Giọng anh rất dễ nghe, trầm trầm, ấm áp, mê hoặc lòng người, sẽ khiến cô lạc lối trong khoảnh khắc. Nhưng sau đó cô nhanh chóng nhớ lại, phải chăng Tiêu Tuyết cũng đã từng mất hồn vì giọng nói này? Dù anh có là Lục Bắc Thần hay Lục Bắc Thâm, họ đều có một chất giọng đẹp, với họ là may mắn, với hai người con gái là tai họa.
Cô khẽ lắc đầu, cụp mắt xuống.
Có lẽ vì ánh nắng quá gay gắt, những tia sáng ấy lọt hết vào mắt anh. Cô cảm thấy, ánh mắt anh khiến người khác không dám nhìn thẳng. Lục Bắc Thần thấy cô cúi đầu, mái tóc dài khẽ bay bay theo gió, có bóng cây loang lổ rơi xuống khóe mắt chân mày cô, khiến cô trông yếu đuối và trơ trọi. Khóe môi anh bất giác dãn ra, anh đưa tay nâng cằm cô lên, khẽ thở dài: “Đồ ngốc!”
Sóng mắt cô khẽ xao động, tim đập loạn cả lên.
Bàn tay khẽ nắm cầm cô bỗng dịch chuyển, vòng ra sau gáy cô. Cảm giác được người đàn ông trên đỉnh đầu đang cúi xuống, cô hoảng loạn chặn lồng ngực của anh lại: “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em mà?”
Gương mặt tuấn tú của Lục Bắc Thần đè xuống rất gần. Xung quanh gió nhẹ nổi lên, lá tùng vang tiếng xào xạc, có mùi tùng hương thanh nhã lan tỏa.
Anh khẽ cười: “Em luôn có rất nhiều câu hỏi.”
“Nhưng đa phần anh đều không cho em câu trả lời.” Cố Sơ dũng cảm nhìn thẳng vào đôi mắt cười của anh: “Ví dụ như… chuyện của Tiêu Tuyết.”
Nụ cười trên khóe môi Lục Bắc Thần dần dần tắt ngấm. Anh nhìn cô rất lâu rồi nói: “Khi nào vụ án kết thúc, tôi sẽ nói cho em biết.”
“Thật sao?”
Lục Bắc Thần nhìn cô, ánh mắt thâm sâu mà chuyên chú. Anh không xác nhận cho cô là thật hay giả mà cúi đầu, hôn lên môi cô.
Khi gió thổi qua, lá tùng ào ạt rụng xuống.
Lòng bàn tay cô cảm nhận được sức mạnh nơi lồng ngực anh, nhịp này nối nhịp kia như nhịp tim của cô vậy…
***
Lần này Sầm Vân đã hạ quyết tâm, Cố Sơ không đi bà cũng không đi, trừ phi cô xin nghỉ công việc trợ lý của Lục Bắc Thần, cùng bà về Quỳnh Châu, cho dù phải ở lại Thượng Hải cũng không sao, nhưng điều kiện tiên quyết là không được làm việc cho Lục Bắc Thần. Sự kiên quyết lần này của bà làm cho Hứa Đồng khó xử, không còn cách nào khác đành cùng bà ở lại Thượng Hải, cũng may Thịnh Thiên Vỹ cũng có một vài công việc cần xử lý ở Thượng Hải, như vậy Hứa Đồng cũng không cảm thấy quá ngại.
Đối với mối quan hệ giữa Thịnh Thiên Vỹ và Lục Bắc Thần, Hứa Đồng trước sau luôn giữ thái độ nghi hoặc.
Nghiêm túc mà nói, giữa Thịnh Thiên Vỹ và Lục Bắc Thần có một người làm trung gian, đó chính là Niên Bách Ngạn. Thịnh Thiên Vỹ là bạn tốt với Niên Bách Ngạn còn Lục Bắc Thần hai năm gần đây mới thân thiết với Niên Bách Ngạn, nhưng quan hệ cũng không tồi. Sau một bữa tiệc rượu, Niên Bách Ngạn mới giới thiệu Lục Bắc Thần cho Thịnh Thiên Vỹ biết, lúc này hai người mới có qua lại.
Đối với Lục Bắc Thần, Hứa Đồng trước giờ cũng có nghe nói, lạnh lùng, cao ngạo, nếu trở mặt thì còn xa cách hơn cả Niên Bách Ngạn, đây đều là những gì Hứa Đồng đã được lĩnh giáo. Mà lần này, cô vô tình bắt gặp cảnh Lục Bắc Thần và Thịnh Thiên Vỹ nói chuyện trong bệnh viện, tuy từ xa không thể nghe rõ hai người nói gì nhưng sắc mặt của cả hai đều rất nghiêm nghị, nhất là Lục Bắc Thần, ánh mắt gần như là hà khắc.
Nếu quan hệ tốt đẹp không nên có biểu hiện này mới phải.
Nhưng cô ấy chẳng thể lo được quá lâu, chỉ riêng một mình Sầm Vân đã rút cạn sự chú ý của Hứa Đồng. Về việc này, Cố Sơ đã phải nói bạc cả miệng, cuối cùng hứa với Sầm Vân, sau khi vụ án của Tiêu Tuyết kết thúc sẽ quay về Quỳnh Châu. Sầm Vân bán tín bán nghi hỏi cô liệu có gạt bà không. Cô suy nghĩ rồi lắc đầu, có lẽ vụ án của Tiêu Tuyết là bắt đầu cũng là kết thúc, đôi lúc có những mối quan hệ phải làm rõ từ lâu.
Lúc ấy Sầm Vân mới đồng ý rời khỏi Thượng Hải, còn nói với cô rằng nếu nuốt lời bà sẽ bay trở lại Thượng Hải.
Ngày đi tiễn Sầm Vân, bà không hề nể mặt Lục Bắc Thần. Dĩ nhiên ngay cả Thịnh Thiên Vỹ cao quý cũng khiến bà nghi ngờ, có lẽ vì cái danh ‘sếp’ này đã để lại bóng đen tâm lý, khiến bà cũng lạnh nhạt thờ ơ với Thịnh Thiên Vỹ. Lục Bắc Thần không hề bực bội, đặt cho Sầm Vân ghế hạng nhất, còn đặc biệt sắp xếp một bữa ăn thích hợp cho Sầm Vân dùng trên máy bay.
Khi quay trở lại trung tâm thành phố, Hứa Đồng và Thịnh Thiên Vỹ ngồi một xe, hai bọn họ phải đi gặp một số thương nhân bán lẻ. Cố Sơ, Cố Tư và Lục Bắc Thần ngồi một xe. Lục Bắc Thần làm tài xế, hai chị em ngồi ở ghế sau. Mấy hôm nay Cố Tư nói rất ít, đa phần là im lặng suy ngẫm. Cố Sơ hỏi nó có dự định gì không, nó chỉ lắc đầu.
Cố Sơ nghĩ bụng rồi hỏi Lục Bắc Thần: “Tư Tư có thể tạm thời ở cùng với em không?”
Là địa bàn của anh, cô cũng nên hỏi ý kiến của anh mới phải.
Sau khi trải qua chuyện này, điều Cố Sơ sợ nhất là Cố Tư bị ám ảnh. Ngày nào Kiều Vân Tiêu cũng bận túi bụi, chắc chắn không có thời gian chăm sóc nó. Người làm chị như cô giờ phút này phải trông chừng nó. Bây giờ đang là kỳ nghỉ, cho dù có để Cố Tư về Quỳnh Châu cùng mợ cũng không hay lắm.
Lục Bắc Thần gật đầu.
Cố Tư không nói gì, dựa vào lòng Cố Sơ.
Ngày hôm sau, bắt đầu công tác hỏi cung Lưu Kế Cường.
Cố Tư không phải người trong ngành, không thể tham gia khâu này. Cố Sơ đã tham gia, vẫn với tư cách trợ lý của Lục Bắc Thần.
Lần này, đối tượng hỏi cung ngoài Lưu Kế Cường ra còn có Thường Quân. Sau khi xem tài liệu Cố Sơ mới biết, tuy Thường Quân không đóng bất kỳ vai trò gì trong vụ án này nhưng anh ta là người duy nhất biết bí mật trong lòng Tiêu Tuyết. Nguyên nhân rất đơn giản, anh ta là bác sỹ tâm lý tư của Tiêu Tuyết, nói cách khác, Thường Quân là người bạn tâm hồn của Tiêu Tuyết.
Sau khi gặp Cố Sơ, La Trì không ngớt lời xin lỗi, ngược lại khiến Cố Sơ ngượng ngập, Lục Bắc Thần đứng bên cạnh không nói câu nào, kéo ghế bảo cô ngồi xuống. Cô đang định nhắc anh mình bị thương ở cánh tay chứ không phải bắp chân thì La Trì đã xởi lởi bê một cốc café cho cô, nét mặt rạng rỡ: “Không bằng được café ở nhà giáo sư Lục nhưng cũng coi như vừa miệng.”
Cố Sơ bỗng nhiên cảm thấy mình như trở thành Lão Phật Gia.
Hôm nay thẩm vấn Thường Quân trước.
Về việc giấu giếm những manh mối trước đây, anh ta tỏ ra không hề ăn năn. Đối mặt với câu hỏi của La Trì, anh ta nói: “Vì tôi yêu Tiêu Tuyết, thế nên có những bí mật tôi phải giấu cho cô ấy.”
Thì ra, Thường Quân biết tất cả những nguyên nhân khiến Tiêu Tuyết trầm cảm từ trước tới nay.
Thường Quân làm tâm lý, dĩ nhiên có thể hiểu những bức tranh mà Tiêu Tuyết vẽ cũng phần nào phản ánh tâm lý u ám của cô ta. Cho tới một lần, Tiêu Tuyết ngồi trong phòng khám vẽ một bức tranh, trên giấy vẽ có một người phụ nữ dắt một con chó, đi giữa rừng hoa bỉ ngạn. Thường Quân hỏi cô ta đây là hoa gì, cô ta nói là loài hoa của địa ngục, còn nói cô ta biết mình nhất định sẽ có một ngày phải xuống địa ngục, tới lúc đó có thể nhìn thấy loài hoa này rồi. Nghe xong Thường Quân cực kỳ chấn động. Về sau, tình trạng tâm lý của Tiêu Tuyết mỗi ngày một tệ hơn. Cô ta u uất, nóng nảy, đa nghi, luôn đề phòng tất cả mọi người. Thường Quân ý thức được tình hình đó đã làm một cuộc thôi miên sâu cho cô ta, nhờ đó biết được con ma ẩn trong nội tâm Tiêu Tuyết.
Người nào đã giết người sẽ mãi mãi không thể thoát khỏi sự lên án của tòa án lương tâm.
Thường Quân biết Tiêu Tuyết nhất định có liên quan tới một mạng người nhưng cụ thể là cô ta đã giết ai và giết như thế nào thì anh ta không rõ. Sau khi cái chết của Tiêu Tuyết được công bố, anh ta luôn mơ hồ cảm thấy cái chết của cô ta sẽ liên lụy tới danh tiếng của cô ta, nên đã lén lút đột nhập vào nơi ở của cô ta, muốn tiêu hủy chứng cứ giết người ấy.
Tiếc là Thường Quân không vào căn biệt thự của Tiêu Tuyết, nên anh ta đương nhiên không tìm được bức tranh kia.
Trong phòng quan sát, Cố Sơ nghe thấy Thường Quân nói tới đây, ánh mắt sầu não, trong lòng bất chợt rét run. Hãy thử giả thiết, nếu lúc đó Thường Quân trà trộn vào biệt thự và lấy mất bức tranh vậy thì cho dù cô và Lục Bắc Thần có tìm tới đó cũng không phát hiện được manh mối, không có chi tiết đáng nghi nào cung cấp cho Lục Bắc Thần tham khảo, chắc chắn sẽ kéo dài thời gian phá án của cảnh sát. Nếu như vậy, Cố Tư sẽ còn ở bên cạnh Lưu Kế Cường lâu hơn nữa.
Cố Sơ không khỏi rùng mình.
Trong phòng thẩm vấn, Thường Quân lại nói: “Chỉ cần có thể bảo vệ được danh tiếng của Tiêu Tuyết, tôi tình nguyện trả bất cứ giá nào.”
Câu ấy làm cô sửng sốt.
Nét mặt Thường Quân đầy bi thương, có thể nhận ra anh ta thật lòng với Tiêu Tuyết. Liệu Tiêu Tuyết có biết được tâm tư này của Thường Quân không?
Buổi chiều, bên ngoài nóng nực, trong phòng thẩm vấn vẫn lạnh lẽo, có thể vì Lưu Kế Cường.
Khác với cảm giác của Thường Quân, Cố Sơ cảm thấy đáng thương, nhưng Lưu Kế Cường, Cố Sơ chỉ thấy đáng hận. Tối đó, người bị đưa vào bệnh viện ngoại trừ cô ra còn có hắn ta, nghe nói hai tiếng súng khi ấy lần lượt tới từ tay súng bắn tỉa ngoài cửa sổ và Lục Bắc Thần.
Tay súng bắn tỉa bắn xuyên qua lòng bàn tay hắn, làm rơi khẩu súng của hắn, nhưng viên đạn của Lục Bắc Thần thì gần như đã sát tới tim Lưu Kế Cường, có thể thấy lúc đó anh chỉ muốn giết chết hắn ngay lập tức.
La Trì vẫn phải cảm ơn phát súng hơi lệch đó của Lục Bắc Thần, nếu không một là anh ấy không thể gặp được hắn, hai là một khi rơi vào trạng thái hôn mê, lại khiến cảnh sát bị lỡ dở thời gian. Phát súng ấy rất vừa vặn khiến hắn tổn thương nhưng vẫn không thể thoát khỏi lưới trời.
Khi Lưu Kế Cường được khiêng vào phòng thẩm vấn, trên người và trên tay đều quấn băng, trước trán băng kín, đề phòng vạn nhất, phía sau còn có bác sỹ. La Trì vắt chân ngồi trong phòng quan sát, sau khi nhìn thấy cảnh ấy chép miệng hai tiếng, quay sang Lục Bắc Thần: “Một người mà súng còn cầm không vững như cậu sao có thể bắn vừa đẹp đến mức này?.”
“Con người có phản xạ, lẽ nào cảnh sát La không biết?” Lục Bắc Thần không giải thích, tùy tiện đáp cho có lệ.
Nhưng tối đó, chỉ có mình anh biết rõ, nếu không phải vì vụ án này, phát súng đó đáng nhẽ phải xuyên thẳng qua tim hắn, tiễn hắn về chầu trời!