Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 277: Bí kíp nhận được

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Thường ngày, Lục Bắc Thần luôn điềm đạm, bình thản, gặp chuyện gì cũng chưa từng hoảng loạn, cho dù chuyện đó có hóc búa hơn nữa anh vẫn bình tĩnh, thong dong. Nhưng hôm nay sắc mặt anh có sự biến đổi, hơn nữa người ngoài nhìn vào lại khó rõ ràng. Điều này quả thực khiến người ta cảnh giác, chí ít thì La Trì cảm thấy không ổn.

Cố Sơ cũng nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt Lục Bắc Thần, nhưng cứ ngỡ anh sửng sốt vì tài nấu ăn của mình, cũng giống như phản ứng của những người khác bèn uể oải nói: “Sao? Ngỡ ngàng chưa? Có kinh ngạc phát khóc vì tài nấu ăn của em không? Đương nhiên, anh chủ động nhận thua em cũng sẽ không xem thường anh.”

Lục Bắc Thần khôi phục lại vẻ nhẹ nhàng mọi khi, đặt đũa xuống, cười khẽ: “Trong món thịt chiên này đã dùng bí kíp, thắng cũng chẳng vẻ vang gì.”

“Ai quy định trong món ăn không được dùng bí kíp?” Cố Sơ xem thường: “Anh nhìn mấy đầu bếp quốc tế đấy, có ai không cất giấu bí kíp?”

“Chị, chị có cả bí kíp?” Cố Tư ngạc nhiên hỏi.

“Dĩ nhiên rồi.” Cố Sơ thoải mái thừa nhận.

Lục Bắc Thần vừa cười vừa lắc đầu.

“Này, anh thế là có ý gì? Không nhận thua chứ gì?” Cố Sơ lườm anh.

Lục Bắc Thần nói: “Anh nhận thua.”

“Thế còn tạm được.” Cố Sơ vô cùng hài lòng về thái độ chủ động nhận thua của anh, cô cười lớn mời mọi người: “Đĩa đó của anh ấy quên đi cho xong, mọi người ăn đĩa con làm này.”

Sầm Vân cũng bị cô chọc cười: “Con bé này, lẽ nào lại đổ cả đĩa thịt đi? Lãng phí!”

“Nhưng mà con thật sự thích ăn đĩa của chị làm.” Cố Tư thành thật nói, lại gắp thêm một miếng thịt chiên.

“Ăn đi, ăn đi.” Cố Sơ nghe xong lại càng khoa chân múa tay.

Cố Tư đang định bỏ miếng thịt chiên vào miệng thì nghe thấy Lục Bắc Thần chậm rãi lên tiếng: “Đừng ăn nữa.”

Cố Tư ngẩn người, chiếc đũa cứ giơ ra trong không trung.

“Vì sao không để Tư Tư ăn?” Cố Sơ bất mãn.

“Bí kíp của thịt chiên có vấn đề, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe.” Lục Bắc Thần nhẹ nhàng nói.

“Hả?” Cố Tư buông thõng đôi đũa, miệng thịt rơi xuống bàn.

Cố Sơ nghe vậy, trừng mắt: “Anh đừng có mà không thắng được em lại bắt đầu vu vạ, bí kíp sao lại có vấn đề?”

“Vậy anh hỏi em, bí kíp này do em điều chế sao?” Lục Bắc Thần tươi cười nhìn cô.

“Dĩ nhiên…” Cố Sơ vênh mặt lên, rất muốn có dũng khí vì đã triệt để thắng anh một lần nhưng lại không chống cự được sự thành thật trong lòng, chép miệng mấy cái rồi hắng giọng: “Không phải…”

“Thế nên em thắng ở bí kíp, nhưng trong bí kíp chứa cái gì em lại không rõ.” Lục Bắc Thần đắc ý.

Cố Sơ lập tức cứng họng, nét mặt ngượng ngập, mãi sau mới hỏi: “Vậy anh nói xem, bí kíp có vấn đề gì?”

Những người khác cũng tò mò.

Lục Bắc Thần quét mắt nhìn món thịt chiên trên bàn rồi khẽ nói: “Đĩa thịt chiên này sở dĩ thơm phức vì được cho thêm bí kíp. Trong bí kíp có chứa hạt anh túc, sau khi hòa trộn, kết hợp với thịt chiên giòn sẽ có một mùi thơm nức mũi, khiến người ta thèm ăn.”

“Hạt anh túc?” Sầm Vân kinh hãi: “Có phải là thuốc phiện không?”

Cố Sơ bó tay: “Dì, dì đừng sợ hãi quá.” Rồi cô lại nhìn về phía Lục Bắc Thần, nói: “Chẳng lẽ anh lại không có thường thức như thế? Hạt anh túc? Đúng là giỏi khoác lác, sao em không nếm ra được trong này có hạt anh túc vậy? Mà nói khác đi, trong này có hạt anh túc thì đã sao? Bản thân hạt anh túc vốn đã có thể dùng vào thức ăn, có biết không? Nó đâu có độc, giờ toàn dùng dầu hạt anh túc rồi, rất an toàn.”

“Đúng là hạt anh túc an toàn, vô hại, nhưng bên trong còn chứa một hàm lượng lớn nước chiết xuất từ quả anh túc.”

Cố Sơ sững người.

“Thế là sao? Cái gì mà nước chiết xuất từ quả anh túc?” Sầm Vân tuy không hiểu ý của Lục Bắc Thần, nhưng cũng nhận thấy có chút bất ổn.

“Nước ép chiết xuất từ quả anh túc thường dùng làm thuốc phiện, ma túy,… hoặc những loại thuốc khiến người ta nghiện. Trong bí kíp có chứa thứ này, ngoài việc gia tăng mùi vị cho món ăn còn có ý muốn người ăn nảy sinh cảm giác nghiện mạnh mẽ.” Lục Bắc Thần khẽ nói.

“Ông trời ơi.” Cố Tư sợ đến nỗi đánh rơi đôi đũa xuống đất.

Cố Sơ cũng không ngờ trong bí kíp lại có loại nước này, nhất thời đờ đẫn, rất lâu sau mới nói: “Có phải… lưỡi anh có vấn đề gì không? Một nhà hàng lớn như vậy lại dám dùng phương thức này để thu hút khách ư?”

“Tin anh đi, lưỡi anh chưa bao giờ bán đứng anh.” Lục Bắc Thần rất kiên định.

Cố Sơ không còn lời nào để nói, trong giây lát càng không dám nếm món ăn này nữa. Thật ra cô cũng đã nghi ngờ phần nào, vì sao thịt chiên cứ phải dùng bí kíp này mới ngon? Chỉ cần để hơi nguội một chút là mùi hương sẽ bay hết, trở thành một món ăn rất đỗi bình thường? Thì ra bí kíp thật sự có vấn đề.

Những người khác sau khi nghe Lục Bắc Thần kết luận, đương nhiên cũng không dám ăn nữa. Hứa Đồng nói: “Từ lâu đã nghe nói có một số nhà hàng muốn làm ăn khấm khá mà đã thêm vỏ anh túc gì đó vào các món thương hiệu của mình để gây nghiện, nhưng không ngờ nhà hàng này còn quá đáng hơn, lại còn ép dịch ra để làm gia vị.”

“Chị, sau này chị đừng ăn cũng đừng làm nữa, lỡ bị nghiện thì phải làm sao?” Cố Tư càng nghĩ càng thấy hốt hoảng.

Sống lưng Cố Sơ cũng trở nên lạnh lẽo, nhưng vẫn sĩ diện, xua tay: “Hầy, làm gì có chuyện khoa trương như vậy. Người ta kinh doanh nhà hàng, dù có bỏ thứ này vào cũng suy nghĩ tới hàm lượng. Mở cửa hàng buôn bán ai lại muốn khách ăn vào bỏ mạng? Thôi, thôi, dù sao thì đĩa thịt này cũng nguội rồi, mọi người cũng đừng ăn nữa.” Dứt lời, cô bê đĩa thịt chiên quay vào bếp.

Sầm Vân cảm thán thương nhân bây giờ thật vô lương tâm, những người khác cũng hùa vào đồng tình.

Lục Bắc Thần đi vào bếp, đúng lúc nhìn thấy Cố Sơ đổ cả đĩa thịt vào thùng rác, gương mặt nhỏ xị ra, trông đã biết chẳng vui chút nào. Anh mím môi, đáy mắt thấm một nụ cười, bước lên trước.

Cố Sơ nghe tiếng có người đi vào, quay đầu nhìn, sau khi thấy anh bèn mặc kệ.

Lục Bắc Thần trông cô khó chịu, nụ cười nơi khóe môi càng đậm thêm. Anh ôm lấy cô từ phía sau.

“Đừng động vào em!” Cố Sơ giãy giụa.

“Đừng có hét ầm ĩ lên, để người ngoài nhìn thấy không hay đâu.” Cánh tay Lục Bắc Thần vòng quanh người cô như một cái lồng. Anh cúi xuống, ghé sát mặt cô, khẽ cười.

Cố Sơ bỏ chiếc đĩa trong tay vào bồn rửa bát, nghiến răng nói: “Giờ anh đắc ý rồi chứ gì?”

“Có cái gì để mà đắc ý?”

“Lưỡi quá biến thái, cả dịch quả anh túc mà cũng nếm ra được, anh rốt cuộc làm bằng cái gì vậy?” Cố Sơ hằn học nói.

“Anh ấy à… Quá trình hình thành ra anh cũng không được coi là quá phức tạp.” Lục Bắc Thần hơi cúi người xuống, chống cằm lên đỉnh đầu cô, cười khẽ: “Nói một cách đơn giản, sau khi tinh trùng đi vào tế bào trứng thì hình thành nên tiền nhân đực. Sau khi tế bào trứng thứ cấp hoàn thành lần phân chia thứ hai lại hình thành nên tiền nhân cái. Tiền nhân đực và tiền nhân cái tiếp xúc, màng của các tiền nhân biến mất, hợp lại, nhiễm sắc thể giới tính hợp nhất, ghép đôi trong sau khi hợp tử phân ly, trải qua một quá trình như vậy thế là có anh.”

“Anh…” Cố Sơ trừng mắt lườm anh.

“Được rồi, đừng giận nữa. Chỉ là một đĩa thịt thôi mà?” Lục Bắc Thần hạ giọng dỗ dành: “Nếu bí kíp đó tốt cho sức khỏe, anh tuyệt đối sẽ không vạch trần tại trận để khiến em mất mặt đâu.”

Cố Sơ hừ một tiếng: “Em không hẹp hòi vậy đâu!”

Lục Bắc Thần cười khẽ.

“Anh đừng đắc ý, không phải em thua anh, là em thua bí kíp.”

“Được, anh biết rồi.” Lục Bắc Thần nhường nhịn: “Bây giờ có thể nói cho anh biết, đây là bí kíp của ai được rồi chứ?”

Cố Sơ thở dài nặng nề: “Là Ngoại Than Hối. Haiz, hôm nào em phải nhắc nhở Lăng Song và Tiếu Tiếu, tuyệt đối đừng tới nhà hàng đó ăn uống nữa.”

“Đừng nói quá nhiều với bên ngoài.” Lục Bắc Thần dặn dò: “Lát nữa ra ngoài cũng đừng nhắc nhiều về nhà hàng này.”

Cố Sơ không hiểu.

“Trước mắt anh chỉ nghi ngờ bước đầu, chuyện này vẫn phải giao cho các cơ quan liên quan điều tra mới được.” Lục Bắc Thần lại hỏi: “Bí kíp còn lại bao nhiêu?”

Cố Sơ ngẫm nghĩ: “Trong tủ lạnh còn một ít.”

Lục Bắc Thần xoay người đi mở tủ lạnh, lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ: “Là cái này?”

Cố Sơ gật đầu.

Lục Bắc Thần xem xét tỷ mỉ một lát rồi lắc lắc chiếc lọ, sắc mặt trở nên nặng nề. Lát sau, anh tiện tay đút nó vào túi áo.

“Ra ngoài ăn cơm đi.” Anh giơ tay về phía cô.

Cố Sơ muốn đưa tay ra nhưng lại đè nén suy nghĩ ấy xuống, hất cằm lên: “Hứ.” Rồi nhấc chân định đi.

Anh bật cười kéo cô lại: “Còn giận à?”

“Tóm lại là chưa tha thứ cho anh.”

Lục Bắc Thần cúi xuống nhìn cô. Ở khoảng cách gần thế này anh mới cảm thấy dâng trào nỗi nhớ, bất giác ghé sát mặt cô. Còn chưa kịp áp lên môi cô, cô đã giơ tay chặn lại: “Đừng có chấm mút cô đây nhé! Bên ngoài còn có cảnh sát đang ngồi kìa, cẩn thận em báo cảnh sát anh cợt nhả với em!”

Nét mặt anh khó xử: “Sơ Sơ…”

Ngay sau đó Cố Sơ giơ chân giẫm vào chân anh, Lục Bắc Thần không cẩn thận trúng chiêu, kêu đau mãi…

***

Một bữa tối vừa ăn vừa uống tới hơn mười một giờ, khi mọi người ra khỏi nhà Sầm Vân thì đã ngà ngà say. Quỳnh Châu ít bụi bặm nên ánh trăng cũng đẹp, như một chiếc đĩa sáng rực treo trên bầu trời đêm. Khi đứng bên biển ngắm nhìn, gần như có thể giơ tay với lấy.

Ăn tối xong ra bờ biển ngắm trăng, quả thực là một chuyện vui.

Không ít người ra đây ngắm trăng, chí ít còn có mấy cái lều bạt dựng sẵn chuẩn bị qua đêm. Xa xa là ánh lửa trại hừng hực, tiếng ca múa vô cùng rộn ràng.

Đám Cố Sơ uống cũng rất hăng, đùa nghịch cùng Thịnh Thiên Vỹ. La Trì cũng muốn tham gia nhưng bị Lục Bắc Thần kéo qua một bên.

“Làm gì vậy?” La Trì nhìn mãi về phía Cố Tư.

Lục Bắc Thần giơ tay xoay mặt anh ấy lại, lấy bí kíp trong túi ra: “Bí kíp món thịt chiên của Ngoại Than Hối.”

La Trì sững người: “Ngoại Than Hối?”

Nét mặt Lục Bắc Thần nặng nề.

La Trì đón lấy, nhìn tỉ mỉ dưới ánh trăng: “Thật sự nhìn không ra đấy, lại có người có thể ép nước quả anh túc trong suốt thế này.”

“Trong này không có hạt anh túc và dịch quả anh túc.” Bất ngờ, Lục Bắc Thần lại nói vậy.

“Hả?”

“Cần phải điều tra.” Lục Bắc Thần sa sầm mặt lại: “Trong bí kíp này có máu và mỡ người.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky