Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 150: Thành phố chất chồng ký ức

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Lúc Cố Sơ tỉnh lại, ánh nắng ban chiều rất rực rỡ. Loáng thoáng có tiếng ve kêu từ vườn hoa của bệnh viện vọng tới, thi thoảng cũng có những con gió nhẹ mang theo mùi gỗ phả vào mặt. Giây phút cô mở mắt, có mấy gương mặt vây xung quanh. Có Hứa Đồng, có Cố Tư, còn có dì, nhất thời khiến cô ngỡ rằng mình vẫn còn ở Quỳnh Châu. Cô hơi nghiêng đầu, trước ô cửa sổ chạm trổ hoa theo phong cách phục cổ Thượng Hải, có một người đàn ông cao lớn đứng ngược chiều ánh sáng. Thấy cô đã tỉnh, anh vẫn chỉ đứng im ở đó, nhìn cô mỉm cười, khi đôi môi hơi cong lên khiến người ta như chìm đắm trong nụ cười ấy.

Cô lập tức nhớ ra một số chuyện.

Nơi ngoại ô phía Đông, cách xa đô thị phồn hoa, tại căn biệt thự hào hoa bị cảnh sát vây kín, trong một khung cảnh mà ánh sáng đã bị bóng đêm nuốt chửng, ánh trăng lạnh ngắt rải đầy mặt đất khiến nhãn cầu đau đớn, Lưu Kế Cường ngã xuống đất, nét mặt hung tợn. Hắn giãy giụa lục khẩu súng trong người ra… Cố Sơ bất chợt rùng mình, cô đã nhớ lại toàn bộ.

Một cơn đau nhói lên từ cánh tay truyền tới, tầm mắt cô dừng lại trên cánh tay quấn băng trắng, bỗng dấy lên cảm giác may mắn khi chết hụt. Cô chỉ bị thương ở cánh tay thôi sao?

Bên tai là tiếng khóc thảm thiết của dì Sầm Vân: Cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi. Con nói xem, sao lại ngốc nghếch như thế hả, sao lại nghĩ quẩn mà nhào tới như vậy? Ra viện rồi lập tức về nhà với dì, không được phép làm công việc nguy hiểm này nữa.

Đầu cô ong ong.

Nhưng trong lòng thì sáng như gương. Không phải cô nghĩ quẩn mà lúc đó cô suy nghĩ quá rộng.

Hứa Đồng kéo Sầm Vân qua một bên, khuyên bà đừng có la lối om sòm. Cố Tư ngồi gần Cố Sơ nhất. Thấy cô mở mắt, nước mắt của nó lập tức rơi xuống. Nó không nói câu nào, chỉ lặng lẽ khóc. Cố Sơ giơ tay xoa xoa gò má con bé, mỉm cười, thấy nó không sao cô cũng yên tâm.

Người đàn ông bên cửa sổ bước đến. Anh cũng lặng im, đưa tay xoa đầu Cố Sơ, trong ánh mắt anh nhìn cô đong đầy xót xa. Cố Sơ cảm nhận được nhiệt độ nơi lòng bàn tay anh, còn có mùi hương thuộc về riêng anh. Chính trong khoảnh khắc này, không hiểu sao, tuy anh không nói gì nhưng cô có thể cảm nhận được tâm trạng của anh. Cũng dần dần, mùi hương của anh trở nên thân thuộc với cô, mùi nắng trong ký ức dường như mỗi lúc một xa.

Lục Bắc Thần nhìn cô rất lâu, sau đó gọi bác sỹ.

Ngay sau đó lại là một cuộc kiểm tra tổng thể, có tới năm, sáu y tá.

Lục Bắc Thần và Thịnh Thiên Vỹ, hai người đàn ông đã làm tăng vọt bình quân diện mạo trong phòng bệnh, các y tá ai nấy đều đỏ mặt.

Sầm Vân lo lắng nhất, trong lúc bác sỹ kiểm tra cho Cố Sơ, bà dặn dò hết thứ nọ tới thứ kia, chỉ mong có thể kiến nghị bác sỹ tháo gỡ toàn bộ ‘linh kiện’ trên người Cố Sơ xuống, kiểm tra một lượt. Cuối cùng Lục Bắc Thần đi tới, đưa cho Cố Tư một chiếc thẻ phòng khách sạn, bảo Cố Tư đưa Sầm Vân về nghỉ ngơi trước.

Ban đầu Lục Bắc Thần định đưa chìa khóa nhà mình nhưng không khó tưởng tượng ra với oán hận hiện giờ của Sầm Vân dành cho anh, bà tuyệt đối sẽ không bước chân vào nhà anh nửa bước, nghĩ đi nghĩ lại anh thẳng thừng đặt phòng khách sạn. Cố Tư không muốn đi lắm, Sầm Vân lại càng không, nhưng rất rõ ràng, Sầm Vân ở lại đây quả thực khiến các bác sỹ khó làm việc. Hứa Đồng phải cùng với Lục Bắc Thần khuyên nhủ, hai người họ mới rời đi.

Lúc Lục Bắc Thần đi làm các thủ tục có liên quan, Cố Sơ cũng xuống giường, cùng Hứa Đồng ra vườn hoa đi dạo, tắm ánh nắng.

Bệnh viện buổi chiều trở nên yên ắng, đa phần các bệnh nhân nhập viện cũng đang nghỉ trưa, cực hiếm những tiếng ồn ào. Trong vườn hoa cũng không nhiều người, thi thoảng thấy có y tá đẩy bệnh nhân ra ngoài hít thở không khí, cũng có những người nhà cùng người thân của mình ngồi dưới bóng cây trò chuyện. Hứa Đồng chọn một bóng râm, dẫn Cố Sơ tới ngồi.

Trên đỉnh đầu rậm rạp xanh tươi, là hai cây tùng cành lá um tùm như một chiếc ô xòe ra, lọc đi những tia nắng chói chang, thứ hắt xuống qua những phiến lá kim chỉ còn là sự mát mẻ. Thành phố phương Nam ít trồng tùng bách nhưng bệnh viện này lại nổi tiếng với mấy gốc tùng bách cổ. Cố Sơ hoàn toàn không xa lạ với nơi này. Năm thứ hai sau khi nhà họ Cố chuyển tới Thượng Hải, cô nghịch ngợm trèo cây, rách đầu, sốt cao đã ở bệnh viện này. Bây giờ nghĩ lại cũng không nghiêm trọng lắm, vậy mà lúc đó cô tưởng mình sắp chết, gào khóc thảm thiết. Mẹ không còn cách nào, bố thì bế cô tới đứng dưới hai cây tùng bách này, bảo cô vỗ vào thân cây ba cái. Cô làm theo, bố mỉm cười nói với cô: Hai cây này sẽ phù hộ cho Sơ Sơ nhà chúng ta một đời bình an vô sự. Về sau, cô mới biết, những cây tùng bách trong bệnh viện đều rất thiêng, là thần bảo hộ cho sức khỏe.

Khi bố mẹ qua đời không nằm ở bệnh viện này, chỉ được đưa tới một bệnh viện gần nhất để cấp cứu. Lúc ấy, cô điên cuồng đi tìm tùng bách, tiếc là họ chưa kịp đợi tới khi cô tìm ra thì đã nhắm mắt.

Cố Sơ giơ tay sờ lên thân của cây tùng bách bên cạnh, ngón tay cô thấm một chút tùng hương. Ánh mắt cô nhìn ra xa một chút. Thì ra nơi trồng ngô đồng đã được đổi thành cả một khoảng ngọc lan. Qua mùa hoa, từng cây ngọc lan xanh mướt, trong lành. Cô khẽ thở dài đầy cảm khái.

Đây chính là nguyên nhân cô không dám quay trở lại Thượng Hải.

Thành phố Thượng Hải này chất chồng quá nhiều hồi ức.

Tuy không phải nơi cô sinh ra nhưng lại là nơi cô lớn lên. Từng câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống của cô ở Thượng Hải đều vượt qua Quỳnh Châu.

Trở về đây, sợ là dù đi tới bất kỳ đâu cũng gợi lại kỷ niệm, nhưng cũng sợ như mấy cây ngô đồng bị thay mới kia, vật đổi sao dời, không thể nào tìm về được quá khứ nữa.

Con người luôn sống trong dằn vặt như vậy.

“Mẹ chị đã tát anh ấy một cái.” Hứa Đồng nói một câu.

Cố Sơ ngẩn người, ngẫm nghĩ: “Lục Bắc Thần?”

Hứa Đồng gật đầu.

Cố Sơ quả thực cực kỳ sửng sốt, cũng rất khó tưởng tượng ra khung cảnh ấy.

“Nghe Tư Tư kể cái tát đó không hề nhẹ, đánh thẳng vào mặt giáo sư Lục.”

“Không thể nào…”

Hứa Đồng bèn kể lại cho cô đầu đuôi những chuyện chị ấy nghe thấy và nhìn thấy, nhất là việc Sầm Vân đã ‘đại náo’ phòng bệnh ra sao, chỉ thẳng vào mặt hai người đàn ông mà chửi lanh lảnh thế nào. Cố Sơ nghe xong mà ngỡ ngàng, trống ngực đập thình thịch. Cuối cùng, cô mới lẩm bẩm một câu: “Anh ấy bị đánh mà không giải thích chút nào sao?”

Hứa Đồng mỉm cười lắc đầu, vỗ vỗ tay cô: “Chị cảm thấy, anh ấy tốt đấy.”

Hử?

Cố Sơ nhìn chị ấy.

“Em ngủ bao lâu thì anh ấy ở bên cạnh em từng ấy thời gian, nghe mấy cô y tá trong tổ cấp cứu nói, lúc đó ở trên xe cấp cứu anh ấy cứ ôm em suốt, mấy tay súng bắn tỉa của cảnh sát La bị anh ấy mắng chửi té tát. Tới tận khi bác sỹ xác định em chỉ bị thương ngoài da, anh ấy mới nguôi giận.” Muốn biết mấy chuyện này không khó, chỉ nghe mấy người mồm năm miệng mười là đã nắm được đại khái. Hứa Đồng lại nói: “Núi cao còn núi khác cao hơn, ‘khủng long bạo chúa’ thế mà đối mặt với mẹ chị không tỏ thái độ gì, có thể vì biết em không sao nên cũng yên tâm hơn.”

Những chuyện này Cố Sơ đều không biết, nhưng sau khi tỉnh dậy cô biết một chuyện đó chính là sau khi viên đạn sượt qua cánh tay, cô sợ hãi mà ngất xỉu.

Nghĩ bụng, quả thực rất mất mặt.

“Còn làm phiền chị qua Thượng Hải một chuyến.” Cố Sơ thở dài, dựa đầu vào vai Hứa Đồng: “Nếu đổi lại là chị chắc sẽ không vô dụng như em đâu.”

“Con gái yếu đuối một chút tốt hơn. Rõ ràng là so với việc tỏ ra mạnh mẽ, anh ấy thích em như thế này hơn.” Nói tới đây, Hứa Đồng vô thức nhớ lại mấy câu nói của Lục Bắc Thần trong phòng bệnh. Anh ta đang nhắc nhở cô điều gì sao?

“Không biết…” Nhưng Cố Sơ lại đang nghĩ tới một chuyện khác.

Cô không mất trí nhớ, cô còn nhớ hết những lời Lưu Kế Cường nói, hơn nữa còn nhớ rõ rành rành trước khi cô mất đi ý thức, anh vẫn chưa trả lời cô.

“Không biết chuyện gì?” Hứa Đồng nghiêng đầu nhìn cô.

Cố Sơ lập tức phản ứng lại, vội nói không có gì, rồi hỏi: “Lần này tổng giám đốc Thịnh cũng cùng chị tới đây, anh ấy rất tốt với chị đấy.”

Hứa Đồng nhún vai, chỉ mỉm cười không đáp.

“Anh ấy đang theo đuổi chị à?”

“Nào có.” Hứa Đồng vội vàng thanh minh.

Cố Sơ ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn chị ấy.

“Con người anh ấy… khá nhiệt tình.”

Cố Sơ ‘ồ’ lên một tiếng.

“Chỉ có điều…” Hứa Đồng hiếm khi ấp úng.

Cố Sơ lại nhìn chị ấy.

“Không có gì, chỉ là nghe thấy mấy tin đồn hơi lạ thôi.” Hứa Đồng mỉm cười.

“Tin đồn của anh ấy ư?”

Hứa Đồng ngẫm nghĩ: “Coi là vậy đi, nhưng cụ thể thế nào chị cũng không quan tâm lắm.”

Cố Sơ nhận ra chị ấy không muốn nói cho lắm cũng không miễn cưỡng hỏi tiếp nữa. Cô ngước mắt lên, từ xa nhìn thấy một người đang đi tới, trong tay xách một chiếc túi lưới. Hứa Đồng cũng nhìn thấy, mím môi cười: “Chắc chắn là lòng vòng bên ngoài phòng bệnh lâu lắm rồi, nhìn thấy mẹ chị không dám vào.”

“Anh ấy vẫn còn rất sợ dì.” Cố Sơ co chân lên, khẽ thở dài.

“Năm đó nhà họ Kiều cũng quá đáng thật, chẳng trách mẹ chị nhìn thấy anh ấy là phát điên.”

Hứa Đồng còn đang nói, người đàn ông đã đi tới. Hứa Đồng tươi cười: “Sức khỏe của bác Kiều thế nào rồi?”

“Vẫn ổn, cảm ơn cô thăm hỏi.” Kiều Vân Tiêu trả lời rất lịch thiệp.

Hứa Đồng chỉ cười, không nói thêm gì nữa. Chị ấy đứng dậy, vỗ vai Cố Sơ: “Đừng nói chuyện lâu quá đấy.”

Cố Sơ gật đầu.

Hứa Đồng đi rồi, Kiều Vân Tiêu mới ngồi xuống bên cạnh cô. Anh ấy chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ rút một thanh socola từ trong túi ra đưa cho cô. Cố Sơ đón lấy xem, là loại cô thích ăn từ nhỏ, rồi lại ngó một đống đồ ăn vặt để ở trong túi. Cô cười khẽ: “Vẫn coi em là trẻ con đấy à?”

Lúc nhỏ khi nào cô ở viện, Kiều Vân Tiêu lại mang mấy món quà vặt tới để chọc cho cô vui.

“Nếu khôn lớn, trưởng thành rồi, liệu em có làm mấy hành động bồng bột đó không?” Kiều Vân Tiêu chỉ vào lớp băng quấn quanh cánh tay cô.

Cố Sơ không đáp, liếc nhìn cánh tay sau đó cúi đầu bóc vỏ socola. Kiều Vân Tiêu thở dài nặng nề, cầm lấy bóc ra cho cô, rồi lại đưa cô. Cô cúi gằm ăn, anh vẫn nhìn cô.

“Em không sao thật mà.” Trong miệng ngòn ngọt, mùi vị chưa bao giờ thay đổi.

Kiều Vân Tiêu lườm cô, trầm mặc một lát: “Hắn ta thực sự đáng để em làm vậy?”

Socola tan ra trong miệng, ngấm vào cổ họng là hương vị ngọt ngào khiến người ta say đắm. Động tác nhai socola của Cố Sơ hơi khựng lại. Cô nhìn Kiều Vân Tiêu giây lát rồi nói: “Chẳng phải em là trợ lý của anh ấy sao…”

“Chức trách của trợ lý còn bao gồm cả việc xả thân vì sếp à?” Kiều Vân Tiêu nghiêm mặt.

“Xả thân gì chứ?” Cố Sơ chỉ vào cánh tay: “Bị thương ngoài da thôi.”

“Cố Sơ, em đừng có đánh trống lảng.”

Cố Sơ khẽ thở dài: “Em biết anh quan tâm em, nhưng anh cũng thấy rồi đấy, em không việc gì mà.”

“Thế lỡ có chuyện gì thì sao?”

“… Thì là số phận.”

Kiều Vân Tiêu nhíu mày: “Em nói ‘số phận’ với Lục Bắc Thần? Ý em là… chấp nhận số phận?”

Cố Sơ cúi đầu im lặng.

“Anh muốn biết suy nghĩ của em.” Kiều Vân Tiêu không nỡ quở trách cô: “Em làm vậy sẽ khiến anh cảm thấy em bỗng dưng cách anh rất xa.”

Suy nghĩ?

Cô có thể nói thế nào?

Thấy cô trầm mặc, Kiều Vân Tiêu đứng dậy, tay chống hông đi đi lại lại mấy bước, sau đó đứng nhìn cô từ trên xuống: “Anh quyết định rồi, nếu em đã tới Thượng Hải, thế thì hãy làm việc cho anh đi.”

Cố Sơ ngẩn người, ngước lên nhìn anh ấy: “Em đã ký hợp đồng…”

“Đừng có nhắc lại với anh cái bản hợp đồng chó má đó. Cố Sơ, em biết quá rõ mà, vì lý do gì em phải ký hợp đồng? Chẳng phải chỉ vì cái bản mặt của hắn ta? Gương mặt giống hệt Lục Bắc Thâm?” Kiều Vân Tiêu hơi bực bội: “Đừng có si mê mãi thế, em cứ thế này rất nguy hiểm.”

Cô biết là nguy hiểm nhưng cô bây giờ đã đứng bên bờ vực thẳm rồi.

“Em biết mình đang làm gì.” Cô khẽ đáp.

Kiều Vân Tiêu hoàn toàn bị cô đánh bại, có chút ủ dột, một lúc sau mới nói: “Được, chúng ta tạm gác thân phận của hắn ta qua một bên. Chỉ tính riêng tới tính chất nguy hiểm của công việc này. Em vừa mới làm việc đã bị thương, sau này thì sao? Một cô gái chân yếu tay mềm như em làm mấy công việc văn phòng không được hay sao? Cứ nhất quyết phải tiếp xúc với người chết?”

“Việc này rất sát với chuyên ngành của em.”

“Chuyên ngành của em? Em học y cơ mà, đâu có học pháp y, cũng chưa từng được bồi dưỡng một khóa pháp y chuyên nghiệp, thế nào gọi là sát chuyên ngành của em?” Kiều Vân Tiêu giận thật rồi: “Nếu em thực sự muốn theo ngành y, anh hoàn toàn có thể giúp đỡ, người sống không cứu, cứu người chết à?”

Cố Sơ đang định lên tiếng thì từ xa vọng lại một giọng nói nghiêm nghị.

“Tất cả các sinh mạng đều đáng được trân trọng.”

Cô ngước mắt nhìn, là Lục Bắc Thần.

Bóng cây hắt xuống gương mặt anh, giữa nửa sáng nửa tối ấy, đôi mắt anh rất không vui.

Kiều Vân Tiêu quay đầu nhìn thấy anh, bèn cuộn chặt tay lại thành nắm đấm. Cố Sơ thấy thế lập tức kéo cánh tay anh ấy, nhẹ nhàng nói: “Vân Tiêu, anh nên buông tay để em quyết định một số việc rồi.”

Thái độ của cô rất kiên quyết, ánh mắt khẩn thiết. Kiều Vân Tiêu quay lại, nhìn thấy hết, nỗi đau thấm vào ánh mắt, rất lâu sau mới buông nắm đấm ra.

Lục Bắc Thần đi tới, dừng lại khi cách cô mấy bước, cất giọng trầm trầm: “Phải quay về rồi.”

Cố Sơ nhìn sang Kiều Vân Tiêu, lại kéo kéo anh ấy.

Kiều Vân Tiêu thỏa hiệp, hít sâu một hơi rồi bước tới trước mặt Lục Bắc Thần, hạ thấp giọng: “Tốt nhất cậu đừng để tôi nắm được thóp!”

Lục Bắc Thần không nói gì, ánh mắt lạnh lẽo. Kiều Vân Tiêu quay đầu nhìn Cố Sơ, dặn dò: “Nếu có chuyện gì, gọi điện cho anh bất cứ lúc nào.”

Cố Sơ gật đầu.

Anh ấy rời đi.

Cái bóng bị nắng kéo dài, có phần đơn độc. Cố Sơ nhìn theo bóng Kiều Vân Tiêu, trong lòng không khỏi chua xót. Cô biết, cô lại khiến anh ấy buồn rồi.

Trước mắt bị một lồng ngực chặn hết mọi phong cảnh.

Cô ngước lên, Lục Bắc Thần cũng cúi xuống nhìn cô.

“Cảm thấy sao rồi? Còn đau không?” Thái độ của anh ôn hòa hơn ban nãy rất nhiều. Anh giơ tay định chạm vào cánh tay cô nhưng lại không dám hạ tay xuống, cuối cùng, đành nhẹ nhàng khoác tay cô…

Chọn tập
Bình luận
× sticky