Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 210: Không cần cố gắng chứng minh bản thân mình

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Cánh cửa gỗ đỏ với hoa văn phục cổ là thứ được bố đặc biệt đặt làm cho cô khi ấy. Hoa văn bên trên, chính xác mà nói là một hình ảnh trong thế giới cổ tích. Chàng hoàng tử tuấn tú và nàng công chúa xinh đẹp cùng cưỡi trên lưng một con tuấn mã, vô số những cánh hoa rơi xuống trong không trung. Từ nhỏ, thứ cô xem nhiều nhất chính là truyện cổ tích Andersen, cái hồi cô đã cho rằng chỉ có hình ảnh của hoàng tử và công chúa mới là hạnh phúc nhất vì kết thúc của câu chuyện cổ ấy luôn là: Từ đó về sau, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi…

Cô có một chiếc giường ngủ cực lớn, một phòng vệ sinh độc lập, phòng tắm và phòng sinh hoạt. Rất nhiều lúc cô hay mời các bạn tới nhà chơi, vào thẳng phòng sinh hoạt trong gian phòng ngủ của mình mà thoải mái đùa nghịch. Đi xuyên qua phòng sinh hoạt mới là chỗ ngủ, là thiên đường nhỏ riêng tư nhất của cô. Nếu đẩy cánh cửa này ra, một phong cách thiết kệ đậm chất châu Âu sẽ ập tới, một lâu đài như cổ tích và ảo mộng. Mỗi một đồ đạc, một mỗi món trang trí, thậm chí là mỗi một thứ đồ chơi đều được bố sưu tập từ nước ngoài về, từ giá trị tới ý nghĩa đều vô cùng khác biệt. Mỗi một món đồ nhỏ nhắn lại mang theo một câu chuyện rực rỡ của mình. Ông biết cô thích công chúa, thế nên đã một lòng chăm sóc cô trở thành một cô công chúa nhỏ cao quý.

“Vào đi.” Thanh âm bất thình lình của người đàn ông ngắt ngang những ký ức của cô.

Lúc này Cố Sơ mới nhận ra mình đã đứng ngoài cửa rất lâu rồi, vừa ngước lên là đối diện ngay với ánh mắt quan sát của anh. Cô vội vàng đóng cửa lại, đi tới.

Anh đã sửa phòng ngủ của cô trở thành phòng làm việc. Cô lặng lẽ nhìn quanh một lượt, bố cục về cơ bản không thay đổi, chỉ là đã không còn nhìn thấy còn đường nối phòng sinh hoạt và phòng ngủ nữa, nó trở thành một giá sách cao tới tận nóc nhà, thế mà lại không bất ngờ vì giá sách cũng nghiêng về kiểu dáng châu Âu, bên trong bày la liệt toàn các loại sách học thuật, còn cả một số mô hình trông giống xương. Rèm cửa vốn màu hồng cũng đã bị anh đổi thành một chiếc rèm nhung dày màu đen. Anh sợ ánh sáng, Cố Sơ nghĩ tới điểm này.

Cả căn phòng gần như vẫn giữ nguyên dạng, bao gồm cả phong cách trang trí. Căn phòng khi xưa nghiêng về nét nữ tính, Lục Bắc Thần cũng nhịn luôn, điều này khiến cô cảm thấy sửng sốt. Có giá sách và rèm cửa là nam tính nhưng lại cực kỳ hài hòa với tất cả mọi thứ sẵn có ở đây. Ngay cả vị trí sau bàn làm việc của anh, ghế ngồi cũng đầy phong vị Âu châu.

Chiếc ghế sofa Barbie mà cô thích nhất anh cũng giữ nguyên, thậm chí còn đang sử dụng. Cái màu hồng phấn ấy đứng cạnh tính cách lạnh lùng, cứng rắn của anh trông thật kỳ lạ.

Lục Bắc Thần giống như một người tới từ một thế giới khác, đột ngột rơi xuống một miền cổ tích. Khi cô ngước mắt nhìn qua, anh trong bộ áo blouse trắng đang yên lặng ngồi trong căn phòng rực rỡ sắc màu đồng thoại châu Âu, ngoài cửa sổ là cả một bầu trời hoàng hôn, cái đuôi dài ngoằng đang chuẩn bị khuất bóng nơi chân trời, chút ánh sáng nhạt nhòa cũng rải vào trong phòng, rơi xuống bả vai anh, hắt lên những đường nét sắc cạnh trên gương mặt, đối với anh mà nói mặc dù là một thế giới khác biệt nhưng vẫn đầy cao ngạo.

“Nghĩ gì vậy?” Lục Bắc Thần ra hiệu cho cô ngồi rồi hỏi.

Cố Sơ kéo ghế ngồi xuống, chỉ xung quanh: “Nên đổi phong cách.”

“Ví dụ?”

“Cứng cỏi này, hợp với phong cách của anh.” Mặc dù khi bước vào nhìn thấy cảnh này cô cực kỳ cảm động nhưng nói thế nào nó cũng đã trở thành phòng làm việc của anh, cả phòng ngập tràn màu sắc cổ tích cũng lạ. Lỡ như có một vị khách nào đó tới lại tưởng anh có niềm đam mê quái gở nào đó.

Lục Bắc Thần gập tài liệu lại, cả cơ thể cao lớn dựa vào lưng ghế rộng rãi, khóe môi hơi cong lên: “Con người trên đời luôn thích dùng từ thích hợp hoặc không thích hợp để che giấu hành vi tự trốn tránh chính mình.”

Một câu nói thiêng liêng, gãy gọn, khiến Cố Sơ gần như nhìn thấy cả quầng sáng trên đỉnh đầu anh, ngôn ngữ thần thánh quá.

Cô cũng không còn gì để nói thêm, cả căn nhà thì chỉ còn phòng này giữ lại vết tích của cô nhiều nhất. Giờ phút này đây khi cô ngồi bên trong mới phát hiện thật ra đối mặt cũng không khó khăn như vậy. Cô cứ thế đi vào, cứ thế nhìn thấy tất cả mọi quá khứ, mọi kỷ niệm, tâm tình bỗng hoàn toàn bình thản.

Có lẽ đúng như anh nói, người ta thích tự trốn tránh chính mình vì trốn tránh giúp bước chân khựng lại, không tiến lên trước để rồi cái cớ mang ra nói với người ngoài lại là: Cái này không hợp với tôi…

“Nói nghe xem, có cách gì để giám định một người chết đuối?” Lục Bắc Thần điềm đạm hỏi cô.

Cố Sơ ngẩn ra giây lát, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt anh không cười mà lại như đang cười: “Em nộp cho anh một câu trả lời khiến anh không mấy hài lòng. Anh đang suy nghĩ xem có cần bảo em về nhà tiếp tục đọc sách không đây?”

“Đừng đừng đừng, em đâu có nói là em không biết.” Cố Sơ vội vàng xua tay.

Lục Bắc Thần nhìn cô rồi tiện tay đưa cho cô cuốn sổ bên cạnh: “Chính em đã viết gì?”

Cố Sơ nhìn chằm chằm vào cuốn sổ, thở dài nặng nề.

“Đọc những gì em đã viết lên.” Lục Bắc Thần ra lệnh.

“… Thôi đừng.”

“Đọc.” Lục Bắc Thần không phí lời.

Cố Sơ lề mà lề mề cầm lấy cuốn sách, lật ra, nhìn trân trân vào hàng chữ ban nãy mình viết lúc đang họp, nín nhịn một hồi mới lên tiếng: “Anh…”

“Đọc to lên một chút.”

Cô ngẩng đầu liếc anh, mím môi rất chặt, rồi khi lên tiếng giọng gần như cầu xin: “Không đọc có được không? Anh đã xem cả rồi, cũng biết là viết gì mà…”

“Đừng lằng nhằng.”

Cố Sơ ỉu xìu, đành cúi đầu xuống đọc: “Câu hỏi của anh vặn vẹo, hà khắc. Em không biết, em không biết!!! Ngoài ra, anh…” Cô lại ngước nhìn, quan sát anh thêm.

Lục Bắc Thần tỏ ra thong dung, ra hiệu cho cô tiếp tục đọc.

Cô thầm ai oán trong lòng, tiếp tục đọc to: “Ngoài ra, dấu hôn… trên người anh gợi cảm chết người.” Đọc xong cô lập tức đóng sổ lại, mặt đỏ lựng.

Lúc viết chẳng cảm thấy có gì ghê gớm, đọc ra khỏi miệng ngượng nghịu vô cùng.

Lục Bắc Thần không nói gì, cứ dựa vào ghế nhìn cô. Cô cảm thấy rất mất mặt bèn hắng giọng: “À… đọc xong rồi.”

Anh muốn cười thì cười đi.

“Gan càng ngày càng to.” Khóe miệng Lục Bắc Thần hơi rướn lên.

“Em… thật ra em chỉ muốn nhắc nhở anh một chút, đừng để người ngoài nhìn thấy.” Cô lập tức ngụy biện.

Lục Bắc Thần đổ người về phía trước, mười ngón tay đan vào nhau, nhìn cô với vẻ hứng thú: “Em có biết chưa có người nào dám ngang nhiên trả lời không biết khi anh đặt vấn đề không?” Cô không những trả lời lại còn nhấn mạnh hai lần rằng mình không biết, cuối cùng viết thêm cả một dấu chấm cảm to đùng, khí thế như nuốt cả núi sông.

Cố Sơ sửng sốt, lúc này mới ý thức được mình đã bị anh đưa vào bẫy. Cô còn tưởng anh nói to gan là ám chỉ chuyện dấu hôn.

“Nghĩ gì vậy?”

“Dạ?”

“Lúc đó em đang nghĩ cái gì?” Lục Bắc Thần nhẫn nại hỏi.

“Em…” Cố Sơ hơi ngần ngừ sau đó lẩm bẩm: “Anh.”

“Hử?”

Cô ngước lên, thành thật trả lời: “Em nghĩ về anh…”

Trong ánh mắt Lục Bắc Thần như hòa tan một nụ cười thoáng qua. Chẳng mấy chốc nó lan ra tận đôi môi, như đang trêu chọc.

“Nghĩ gì về anh?”

Cố Sơ thấy vậy càng không biết giấu mặt vào đâu, vội quay đi chỗ khác, cổ họng khô khốc: “Đâu… Đâu có gì đâu.”

Anh vẫn không rời mắt khỏi cô.

Cô hơi đỏ mặt, dáng vẻ vừa nghịch ngợm vừa thanh tú, đập vào mắt anh bỗng trở thành một bức tranh đẹp nhất trong lòng. Anh bỗng nhớ cô, từ lúc cuộc họp kết thúc tới khi làm xong tài liệu chỉ vỏn vẹn có một tiếng đồng hồ thế mà ngồi đây con tim anh không thể nào yên. Anh thích ánh mắt cô nhìn mình, mềm mại, như thực như mơ, hoàn toàn thỏa mãn tôn nghiêm đàn ông trong anh.

Ánh mắt của Phan An và những mờ ám trong từng câu chữ ít nhiều khiến anh khó hiểu nhưng khi anh vô tình liếc thấy mình trong gương lúc vào nhà vệ sinh thì cuối cùng cũng bừng tỉnh. Anh hơi kéo cổ áo ra, dấu hôn nơi xương quai xanh cực kỳ rõ nét. Cô cố tình, nghĩ tới chuyện này, anh chẳng biết nên khóc hay cười.

Dấu hôn này làm nhiễu loạn trái tim anh.

Đầu ngón tay anh vẫn còn lưu lại mùi hương thanh thanh trên tóc cô, cho dù là lúc xử lý tài liệu, mùi hương riêng thuộc về cô chốc chốc lại len lỏi vào hô hấp của anh, nhạt nhòa thôi nhưng như một lưỡi câu, lôi kéo mọi sự bình tĩnh và sức tập trung của anh. Nhìn chăm chú vào số liệu trên văn bản nhưng thứ anh nghĩ tới lại là ánh mắt cô trong buổi họp hoặc là xa xôi hơn, ví dụ như khi cô như một nhúm mỳ nép trong lòng anh, cái cảm giác mềm mại ấy khiến anh chỉ muốn lập tức vo tròn cô vào tận sâu trong cơ thể, rồi tới đôi môi hồng của cô lúc nào châm lửa, chọc ghẹo thần kinh của anh, lửa cháy rồi lại chẳng biết làm gì sau nữa…

Anh đúng là điên rồi mới nhớ tới những tiếng rên khẽ khàng mà yêu kiều của cô, thậm chí nó còn văng vẳng bên tai. Cô bám vào vai anh, thanh âm nhỏ bé, lảnh lót như một con thỏ, gần như cầu xin anh: Đừng sâu như vậy…

Thật hành hạ con người ta mà!

Anh lại trúng độc của cô!

Cố Sơ thấy anh vẫn im lặng mãi, bèn len lén ngước nhìn, ai dè ánh mắt thâm sâu tới kinh người của anh khiến tim cô chợt run nhẹ. Lẽ nào… giận rồi? Cô ngẫm nghĩ rồi vội nói: “Thật… Thật ra em cảm thấy anh nói không đúng.”

“Cái gì không đúng?” Thanh âm của Lục Bắc Thần hơi khàn. Anh giơ tay lên, ngón cái cọ cọ vào cằm, vẫn còn nhìn cô.

Bóng hình cô trong chiếc áo blouse quả là đẹp nhưng trong mắt anh phần nhiều toát lên vẻ khêu gợi. Anh biết, nếu cởi từng chiếc cúc một ra, bên trong sẽ là một vóc dáng thướt tha đến thế nào.

Cố Sơ nào có biết những suy nghĩ như ngựa phi nước đại trong đầu anh, còn tưởng hành động thiếu nghiêm túc của mình đã động chạm tới nguyên tắc của anh, không ngừng tìm cách chuộc lỗi: “Lúc ở hiện trường vụ án mọi người đã xác định suối nước nóng không phải hiện trường đầu tiên của vụ án, thế thì bây giờ còn kiểm tra xem nạn nhân có phải chết đuối hay không chẳng hóa làm thừa sao?”

Lục Bắc Thần điều chỉnh lại tư thế ngồi: “Qua giám định sơ bộ, đại đa số thịt và xương đều thuộc về cùng một người, thịt tuy nát vụn, nhưng trên một số tổ chức cơ có thể thấy dấu vết cào xé mang tính chất phòng vệ, có hiện tượng chết đuối nhưng có thể là chết đuối ở một nơi khác. Đương nhiên, chúng ta vẫn phải đợi tới khi thịt và xác được ghép nối hoàn chỉnh mới có thể tiến hành phân tích sâu hơn.”

Cố Sơ hiểu ra, bỗng cảm thấy mình vừa nói một câu ngu ngốc.

“Lại đây.” Lục Bắc Thần nhẹ nhàng ra lệnh.

Cô hơi ngẩn ngơ, đứng dậy, tiến tới.

Lục Bắc Thần xoay ghế, nhìn người con gái trước mặt.

“Có mùi nước súc miệng.” Anh cười khẽ.

Cố Sơ biết không thể giấu giếm bèn thanh minh: “Quá trình giải mẫn cảm khó tránh khỏi có phản ứng mà.”

“Hiệu quả ra sao?” Anh hỏi.

Tiêu rồi, tiêu rồi, quả nhiên anh đã hỏi rồi!

Cô cảm thấy trên đỉnh đầu như có một con quạ đang bay ngang qua, đập cánh phành phạch. Ngữ Cảnh quả nhiên vẫn rất hiểu anh, đoán ngay anh sẽ kiểm tra thành quả. Thật ra cô rất muốn nói với anh: Chuyên gia Lục, mới có một tiếng thôi mà, có thể có hiệu quả gì chứ? Nhưng những lời này cô nào dám ngông nghênh thốt ra? Một khi buột miệng, cô có linh cảm người gặp họa không chỉ có mình mình mà còn cả cậu ‘Harry Potter’ cute dưới kia.

Cô ra sức siết chặt tay, trả lời trái với lương tâm: “Tốt lắm mà. Em chẳng mấy chốc đã không còn phản ứng nữa, cách của Ngữ Cảnh tuyệt vô cùng.”

“Thế ư?” Anh cười mà như không cười.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu be với hoa trắng trang trí, vạt váy dài chưa tới đầu gối thế nên khi khoác thêm áo blouse đôi chân mảnh dẻ như ngó sen cứ thế lộ ra. Cô không mặc quần tất, dưới chân đi một đôi giày đế bằng mũi nhọn long lanh như băng đá. Ánh mắt anh đi từ đôi chân nhỏ của cô dần dần hướng xuống dưới, vết thương kia liền lại rất tốt, chỉ còn lại một vết màu hồng nhàn nhạt, mắt cá chân non nớt khiến người ta thương yêu, làn da trắng tựa ánh trăng nhu hòa.

“Đúng vậy, thật ra cũng không có gì khó.” Thấy anh cúi đầu, cô càng lo lắng.

Lúc này Lục Bắc Thần mới ngẩng lên, tiện tay chỉ về phía giá sách: “Lấy giúp anh một phần tài liệu trong tủ phía dưới.”

Tài liệu sao lại để trong tủ phía dưới giá sách?

Cô cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nhiều mà gật đầu, quay người đi tới bên cạnh giá sách, cúi xuống mở tủ.

Từ góc độ của Lục Bắc Thần vừa hay thu trọn mọi đường nét tròn trịa của cô vào trong đáy mắt, một cảm giác nóng râm ran từ bụng dưới nhanh chóng lan rộng, yết hầu khẽ trượt. Anh vân vê cằm, yên lặng ngắm nhìn bóng cô, con ngươi càng lúc càng đen tối.

Một giây sau bỗng nghe thấy Cố Sơ hét lên một tiếng, rồi lập tức lao vào nhà vệ sinh, chẳng mấy chốc đã vọng ra tiếng nôn khan.

Lục Bắc Thần cười khó xử, một lúc sau, anh đứng dậy.

Trong nhà vệ sinh, Cố Sơ bò ra bồn rửa mặt, gần như vùi cả đầu xuống dưới. Cũng may chỉ là nôn khan. Khoảng một, hai phút sau, cuối cùng cô cũng đè nén được cơn buồn nôn xuống, lấy nước lạnh, sục miệng hết lần này tới lần khác, lúc ấy cô mới cảm thấy dễ chịu hơn.

“Biến thái.” Cô mắng thầm.

Trong tủ làm gì có tài liệu nào? Là từng chiếc lọ đựng các bộ phận trên cơ thể người được ngâm trong formalin, trong đó có một bình chỉ ngâm đúng một bàn tay. Chuyện này thực ra cũng không có gì nhưng bàn tay ấy đã được giải phẫu, mỗi một dây thần kinh bên trong đều có thể nhìn thấy rõ nét. Không thể không thừa nhận người giải phẫu có tay nghề chuẩn xác, nhưng vấn đề là cô không chịu được nhất là kiểu đó.

Trước đây khi còn học y, cô đã phải tốn rất nhiều công sức mới lấy được dũng khí bước vào phòng giải phẫu. Nhưng về sau, tới lúc thật sự đối mặt với giải phẫu thì cô lại phải làm thủ tục nghỉ học, bỏ lỡ mất cơ hội khắc phục trở ngại tâm lý.

“Kỹ năng không giỏi, trước tiên phải tìm nguyên nhân từ chính bản thân mình.” Ngoài cửa vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông.

Cố Sơ không ngờ Lục Bắc Thần lại theo vào đây, giọng nói bất thình lình ấy khiến cô giật nảy mình. Vừa ngẩng đầu lên, trong gương phản chiếu cả bóng dáng cao lớn của anh đang tựa vào cánh cửa, nhàn nhã thong dong, ngay cả câu cô mắng anh, anh cũng nghe thấy luôn rồi.

“Em đã rất khá rồi.” Cô lau khô mặt, quay người đối diện với anh: “Mới có một tiếng đồng hồ thôi, em đã chỉ còn nôn khan thôi.” Không phun đầy nhà đã giỏi lắm rồi.

Lục Bắc Thần khoanh hai tay trước ngực: “Em có nền tảng học y, một tiếng đủ để em giải mẫn cảm.”

“Nhưng đã nhiều năm rồi em không tiếp xúc với mấy thứ đó, với lại lúc em học y cũng đâu phải tiếp xúc với đống thịt máu me.” Cô hùng hồn tranh cãi.

Lục Bắc Thần yên lặng nhìn cô một lúc sau đó tiến tới.

Cô đờ đẫn, còn chưa kịp phản ứng lại thì hai cánh tay anh đã hạ xuống, chống lên bệ rửa mặt, bao bọc cô trong phạm vi của mình.

“Em chỉ nói đúng sự thật thôi, em cảm thấy anh đối với em quá khắt khe.” Eo cô dựa vào bệ, hơi lạnh nhưng bầu không khí trên đỉnh đầu lại nóng rực. Là hơi thở của anh phả xuống, khuấy đảo trái tim cô.

Anh áp mặt xuống, bờ môi lướt qua mái tóc cô, nhẹ nhàng mơn man nơi vành tai.

Động tác thân mật của anh khiến cả người cô run rẩy rồi bỗng chốc cảm thấy cơ thể mềm oặt.

“Sao dám to gan như vậy, hm?” Lục Bắc Thần cười khẽ bên tai cô, sau khi thì thầm mấy câu bèn cắn nhẹ lên tai cô.

Cố Sơ rùng mình, các tế bào lập tức nhảy nhót hết cả.

“Anh đừng…” Cô sợ lỡ như có người vào đây nhìn thấy cảnh này thì chết dở.

Nhưng anh đè ngực lên, hai tay cô bỗng không còn tác dụng gì nữa.

“Đừng gì cơ?” Đôi môi người đàn ông một mạch xâm chiếm, vùi trong cổ cô, dần dần kiếm tìm xương đòn của cô, cả giọng nói cũng trở nên mơ hồ không rõ.

Cố Sơ không ngừng trốn tránh: “Để họ nhìn thấy không hay đâu.”

Lục Bắc Thần tảng lờ, một tay đặt sau lưng cô, môi len lỏi vào trong cổ áo cô, tay kia bắt đầu không an phận.

Lòng bàn tay anh như làm bỏng trái tim cô, ngay sau đó cả cơ thể cũng nóng bừng lên.

Ý thức được nụ hôn của anh đã trở nên mạnh bạo, cô thở dốc, vội đẩy anh ra, oán trách: “Đừng thế.”

Lục Bắc Thần nhìn cô, hơi thở hơi trầm khàn. Anh cười: “Anh đang thỏa mãn mấy suy nghĩ sâu xa của em, không được à?”

“Em suy nghĩ xấu xa bao giờ?”

“Từ trong phòng anh đi ra mà có thêm một ký hiệu, em không cần nói nhiều họ cũng biết anh là bạn trai của em.” Vừa nói, Lục Bắc Thần lại ghé sát mặt qua.

“Đừng.” Cố Sơ vội vã chặn miệng anh lại: “Em không muốn để họ biết đâu.”

Lục Bắc Thần khẽ nhướng mày.

“Anh đừng hiểu lầm.” Cố Sơ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ là em không muốn họ nghĩ rằng em dựa vào quan hệ mới được vào phòng thực nghiệm.”

Lục Bắc Thần chăm chú nhìn cô giây lát rồi nhẹ nhàng kéo tay cô ra, khi áp mặt xuống lần nữa anh thở dài: “Em nhạy cảm quá rồi.”

“Không phải em nhạy cảm, sự thực là mọi người đều nghĩ như vậy.” Cố Sơ khẽ cắn môi, khi thả ra trên cánh môi đã có thêm một dấu hồng hồng: “Mấy người ngoài kia chọn bất kỳ ai cũng là chuyên gia. Nếu em không thể chứng tỏ thực lực của mình, chỉ có thể dựa vào quan hệ với anh để ở lại phòng thực nghiệm thì họ đều sẽ xem thường em. Anh xuất sắc như vậy, em không muốn khiến anh mất mặt.”

Lục Bắc Thần đứng thẳng người dậy, hai tay siết nhẹ bả vai cô: “Em cho rằng anh nghiêm khắc với em như vậy chỉ vì muốn em trở nên xuất sắc?”

“Lẽ nào anh không muốn ư?”

Anh thở dài khó xử, giơ tay vuốt ve gò má cô, chân thành nói: “Người con gái của anh không cần xuất sắc đến mức nào, chỉ cần vui vẻ là được. Còn về việc anh nghiêm khắc với em trong công việc, rất nhanh thôi em sẽ hiểu đạo lý bên trong.”

Cố Sơ nghi hoặc nhìn anh.

Nhưng anh chỉ cười: “Kiểu gì em cũng phải khắc phục những trở ngại tâm lý này.”

“Thế nên em phải nỗ lực học hỏi.” Cố Sơ nhìn chiếc áo blouse của anh: “Cho dù không phải để chứng minh cho anh thấy thì em cũng phải chứng minh cho mấy người dưới nhà thấy.”

Ánh mắt Lục Bắc Thần chan chứa nụ cười, bất giác tiến lại gần cô: “Ý chí chiến đấu khá lắm, nhưng tâm lý sai rồi.”

“Em muốn chứng tỏ mình xuất sắc, sao tâm lý lại sai chứ?” Cô nhìn anh.

Lục Bắc Thần ngẫm nghĩ: “Thế này đi, anh hỏi em một câu.”

“Ừm.”

“Giả sử em bị đưa vào bệnh viện tâm thần, em phải làm thế nào mới khiến các bác sỹ tin rằng thần kinh của em hoàn toàn bình thường?”

Cố Sơ không nghĩ ngợi gì: “Em sẽ nói với bác sỹ em tên là gì, nhà ở đâu, trong nhà có những ai, còn có người thân gì khác hay không… Tóm lại em sẽ cố gắng để chứng minh với bác sỹ em là người bình thường, logic cũng bình thường.”

“Có biết nếu em làm vậy hậu quả sẽ là gì không?” Anh cười hỏi.

“Họ sẽ thả em đi.”

“Nhầm.” Lục Bắc Thần hạ thấp giọng: “Ngoại trừ việc chích một kim vào mông em ra, họ sẽ chẳng làm gì cả.”

“Không thể nào.” Cố Sơ kinh ngạc.

“Một người lúc nào cũng huyên thuyên không ngớt rằng tôi tên là gì, tôi sống ở đâu, em cảm thấy bác sỹ sẽ cho rằng em bình thường?”

“Thế nếu là anh, anh sẽ làm thế nào?” Cô không phục.

“Không làm gì cả, ăn uống bình thường, nghỉ ngơi bình thường.”

“Thế thôi ư?”

“Thế thôi.”

Cố Sơ nhíu mày suy nghĩ.

“Có lúc, so với việc dốc hết sức để chứng tỏ bản thân với người khác chẳng bằng em cứ làm những việc em phải làm.” Lục Bắc Thần vuốt phẳng hàng lông mày của cô ra, nói: “Em vốn rất giỏi rồi, vì vậy không cần phải chứng tỏ với ai hết. Làm tốt việc của mình thì không cần nhiều lời, người ta cũng hiểu.”

Hình như cô hiểu đạo lý này.

“Thế nên việc công khai quan hệ của anh và em với việc thể hiện khả năng của em là hai việc khác nhau.”

“Em hiểu rồi.” Cố Sơ cảm thấy anh nói có lý, nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Nhưng thân phận của anh đè lên người em sẽ mang tới cho em áp lực.”

Lục Bắc Thần bật cười: “Thứ đè lên người em là cơ thể của anh chứ không phải thân phận của anh.”

“Đáng ghét.” Cố Sơ đỏ mặt: “Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy. Cho dù em không cần quan tâm tới họ, bên ngoài em vẫn là trợ lý của anh mà, phải không? Bản lĩnh của em cũng không thể quá yếu được.”

“Càng ngày càng hiểu chuyện.” Lục Bắc Thần dịu dàng hôn lên môi cô: “Em thông minh, học hỏi trước giờ vẫn rất nhanh lẹ.”

Cố Sơ nghe mà sướng rơn.

“Ví dụ như học tập, ví dụ như công việc, ví dụ như nấu nướng.” Anh khẽ cong môi, phủ ngón tay gầy lên môi cô, cọ nhẹ, trong đôi mắt đen láy ẩn chứa một dục vọng: “Hoặc ví dụ như…” Anh cố ý để lại nửa câu còn lại, nụ cười xấu xa thấm cả vào khóe mắt, ngón tay từ từ tách môi cô ra.

Cố Sơ lập tức hiểu ra, má bỗng chốc đỏ bừng, đẩy anh ra: “Em phải đi làm việc đây.”

Lục Bắc Thần mỉm cười kéo cô lại, ôm lấy cô từ phía sau: “Gấp gì chứ, anh chưa nói xong.”

“Còn gì dặn dò, thưa giáo sư Lục vĩ đại?” Cô dựa người lên lồng ngực rộng rãi của anh, hơi nghiêng mặt, e thẹn hỏi.

“Cho em thêm một ngày nữa, tới lúc đó mà còn nôn, anh sẽ đích thân cởi…” Lục Bắc Thần cúi đầu, mơn man bên tai cô, thanh âm trầm trầm quyến rũ, thấy cả người cô rõ ràng sững lại, anh mới cười gian xảo, từ tốn nói nốt chữ cuối cùng: “… mẫn cảm.”*

*Chữ ‘cởi’ đồng nghĩa với chữ ‘giải’ trong giải mẫn cảm.

~Hết chương 210~

Chọn tập
Bình luận