làm phiền, cháu muốn hỏi thăm chút chuyện ạ.” Hứa Đồng đứng giữa lối đi giữa cửa ra vào và phòng khách, không tiến lên bước nào mà nhẹ nhàng nói với về phía chiếc ghế mây.

Căn nhà này cho cô cảm giác không ổn lắm, hoặc nói một cách khác, cả tòa này đều toát lên một cảm giác không ổn.

Từ nhỏ cô đã được nghe một truyền thuyết.

Các cụ đời trước đều nói, con người không được sống trong những tòa nhà nguy hiểm hay đã quá cũ kỹ. Lúc còn mới nó là chỗ ở, khi cũ đi nó có thể hại người. Ý của câu chuyện chính là hầu hết những tòa nhà xảy ra án mạng đều không được ở, những tòa nhà quá xập xệ cũng không được ở. Vì hai loại tòa nhà đó đều không đủ sinh khí, lâu dần âm khí nặng nề, người ta vào ở sẽ xảy ra những chuyện không hay.

Hứa Đồng chưa bao giờ tin vào những chuyện này. Cô cho rằng đây chẳng qua chỉ là mấy lời bịa đặt mà năm xưa mấy kẻ đi khai phá đất đai ngụy tạo ra để kiếm tiền mà thôi. Mấy tòa nhà cổ ở trong nước nhiều vô số kể, đâu có thấy nói tòa nhà nào có thể hại người.

Nhưng hôm nay chẳng hiểu vì sao cô chợt nhớ lại câu chuyện ấy, thậm chí từ tận đáy lòng còn mơ hồ tán đồng suy nghĩ ấy.

Tòa nhà này chỗ nào cũng kỳ dị, từ phương hướng của gian phòng cho tới những người chủ nhà.

Trông họ đều thiếu sinh khí trầm trọng như những thi thể, không có những hoạt động như những người bình thường, giống như đã bị cả tòa nhà này hút hết dương khí vậy.

Nhất là người trước mặt cô đây, sau khi cô nói xong, mãi vẫn không đợi được câu trả lời của người ấy.

Cô rón ra rón rén bước tới trước.

Từng bước, từng bước lại gần chiếc ghế mây, tướng mạo của người kia cũng từ từ xuất hiện.

Là một bà cụ.

Bà ấy mặc một bộ quần áo bằng vải màu xám trắng, gần như cùng một màu với tấm rèm cửa, quần thít chặt vào đôi chân. Đôi chân ấy lại cực kỳ nhỏ nhắn, đi một đôi giày nhiều màu, dưới đế còn mạ vàng hình mẫu đơn, cả người từ trên xuống dưới chỉ có độc chiếc giày này là rực rỡ nhưng lại rực rỡ tới mức khiến người ta kinh sợ. Hứa Đồng ngước mắt lên nhìn bà ấy, mái tóc bạc trắng được búi lên.

Hóa ra bà ấy đang mở mắt!

Cô thảng thốt hít sâu một hơi, suýt nữa thì kêu lên thành tiếng.

Khi nhìn kỹ lại thì thấy con ngươi của bà lão này đứng im. Hứa Đồng giơ tay ra khẽ đung đưa trước mắt bà ấy. Bà lão không có một chút phản ứng nào.

Có thể là đã ngủ rồi.

Hứa Đồng nghe nói có những người bẩm sinh đã có một đôi mắt ‘trông nhà’, kể cả lúc ngủ say mắt vẫn mở thao láo, chắc bà lão này thuộc về kiểu người ấy. Cô không muốn làm phiền bà lão, càng không muốn ở lại quá lâu trong căn phòng quỷ quái này, định rời đi.

Ai ngờ cô vừa quay người thì nghe thấy một tiếng: “Cô là ai?”

Xung quanh vốn dĩ đã yên ắng, bất thình lình có một âm thanh vang lên khiến Hứa Đồng giật nảy mình, suýt nữa thì hết hồn. Cô quay đầu lại nhìn, tốc độ đung đưa của chiếc ghế mây sau lưng đã nhanh hơn so với lúc trước. Vẫn là bà lão đó, đang chậm rãi phe phẩy chiếc quạt to bè trong tay. Thanh âm của bà ấy rất cứng rắn, lại giống như tiếng kim loại bị dồn ép, nghe kiểu gì cũng thấy không thoải mái.

“Thành thật xin lỗi, cháu không cố tình quấy rấy bà nghỉ ngơi đâu.” Hứa Đồng bỗng chốc không biết nên nói gì thì hơn: “Cháu chỉ muốn hỏi về chuyện của căn nhà đối diện.”

“Ma…” Bà lão chỉ nói đúng một chữ.

“Dạ?”

Chiếc ghế mây càng lúc càng rung lắc dữ dội: “Ma, trong căn nhà ấy có ma!”

Hứa Đồng càng lúc càng cảm thấy không ổn, còn chưa kịp chào hỏi gì đã chạy ra khỏi nhà.

Bà lão này không phải có vấn đề gì về thần kinh đấy chứ? Vì sao bên cạnh không có con cái chăm sóc? Sau khi chạy ra ngoài rồi, tim Hứa Đồng vẫn còn đập thình thịch không yên. Cô cũng tự nhận mình là người đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, không ngờ hôm nay lại bị bà lão này dọa nạt. Cô quyết định vẫn vào nhà của Thẩm Cường xem xét.

Lần sờ chìa khóa để mở cửa phòng, cô cứ cảm thấy sống lưng lạnh toát, giống như… có ai đó đang nhìn cô chằm chằm!

Hứa Đồng quay đầu lại theo phản xạ.

Vẫn là cánh cửa mở rộng và lối đi u tối đó.

Không có ai.

Không nghĩ ngợi được nhiều như vậy nữa, cô vội vàng mở cửa đi vào.

Mọi thứ trong nhà vẫn được giữ nguyên như lúc cô rời đi tối qua. Thậm chí cô còn kẹp một lọn tóc của mình ở khe cửa, khi mở ra lọn tóc vẫn còn, chứng tỏ sau khi cô đi rồi chưa có ai tới lại nơi này. Vào trong nhà, cô lại triển khai lục tìm thêm một lượt nữa. Chỉ có đèn xanh không có rối gỗ, chuyện này khiến cô bất an không thôi.

Cô lại hy vọng là do Thẩm Cường làm, nhưng chung quy xuất phát từ mục đích gì thì còn cần từ từ điều tra.

Rốt cuộc vẫn không thể tìm được manh mối có lợi trong nhà.

Hứa Đồng tới bên bức tường ảnh, kiểm tra từng bức, từng bức một, hy vọng có thể phát hiện ra gì đó từ những bức ảnh này. Tiếc là ngoại trừ tình cảm ra thì dường như chẳng còn gì nữa. Cô lại tỉ mỉ quan sát cô gái trong bức ảnh. Theo lời của người phụ nữ phía dưới thì có lẽ cô gái này chưa từng tới đây, hoặc có tới nhưng những người ở tầng dưới không nhìn thấy?

Hứa Đồng đang suy ngẫm khả năng thứ hai rồi lập tức phủ nhận rất nhanh.

Nhìn mức độ thân mật của hai người họ đáng nhẽ phải cô gái phải thường xuyên ra vào căn nhà này mới phải, thế nên số lần mà nhiều ắt hẳn phải bị hàng xóm bắt gặp. Nhưng tầng dưới lại không quen cô gái, ngay cả gặp cũng chưa từng, vậy thì thật sự chứng tỏ ở đây trước nay chỉ có người đàn ông sống.

Hứa Đồng nhíu mày, vì sao cô cứ cảm thấy cô gái này trông quen quen nhỉ?

Nghĩ rất lâu vẫn không ra kết quả, cô bèn đi vào phòng ngủ rồi lại quan sát mấy cây đèn xanh đó.

Đèn xanh xuất hiện trong nơi ở của Thẩm Cường.

Mà Thẩm Cường thì biến mất.

Thịnh Thiên Vỹ cũng đã xuất hiện tại đây.

Rối gỗ cũng biến mất.

Anh tới đây để làm gì? Tìm Thẩm Cường hay tìm rối gỗ đây?

Chẳng mấy chốc Hứa Đồng đã phủ định suy đoán phía sau. Thịnh Thiên Vỹ không tới đây tìm rối gỗ. Cả hai thứ đó đều đồng thời xuất hiện trước cửa nhà cô. Nếu Thịnh Thiên Vỹ muốn che giấu chứng cứ thì đáng nhẽ phải lấy cả đèn xanh đi mới phải.

Thế tức là, Thịnh Thiên Vỹ tới đây tìm Thẩm Cường!

Thẩm Cường mất tích, có phải là đang trốn Thịnh Thiên Vỹ không?

Nếu là trốn thì vì sao phải trốn?

Một loạt các nghi vấn xoay chuyển trong đầu, Hứa Đồng càng nghĩ càng cảm thấy hô hấp khó khăn, vì cô phát hiện ra càng lúc mình càng không hiểu được Thịnh Thiên Vỹ.

Nhưng đúng vào lúc này, một thanh âm vang lên.

“Sao em lại ở đây?”

Hứa Đồng giật mình, buông tay một cái, chiếc đèn xanh rơi xuống đất.

Cô ngước mắt lên, chợt bàng hoàng.

Người đó là… Thịnh Thiên Vỹ!

***

“Lục Bắc Thần, cậu có ý gì?”

Trong phòng làm việc, Kiều Vân Tiêu hỏi thẳng.

So với vẻ súng gươm sẵn sàng của Kiều Vân Tiêu, trông Lục Bắc Thần vẫn lạnh nhạt, bình thản. Anh ngồi trên sofa, điềm nhiên nói: “Ý anh là tôi không nổi trận lôi đình lên như anh mong muốn hay việc tôi vẫn giữ nguyên nơi đây?”

Còn chưa đợi Kiều Vân Tiêu lên tiếng, anh lại làm như vừa hiểu ra chuyện gì: “Tôi nhớ ra rồi, tối qua nhà cậu chủ Kiều bị cháy, chẳng trách hôm nay lửa giận bừng bừng như vậy. Sao? Đám cháy nhà anh vẫn chưa dập được à? Sao lại liếm tới tận phòng thực nghiệm của tôi vậy?”

Chọn tập
Bình luận