Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 139: Bức tranh khác biệt

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Xe tới chỗ ở của Lục Bắc Thần trước. Còn chưa đến tiểu khu, từ xa đã có thể nhìn thấy cảnh tượng cả khu nhà Tomson Riviera cao chót vót. Ánh đèn ấy còn rực rỡ hơn cả bầu trời pháo hoa cuối năm, chiếm giữ địa thế số một để ngạo mạn ngắm nhìn bến Thượng Hải. La Trì vừa lái xe vừa tấm tắc: “Đây chính là trăng nước ngoài và trăng Trung Quốc, gắn thêm cái mác pháp y quốc tế quả nhiên khác biệt. Đổi lại là tôi chắc cả đời cũng không mua nổi một căn hộ ở đây.”

Cố Sơ nghe thấy vậy, không nói gì, nhưng trong bụng vẫn khá ngờ vực: Người này thừa tiền không có chỗ tiêu phải không? Đâu có thường xuyên sống trong nước, lại bỏ tiền ra mua cả một căn nhà quay mặt ra sông ở đây. Thời buổi này đúng là người nào thừa tiền cũng đổ vào bất động sản. Chỉ có điều, căn nhà đắt như vậy, sau này bán đi cũng khó lắm.

Lục Bắc Thần cũng không màng tới lời kêu gào của La Trì. Anh chống cánh tay lên, xoa xoa cằm, từ đầu tới cuối vẫn chìm trong trạng thái suy tư. Lúc sắp vào tới cửa gara, La Trì vẫn còn huyên thuyên không ngừng: “Nói này, giáo sư Lục vĩ đại. Cậu tới Thượng Hải kiểu gì cũng phải khao tôi đấy nhá, gì thì gì ở Quỳnh Châu tôi cũng mệt tưởng chết.”

“Nếu thật sự phải mời khách, trước tiên phải là cậu làm tròn bổn phận chủ nhà chứ nhỉ?” Lục Bắc Thần khẽ nói.

La Trì vừa nghe đầu lập tức phình to, vội nói: “Mau tha cho tôi đi. Cái lưỡi cậu kén chọn như thế, tôi hầu hạ không có nổi đâu.” Anh ấy quay đầu nhìn Cố Sơ một cái, nụ cười có vẻ xảo trá: “Hì, cô Cố, sau này vất vả cho cô rồi.”

“Tôi không lo việc ăn uống vệ sinh cá nhân của anh ta.” Cố Sơ uể oải nói.

Trong gương chiếu hậu, La Trì nhướng mày.

Lục Bắc Thần ngồi bên chậm rãi xen vào: “Công việc, sinh hoạt, cả hai việc đều không thiếu. Trợ lý Cố, đừng bắt tôi nhắc lại chức trách của em lần nữa.”

“Được thôi, thế thì tăng lương đi.” Cố Sơ mượn cớ tống tiền: “Con số trên hợp đồng không được tính riêng rẽ ra. Nếu còn phải phụ trách cả việc ăn uống, vệ sinh cá nhân của anh, anh phải trả thêm một khoản lương.”

“Không thành vấn đề, yêu cầu tăng lương của em, lúc về tôi sẽ bảo luật sư soạn một hợp đồng bổ sung đưa em.”

Cố Sơ nghiến răng: “Được thôi. Hôm nay La Trì có thể làm chứng, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

“Tuy rằng tôi không phải quân tử gì nhưng cũng chẳng có cớ gì để làm tiểu nhân.” Lục Bắc Thần liếc nhìn cô, cười: “Nuôi em cũng chưa đến mức quá tốn kém.”

Câu này nghe thì có vẻ bình thường nhưng nếu nhấm nháp tỉ mỉ sẽ có một chút mùi vì gian tình. La Trì ồn ào: “Nếu tôi đoán không nhầm thì tôi vừa được tận tai nghe thấy một màn cò kè, bớt một thêm hai phải không?”

“Sửa lại, chỉ có thêm, không có bớt.”

Cố Sơ trừng mắt nhìn Lục Bắc Thần.

“Giáo sư Lục, cậu còn thiếu trợ lý không? Hay là một vệ sỹ chuyên nghiệp cũng được.” La Trì lập tức nịnh nọt: “Tôi không có lắm yêu cầu như trợ lý Cố đâu, chỉ cần nhận hai phần ba của cô ấy là được rồi.”

“Tôi mời không nổi người đầy tớ của nhân dân.” Lục Bắc Thần đáp nhẹ tênh.

“Thật ra tôi không đắt.”

Lục Bắc Thần nhướng mày nhìn anh ấy: “Tại tôi quá nghèo.”

La Trì thở dài: “Xét về bản chất ấy, nam nữ bị phân biệt đối xử.”

Lục Bắc Thần tảng lờ màn ‘ai oán’ của anh ấy, ghé sát gần Cố Sơ: “Ban nãy hình như em sót một thứ.”

Nhìn cái thái độ này, đảm bảo không có chuyện gì tử tế.

Cố Sơ nhìn anh bằng ánh mắt ngập tràn cảnh giác.

Đoán không sai, khóe môi anh cong lên một vẻ đùa cợt: “Ăn uống và vệ sinh cá nhân, em thiếu chuyện ngủ.” Rồi anh khẽ bổ sung một câu bên tai cô: “Nếu cộng cả ngủ nữa thì càng hoàn hảo.” Dứt lời, anh nhìn cô cười, càng hy vọng tìm được trên gương mặt cô nét phớt hồng khiến người thương yêu.

Nhưng anh đã thất sách, Cố Sơ cứ thế nhìn anh không rời mắt: “Được, lát nữa tôi có thể mượn La Trì một số tài liệu về một số hộp đêm, sau đó sẽ đóng ảnh của mấy cô hoạt động đó ở thành tập để anh chọn lựa.”

La Trì vừa nghe xong đã sốt sắng: “Làm sao tôi lại có tài liệu về hộp đêm?”

Đối mặt với La Trì, Cố Sơ lại càng thích trêu chọc. Cô đổ người về phía trước, cong môi cười: “Nghe nói cảnh sát các anh đặc biệt thích kiểm tra mấy chỗ đó, lẽ nào anh chưa từng?”

Lúc này La Trì mới tỉnh ngộ.

“Cảnh sát La, anh tưởng tôi đang nói gì?” Cố Sơ lại hỏi.

Khiến La Trì bẽ mặt một trận, còn Lục Bắc Thần thì phì cười.

“Hì, tôi lại bị một cô bé tý tuổi đầu như cô làm hoang mang rồi.” La Trì gào lên, còn định nói gì đó để lấy lại thể diện của mình thì xe đột ngột dừng lại.

Bỗng nhiên dừng xe, Cố Sơ suýt nữa bay ra ngoài, cũng may Lục Bắc Thần kịp thời kéo cô lại. Anh không vui: “La Trì, thủ đoạn báo thù của cậu cũng trẻ con quá rồi đấy.”

La Trì không nói gì, chỉ ra ngoài cửa xe.

Lúc này Lục Bắc Thần mới nhìn qua, mới liếc một cái, sắc mặt đã cứng đờ. Anh nãy giờ vẫn nắm chặt cổ tay Cố Sơ, mà giờ phút này, cô có thể cảm nhận được tay anh cuộn càng thêm chặt. Cô cũng ngước lên theo mới bàng hoàng phát hiện ra xe của Kiều Vân Tiêu đang đứng chắn ngay trước cửa vào gara riêng.

“Chuyện gì vậy?” La Trì sững sờ.

Lục Bắc Thần không nói lời nào, mở cửa xuống xe. Cố Sơ cảm thấy không ổn, cũng vội vàng bước xuống từ bên còn lại. Kiều Vân Tiêu đang dựa vào cửa xe, cởi bỏ áo vest giày da, thay bằng bộ quần áo rộng rãi, hai tay đút túi quần, ung dung nhìn về phía này. Anh ấy cố tình lờ đi gương mặt cao ngạo của Lục Bắc Thần, vẫy tay với Cố Sơ, đi về phía cô. Chưa đợi cô có phản ứng gì, anh ấy đã khoác tay qua vai cô và nói: “Đi nào, ăn cơm thôi!”

“Á?”

“Á gì mà á, người là sắt, cơm là thép, em làm cả ngày rồi, cũng phải ăn cơm chứ?” Kiều Vân Tiêu cười hòa nhã: “Tư Tư đang đợi ở nhà hàng rồi, anh tới đón em tan ca.”

Anh ấy cố tình nói rằng ‘tới đón cô tan ca’.

Câu nói này, Cố Sơ hiểu, Lục Bắc Thần dĩ nhiên càng hiểu rõ.

“Đi thôi.” Kiều Vân Tiêu không cho Cố Sơ thời gian suy nghĩ, dắt tay cô đồng thời mở cửa xe.

“Cố Sơ.” Lục Bắc Thần gọi giật cô lại sau lưng.

Anh đứng đó, không bực tức, không nôn nóng, yên tĩnh như một ngọn núi, đến cả ngữ điệu cũng cực kỳ bình thản: “E là em không có thời gian để gặp gỡ họ nữa rồi, tôi muốn có chỗ tài liệu trong sổ tay của em.”

Cố Sơ biết ngay Lục Bắc Thần sẽ không để cô đi, thế nên khi anh nói mấy lời đó cô không cảm thấy ngạc nhiên chút nào. Ngược lại người thiếu kiên nhẫn là Kiều Vân Tiêu, nụ cười của anh ấy tan biến: ” Giáo sư Lục, cô ấy đúng là nhân viên của anh nhưng nhân viên cũng có thời gian nghỉ ngơi chứ?”

“Tôi nghĩ cậu Kiều nhầm lẫn một khái niệm rồi, nhân viên và trợ lý là hai việc khác nhau.” Lục Bắc Thần tỉa tót câu chữ: “Nếu chỉ là một nhân viên bình thường, đương nhiên tôi sẽ không can dự vào tự do của cô ấy, nhưng là trợ lý của Lục Bắc Thần thì việc cô ấy phải làm là thống nhất như một với tôi, thời gian của cô ấy chính là thời gian của tôi.”

La Trì ở trong xe ngồi không nổi nữa, vội vàng đi xuống, thấy tình hình không mấy khả quan, anh ấy bèn khuyên nhủ: “Hay là thế này đi, tôi mời, mọi người cùng đi ăn chút gì, Cố Sơ cô xem…”

“Cảnh sát La, tối nay mà tôi không viết xong báo cáo thì hình như cậu cũng chưa thể bàn giao công việc thì phải.” Lục Bắc Thần ngắt lời anh ấy.

La Trì nghẹn lời.

Kiều Vân Tiêu nhíu mày, nắm chặt tay Cố Sơ: “Công việc này không làm cũng chẳng có gì ghê gớm cả.”

Ánh mắt Lục Bắc Thần lạnh ngắt.

“Hay là để hôm khác đi.” Cố Sơ cảm thấy nếu mình mà đi, sự việc sẽ càng lúc càng ầm ĩ, bèn từ bỏ suy nghĩ đi ăn cơm với Kiều Vân Tiêu.

Kiều Vân Tiêu nhìn cô bằng ánh “Em điên đấy à”. Cô hít sâu, gật đầu với anh ấy. Kiều Vân Tiêu hiểu tính cô, nếu đã quyết định ở lại thì chắc chắn sẽ không đi với anh. Anh ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy ngày mai nhé, bố anh rất muốn gặp em.”

Cố Sơ vô thức liếc nhìn Lục Bắc Thần. Anh đứng im tại chỗ, không có phản ứng gì. Cô bèn nói với Kiều Vân Tiêu: “Vâng.”

Tuy rằng Kiều Vân Tiêu rất không hài lòng về hành động vô thức vừa rồi của cô nhưng đáp án của cô vẫn khiến anh ấy vui vẻ, vội nói: “Vậy mai anh tới đón em.”

“Ngày mai…” Cô ngập ngừng, không rõ ngày mai sẽ cùng với Lục Bắc Thần đi đâu nữa: “Em sẽ đến thẳng đó.”

Kiều Vân Tiêu trầm mặc một lúc, một lúc sau mới nói: “Được.” Dứt lời, anh ấy đưa mắt nhìn Lục Bắc Thần, thái độ cực kỳ thiếu thân thiện.

Đợi xe của Kiều Vân Tiêu đi rồi, Lục Bắc Thần mới kéo cửa xe, lạnh nhạt nói: “Lên xe.”

Cô và Lục Bắc Thần đang ở trong một mối quan hệ kỳ lạ.

Vừa thân thuộc lại xa lạ.

Cố Sơ cảm thấy, tất cả nguyên do đều vì Bắc Thâm.

Tối nay La Trì không được hời. Sự thật chứng minh, Lục Bắc Thần quả thực đã coi anh ấy là tài xế kiêm bia đỡ đạn. Kiều Vân Tiêu vừa đi khỏi là anh cũng đuổi La Trì về. La Trì hận đến nghiến răng nghiến lợi, không ngừng mắng anh là kẻ gian trá, lừa đảo, đến cả một cốc café cũng không mời anh ấy uống. Còn câu trả lời của Lục Bắc Thần là: Muốn uống café cũng được thôi, mua cái máy pha café tới đây trước. Chỗ tôi vừa hay thiếu một cái máy nhập ngoại.

La Trì hoảng hốt bỏ chạy.

Khi chỉ còn lại hai người họ, căn phòng rõ ràng trở nên rộng lớn hơn mà bến Thượng Hải ngoài kia rõ ràng cũng náo nhiệt hơn, chỉ cách một cánh cửa sổ mà khung cảnh đã có một sự khác biệt rõ rệt. Lục Bắc Thần thực sự vùi đầu vào công việc, vừa về là chui vào phòng sách, có lẽ phải lập tức chuyển những mẫu vật thu gom hôm nay tới phòng thực nghiệm.

Nghe nói, trong một thời gian rất ngắn, Lục Bắc Thần đã xây một phòng thực nghiệm, khám nghiệm rất oách ở Thượng Hải, không kém cạnh gì với căn phòng của anh ở nước ngoài. Nhưng cô chỉ nghe nói, còn chưa thực sự được đặt chân tới, cũng không biết nó rốt cuộc nằm ở đâu tại Thượng Hải. Cô không quay về phòng ngủ. Trong lúc anh bận rộn, một mình cô ngồi dựa vào khung cửa sổ sát sàn ngoài phòng khách, cắm đầu vào cuốn sổ của mình, liệt kê rõ ràng, tường tận từng bước tranh trong nhà Tiêu Tuyết ra.

Cô có phần tập trung, đến mức khi Lục Bắc Thần đi vào, đột ngột lên tiếng đã khiến cô giật thót tim.

“Tôi đói rồi.”

Ba chữ, nhàn nhã như một vương gia.

Cố Sơ run người, cuốn sổ từ trong tay trượt xuống. Trong một khung cảnh yên tĩnh nhường này, một thanh âm bất thình lình vang lên quả thực rất kinh người. Cô quay đầu lườm anh, chất giọng cũng cao vút lên theo: “Anh là ma đấy à, bước đi không phát ra âm thanh?”

Ở góc sofa đặt một chiếc ghế bành. Về lịch sử của nó, lúc tới đây cô đã được La Trì kể lại, rằng đây là một chiếc ghế cũ Lục Bắc Thần đã phải mất công sức mới tìm được, có lịch sử hơn hai trăm năm, trên tay vịn của ghế còn khắc hình rồng và đám mây lành, chất liệu vô cùng quý giá, hơn hai trăm năm trước mà dám khắc hình rồng, nghĩ cũng đủ biết tôn quý cỡ nào. Thật ra khi vừa bước vào phòng Cố Sơ đã chú ý tới chiếc ghế này, nó toát lên một vẻ cũ kỹ nhưng lại được lau sạch bóng, có thể nhận ra là một vật cực tốt, chỉ có điều hoàn toàn không phù hợp với những thiết bị hiện đại khắp phòng, cả phòng chỉ có mình nó là đồ cổ.

Lúc này đây, Lục Bắc Thần đang dựa vào chiếc ghế ấy. Chiếc ghế chỉ lắc lư trước sau, phát ra những tiếng kẽo kẹt, là tiếng những tấm gỗ ‘đấu đá’, va chạm vào nhau. Anh mặc bộ quần áo ngủ màu trắng sữa, độc một màu từ trên xuống dưới, không một chút hoa văn nào. Đầu tóc hơi rối loạn, đen nhánh, làm tôn lên sắc mặt trắng bóc. Có thứ hơi kéo tụt vẻ cao quý, lạnh lùng của anh xuống là anh còn đeo thêm cặp kính cận gọng đen, một chiếc gọng rất to, khiến Cố Sơ đột nhiên nghĩ tới Harry Potter…

Anh cận thị.

Bắc Thâm… không cận thị.

Anh ngồi đó, nhìn cô, nghe cô lên án, không giận mà bật cười: “Tại em quá chăm chú rồi, liên quan gì tới việc tôi đi nhẹ hay mạnh?”

Cố Sơ gập cuốn sổ lại, mặc kệ anh.

“Này~” Anh kéo dài giọng, có chút lười biếng, còn một chút hờn dỗi trẻ con: “Tôi đói rồi~”

“Đói thì tự nấu cơm mà ăn!” Cố Sơ cất sổ đi, quay đầu nhìn anh. Thấy anh vẫn trong hình ảnh mái đầu bù xù, trên mũi lại đeo cái kính cận to đùng, lúc nói chốc chốc lại đẩy đẩy nó lên, cô lập tức muốn cười nhưng vẫn nín nhịn.

Lục Bắc Thần thở dài, nhún vai: “Em nấu cơm cho tôi, tiền lương sẽ được tính ngay từ tối nay, không được à?”

Cố Sơ ngẫm nghĩ rồi đi về phía anh: “Lời nói gió bay.”

Anh uể oải hất cằm về phía chiếc áo khoác bên cạnh sofa: “Áo khoác.”

Cô cầm lên.

“Trong túi có ví tiền.”

Cô lật ra, giơ cao ví tiền về phía anh.

“Trong đó có mấy tờ tiền, trả tạm em tối nay.” Lục Bắc Thần lại đẩy kính lên, rồi giải thích một cách rất tự kiêu: “Em biết rõ mà, tôi ra ngoài về cơ bản không cần tiêu tiền.”

Ngông cuồng!

Cố Sơ lẩm bẩm trong lòng, ném áo khoác lên sofa, mở ví tiền ra. Lục Bắc Thần ngồi bên cạnh ồn ào: “Quần áo mà nhàu là em phải là đấy.”

“Cứ có tiền là được.” Liếc nhìn, Cố Sơ thấy ngay trong ví có một bức ảnh được lật ngược nhưng mặt đối diện là màu xám. Đằng sau ảnh viết chữ gì đó, cô chỉ liếc qua. Lúc định nhìn kỹ thì Lục Bắc Thần cười nói: “Xem trộm vật dụng cá nhân của tôi là bị trừ tiền đấy.”

Cố Sơ chẳng thèm xem, rút thẳng mấy tờ tiền ở trong đó ra rồi đút lại ví tiền vào trong túi áo khoác của anh, giơ tiền lên: “Phí phục vụ một bữa ăn nhá!”

“Trợ lý Cố, phí phục vụ của em còn đắt hơn cả khách sạn năm sao đấy.”

“Tay nghề của tôi cũng cao hơn đầu bếp của khách sạn năm sao mà.” Cố Sơ cất tiền rồi đi thẳng vào trong bếp.

Lục Bắc Thần dựa vào ghế, lại bắt đầu nhàn nhã đung đưa, nhìn về phía nhà bếp, mỉm cười…

***

Điều khiến Cố Sơ không ngờ đến là mấy món có sẵn trong tủ lạnh lại có thể giúp cô làm cả một bàn đầy thức ăn, việc này cũng xuất phát từ lý do Lục Bắc Thần đã kêu người mua sẵn nguyên liệu. Cô cảm thấy tất cả có lẽ đều đã được anh tính toán cả. Anh đã đoán chuẩn tối nay cô sẽ ở lại, sau đó dùng cả một đống đồ ăn để thỏa mãn khao khát được xuống bếp của cô.

Lục Bắc Thần ăn say sưa, hoặc có thể hình dung bằng cụm từ ‘ngấu nga ngấu nghiến’, hoàn toàn tìm không thấy vẻ nho nhã, trầm ổn những khi ra ngoài dùng bữa. Cố Sơ từ tốn uống chút canh dinh dưỡng, nhìn anh: “Thì ra anh bị cận à?”

“Em nói xem?”

Cố Sơ bĩu môi.

“Cầm sổ tay qua đây.” Lục Bắc Thần vừa ăn vừa chỉ huy.

“Ờ!” Cố Sơ lườm nguýt, đứng dậy đi lấy sổ tay, lúc ấy mới phát hiện sổ tay đặt trên chiếc ghế bành. Thì ra ban nãy anh vẫn ngồi đọc.

Cô đưa anh.

Anh đón lấy, lật ra mấy trang, chỉ vào một chỗ cô viết những ký hiệu khá rõ ràng: “Em nghi ngờ bức tranh trong phòng ngủ này?”

Cố Sơ gật đầu: “Bức tranh này không giống các bức tranh khác.”

“Có gì không giống?”

Cố Sơ tỉ mỉ nhớ lại, đầu mày nhíu chặt: “Tôi cứ cảm thấy bức tranh này là lạ. Nếu có thể tới đó một chuyến nữa thì tốt.”

“Được chứ.” Lục Bắc Thần thẳng thừng buông bát đũa xuống, rướn người vuốt phẳng hàng lông mày của cô: “Đi thôi, bây giờ!”

Chọn tập
Bình luận
× sticky