Trong ký ức của Cố Sơ, Cố Tư từng có một lần hoảng sợ kiểu này, chính là lần cô đi tìm cái chết rồi quay trở về ngày bố mẹ qua đời. Cố Tư nước mắt nước mũi tèm lem, ôm chặt lấy cô như ôm lấy chiếc phao cứu sinh, trơ trọi, kinh hoàng và tuyệt vọng. Nhưng về sau Cố Tư lại là một người thích làm gì tùy hứng, quan niệm sống khác với kiểu dè dặt, thận trọng của cô. Cố Tư phần nhiều đi tới đâu hay tới đó, nó không suy tính quá nhiều cho tương lai. Rất nhiều lúc nó sẽ nói đời người ngắn ngủi, lập quá nhiều kế hoạch sẽ buộc chặt bản thân vào đó. Đối với việc Cố Tư suy nghĩ logic như thế nào về cuộc đời, Cố Sơ chưa bao giờ can dự. Nó chỉ là một cô bé, chỉ cần nó vui vẻ là được.
Nhưng nhận được điện thoại cầu cứu của Cố Tư, khoảnh khắc cuộc gọi đột ngột ngắt giữa chừng, Cố Sơ lại cảm thấy người đáng hận nhất là chính mình. Cô không nên để mặc cho Cố Tư muốn làm gì thì làm. Cô phải trông chừng nó, dù nó có ghét cô, phản cảm với cô cũng mặc kệ, chí ít thì nó được bình an. Cố Sơ hơi mơ màng, trong đầu lóe lên vô số khả năng, mỗi một khả năng đều nhanh chóng trở thành những hình ảnh máu me, sau đó lại có vô số lưỡi dao đâm thẳng vào tim, đau đớn tới mức cô không sao thở nổi.
Cô cũng đã quên mất mình chạy ra khỏi phòng như thế nào. Khi đã chạy ra khỏi cửa lớn của tiểu khu, nhìn thành phố với nhà lầu chót vót, đường phố mới lên đèn trước mắt, Cố Sơ mới chợt bừng tỉnh, cô phải đi đâu tìm Cố Tư đây? Bụng dạ nóng như lửa đốt, cô bắt đầu lục tìm di động mới phát hiện mình không đem theo, đầu óc lập tức ong ong. Bên cạnh có bảo vệ tiểu khu đang đứng trực, thấy vậy bèn bước tới, nhìn cô với vẻ hoài nghi: “Thưa chị, chị có phải là chủ nhà ở trong tiểu khu không?”
Đầu Cố Sơ bây giờ rối thành mớ bòng bong, không còn nghe rõ người bảo vệ nói gì nữa.
Bên kia lập tức cầm bộ đàm lên: Đội trưởng, đội trưởng! Trước cửa tiểu khu xuất hiện một người phụ nữ đáng nghi…
Cố Sơ lập tức co giò bỏ chạy, mặc kệ người bảo vệ sau lưng gào thét.
Điều cô suy nghĩ là phải lập tức tới cục cảnh sát tìm La Trì.
Vừa chạy ra khỏi phạm vi của Tomson riviera, một chiếc xe thương vụ màu đen bất ngờ chặn hướng đi của cô, khiến cô suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất. Cánh cửa bên ghế lái phụ nhanh chóng được mở ra, tiếng quát trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Lên xe!”
Cố Sơ nghe ra giọng nói của Lục Bắc Thần, chẳng hiểu sao trái tim không còn hoang mang như vậy nữa, thậm chí là ngàn lần biết ơn. Cô lập tức kéo cửa lên xe, bên này dây an toàn vừa thắt xong, bên kia Lục Bắc Thần đã nhấn ga, chiếc xe lao đi như bay. Anh đích thân lái xe, có lẽ là từ phòng thực nghiệm vội tới thẳng đây, gấp gáp tới nỗi chiếc áo blouse trắng trên người còn chưa kịp thay ra.
Chiếc xe đi rất nhanh nhưng cũng rất vững chãi. Phía trước đèn đỏ sắp bật sáng, Lục Bắc Thần tăng ga, xông qua ngã tư gần như chỉ nửa giây trước khi đèn giao thông đổi màu. Cố Sơ đưa tay ấn chặt lồng ngực, tay kia đang run lẩy bẩy. Lục Bắc Thần không nói câu nào, vắt ngang cánh tay qua nắm chặt tay cô.
Anh cảm nhận được sự lạnh lẽo từ đầu ngón tay cô, cái lạnh có thể thấm vào tận xương cốt trong khoảnh khắc.
Anh lại tiếp tục tăng tốc.
Rồi lên tiếng, chất giọng vững vàng: “Cố Tư sẽ không xảy ra chuyện đâu, em yên tâm.”
“Anh biết chuyện này?” Lần này tới lượt Cố Sơ nắm chặt lấy phao cứu sinh, lật ngược tay lại, nắm chặt lấy tay anh. Cô hy vọng có được nhiều thông tin hơn vì chỉ có mỗi một cuộc điện thoại, vốn dĩ không rõ Cố Tư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lục Bắc Thần một tay giữ vô lăng, để mặc cho cô kéo cánh tay còn lại của mình. Cô quá căng thẳng, nắm chắt tới mức mu bàn tay anh đau đớn.
“Cố Sơ, em phải bình tĩnh lại đã.”
“Là Cố Tư đã xảy ra chuyện phải không? Anh… Anh nói vậy là có ý gì?” Cố Sơ cảm thấy não bộ trong phút chốc trở nên thiếu khí.
Bàn tay lớn của anh hơi dùng lực, an ủi cô: “Nếu tôi đã hứa với em nó không có chuyện gì thì nhất định sẽ bình an. Cố Sơ, bây giờ đám người của La Trì đã đã vội tới nơi. Em phải kiểm soát tốt tâm trạng của mình thì mới có thể cứu Cố Tư.”
Quả nhiên là đã xảy ra chuyện!
Đây là suy nghĩ trực tiếp nhất xuyên qua não bộ của Cố Sơ.
Cô buông tay Lục Bắc Thần ra, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, tiếc là cô không làm được. ‘Tình huống’ có thể kinh động tới La Trì, thậm chí khiến Lục Bắc Thần đến cả áo blouse trắng cũng không kịp thay nhất định là một chuyện nghiêm trọng.
“Tôi cần biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cố Sơ từ đầu tới cuối vẫn chưa đến mức mất hết lý trí.
Lục Bắc Thần liếc nhìn cô, nhận ra cô đang cố đè nén sự run rẩy của mình, anh trầm mặc giây lát rồi nói: “Mấy ngày nay đám La Trì đều đang theo sát hành tung của Lưu Kế Cường, cho tới một tiếng trước Cố Tư bất ngờ bám theo Lưu Kế Cường tới biệt thự của hắn ngoại ô phía Đông. Theo như La Trì nói trong điện thoại, sau khi Cố Tư tìm thấy cây đàn violon Lưu Kế Cường giấu trong biệt thự thì bị phát hiện. Lưu Kế Cường cũng đã phát hiện ra những cảnh sát nấp xung quanh biệt thự, sau đó hắn uy hiếp Cố Tư, lấy nó làm con tin để ra điều kiện với cảnh sát.”
“Bị Lưu Kế Cường uy hiếp?” Sống lưng Cố Sơ lạnh ngắt.
Trước giờ cô luôn tin vào trực giác đầu tiên của mình.
Bề ngoài trông Lưu Kế Cường phong độ ngời ngời, thành thục ổn trọng, nhưng Cố Sơ luôn cảm thấy trong đôi mắt bình thản đó giấu giếm bí mật gì, cộng thêm lần trước Cố Tư chủ động tự thú, hắn cũng chọn cách né tránh, cô lại càng không có ấn tượng tốt đẹp. Bức tranh tro cốt đó của Tiêu Tuyết đã được Lục Bắc Thần phân tích mẫu xương, đến tám, chín phần khẳng định chính là em trai của Bạch Đông, Khương Đinh, cô lại càng cảm thấy chuyện này không thể không dính líu tới Lưu Kế Cường.
Đó là một gã đàn ông có thể lợi dụng tình yêu đã đạt được lợi ích và mục đích của mình. Cố Tư rơi vào tay hắn, trở thành con tin, chẳng biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì.
“La Trì đã điều động nhân lực qua đó rồi, chuyên gia đàm phán cũng đã có mặt. Vì Lưu Kế Cường và Cố Tư ở trong nhà nên các xạ thủ bắn tỉa chỉ có thể ở ngoài ngắm chuẩn thời cơ để ra tay.” Lục Bắc Thần nói cho cô biết tình hình chung.
“Lưu Kế Cường muốn thứ gì?” Cố Sơ run run hỏi.
“Tôi.”
“Sao cơ?”
“Hắn muốn gặp tôi.” Lục Bắc Thần nhấn mạnh từng câu từng chữ, còn có một câu nói anh đang giấu trong lòng: Trong vòng một tiếng đồng hồ nếu anh không tới kịp, Lưu Kế Cường sẽ nổ phát súng đầu tiên vào Cố Tư.
Nghĩ tới đây, anh gần như đã tăng ga lên mức cao nhất, chiếc xe như một con báo hoang dã lao điên cuồng trong thành phố…
***
Biệt thự của Lưu Kế Cường nằm ở ngoại ô phía Đông Thượng Hải, trên đoạn đường Thân Giang, đường vòng trong tuyến đường chính cao tốc nằm kề sát thành phố. Dưới ánh trăng, cả khu biệt thự cực kỳ tĩnh mịch. Đây cũng là điều bình thường, đa số những người giàu có mua nhà ở đây đều dùng nó làm nơi nghỉ dưỡng, ngày thường nơi đây cũng yên ắng.
Cũng may là vắng vẻ, nếu không cả một lượng cảnh sát đông đảo xuất quân chắc chắn sẽ khiến người ta bu vào xem, một khi súng đạn làm tổn thương người vô tội thì rắc rối to.
Lục Bắc Thần vừa hay trong vòng một tiếng đồng hồ đã kịp thời có mặt ở đây, gần như anh đã phải xuyên các ngõ hẻm mới tránh được những con đường ùn tắc. Khi tới, chuyên gia đàm phán và Lưu Kế Cường trong biệt thự vẫn còn đang giằng co. Cả đời Cố Sơ chưa bao giờ được nhìn thấy một khung cảnh rầm rộ như thế, đa phần chỉ toàn nhìn thấy trên màn ảnh, ai ngờ cuộc sống thực còn đau lòng hơn cả trong phim.
Tất cả các ngọn đèn trong biệt thự đều bị tắt đi. Nó như một dã thú trầm mặc, đang yên lặng quan sát đám khách không mời mà tới kia.
Cảnh sát ở ngoài sáng, Lưu Kế Cường ở trong tối.
Cố Sơ vừa tới nơi, mắt phải đã giật giật, cùng một tần suất với nhịp tim. Cô nhìn chằm chằm căn biệt thự trước mặt, cảm giác bất an bắt đầu xoay vòng.
“Tình hình bây giờ thế nào?” Lục Bắc Thần tìm thẳng tới La Trì.
La Trì trông mặt mũi lem luốc, nhìn về phía biệt thự, phỉ nhổ một tràng: “Con cáo già Lưu Kế Cường đó biết mình khó mà thoát nổi còn định kéo theo tấm đệm lưng. Lão Lưu đã hét khản cổ rồi mà mẹ nó, vẫn cứ im lặng.” Lão Lưu là chuyên gia đàm phán lâu năm trong ngành.
Thấy Cố Sơ đi phía sau Lục Bắc Thần, La Trì cũng nói: “Tôi biết cô rất nôn nóng nhưng cô phải tin tưởng chúng tôi.”
Cố Sơ gật đầu. Bây giờ cô không tin tưởng họ còn biết tin tưởng ai?
“Cố Tư có bị thương không?” Lục Bắc Thần hỏi.
“Lưu Kế Cường tắt hết đèn đuốc, chỉ có súng bắn tỉa mới thi thoảng nhìn thấy tình hình bên trong. Năm phút trước, các tay súng mai phục xung quanh biệt thự báo cáo rằng Cố Tư không bị thương.” La Trì lau mồ hôi trên trán: “Chỉ có điều con cáo già này ẩn nấp quá kỹ, xem ra hắn biết rõ các vị trí mai phục tay súng bắn tỉa, luôn gian xảo tránh né vào các điểm mù.”
Cố Sơ chỉ nghe thấy đã cảm thấy khó khăn. Cục diện cầm cự này phải giải quyết thế nào đây? Cô đang mải nghĩ thì nghe thấy Lục Bắc Thần nói với La Trì: “Gọi lão Lưu quay về đây.”
La Trì sững sờ: “Cậu suy nghĩ kỹ rồi chứ? Các tay súng chỉ cần tìm được đúng thời cơ là sẽ bắn được hắn.”
“Con người tôi không thích có chuyện ngoài ý muốn.” Lục Bắc Thần lạnh nhạt nói.
Cố Sơ đứng bên giật nảy mình, lập tức nhớ lại những lời anh đã nói trong xe, trái tim bỗng thắt lại. Cô nhìn anh, cổ họng tắc nghẹn. Dường như cảm nhận được, Lục Bắc Thần quay đầu nhìn cô. Dưới ánh trăng, ánh mắt anh lấp lánh, bình thản tới độ không thể biết được vui hay buồn, nếu nhìn kỹ sẽ thấy một chút dịu dàng.
Cô muốn nói với anh: Anh đừng vào trong. Nhưng lời nói nghẹn lại nơi cổ họng, không sao bật ra ngoài được.
Chuyên gia đàm phán nhanh chóng bị gọi về. Cầm cự lâu như vậy trông anh ta cũng cực kỳ mỏi mệt. Anh ta biết Lục Bắc Thần, có vẻ như rất kính trọng: “Giáo sư Lục, bên trong cực kỳ nguy hiểm, thật ra chúng tôi có thể tiếp tục nghĩ cách khác.”
“Nếu nghĩ được cách thì Lưu Kế Cường đã ở trong xe cảnh sát từ lâu rồi.” Lục Bắc Thần cầm chiếc loa trong tay chuyên gia đàm phán, quay người về phía biệt thự.
Sắc mặt anh ta có vẻ ngượng ngập. La Trì cũng hiểu tính cách của Lục Bắc Thần, chính là điển hình cho kiểu người ngoài lạnh trong nóng, những lời tốt đẹp chẳng bao giờ nói được cho tử tế.
Cố Sơ thấy vậy cũng đi theo sau nhưng La Trì lập tức ngăn cản: “Lát nữa đợi giáo sư Lục nói xong xem tình hình thế nào mới cho phép cô hành động. Bây giờ không được đi đâu hết.”
Làm Cố Sơ sốt ruột tới mức giậm chân bình bịch.
Từ xa, cô nghe thấy Lục Bắc Thần nói qua loa: “Lưu Kế Cường, tôi là Lục Bắc Thần!”
Rất nhanh, Lưu Kế Cường đã đáp lại, khiến tất cả mọi người lập tức trở nên căng thẳng.
“Lục Bắc Thần? Được, người tao tìm chính là mày! Chỉ cho phép một mình mày vào đây, không được mang theo vũ khí. Tốt nhất mày nên biết điều, nếu không chỉ một phát súng thôi, tao sẽ bắn xuyên sọ nó.”
Giọng nói vọng ra ngoài qua máy khuếch đại âm thanh, hung dữ ác liệt.
Bên này Cố Sơ nghe rất rõ, chân chợt mềm oặt. Nếu không có La Trì kịp thời đỡ, cô chắc chắn sẽ ngã khuỵu.
Lục Bắc Thần nhanh chóng quay ngược trở lại, chuẩn bị vào trong biệt thự.
Cố Sơ và tất cả mọi người vây lấy. Lục Bắc Thần đưa chiếc loa cho chuyên gia đàm phán, sau đó giơ tay về phía La Trì: “Đưa tôi bản đồ kết cấu bên trong biệt thự.” Sau khi cầm được rồi, anh mượn đèn pin soi rõ, nhớ kỹ rồi hỏi: “Các vị trí đánh dấu đỏ là nơi có tay súng bắn tỉa?”
“Đúng vậy.”
Lục Bắc Thần nắm rõ rồi, trả lại bản đồ cho La Trì rồi nói: “Sau khi tôi vào sẽ cố gắng dụ Lưu Kế Cường ra khỏi điểm mù. Tay súng của cậu tốt nhất phải linh động lên một chút, đừng có lãng phí thời gian của tôi.”
“Cậu vào một mình sẽ rất khó hành động.” La Trì lo lắng cho sự an nguy của anh.
Cố Sơ bình tĩnh lại, lên tiếng: “Tôi muốn vào cùng anh.”
~Hết chương 145~