Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 256: Người đi rồi, trái tim ở lại

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Lục Bắc Thần không màng tới ánh mắt của những người xung quanh, lại tự uống rượu của mình, dáng vẻ nhàn nhã thong dong. La Trì chứng kiến mọi chuyện xảy ra trước mắt với vẻ buồn cười, cũng tiện tay với lấy một ly rượu, nhấp một ngụm rồi nói: “Trò tình cảm này tổn thương lòng tự trọng của người khác quá, đối diện còn có một người đang thở đây mà cũng không nhìn thấy.”

Lục Bắc Thần ngước lên nhìn anh ấy, không nói câu nào.

“Tôi thấy cuối cùng cũng chỉ có mỗi Cố Sơ chịu đựng được cái tính dở hơi của cậu.” La Trì cười không chút khách khí.

Lục Bắc Thần dựa người ra sau ghế, thờ ơ nói: “Cảnh sát La, ngang nhiên chiếm của hời của người dân có tốt không? Tôi đâu có định mời cậu uống rượu.”

“Bức tượng Phật cậu đây không chịu nhúc nhích, tôi chỉ còn cách xả thân ở bên tôi. Tôi ấy à, suốt cả năm vì chuyện phá án không đâm vào rừng thì cũng trực chờ trong núi hoang, đâu có được sống ngày nào tử tế? Có ngày nào được hưởng phúc đâu? Từ sau khi đi theo, làm đồng nghiệp của ông anh, các vụ án lại còn tăng cấp độ ghê rợn. Bây giờ, tôi ngồi đây xin một cốc rượu để uống cũng không được chắc?” La Trì cực kỳ ấm ức.

Lục Bắc Thần nhìn anh ấy, không chút nuông chiều: “Cậu muốn hưởng phúc cũng dễ lắm, rút thẳng khỏi tổ chuyên án chẳng phải là xong sao? Ngày ngày giúp xóm giềng bắt mèo tìm chó, hay là vợ chồng nhà nào xích mích, cậu tới hòa giải đôi câu, sáng chín giờ đi, tối năm giờ về, không mưa gió bão bùng, tốt đấy.”

“Trời giao trọng trách cao cả cho ta, trước hết ắt phải rèn luyện ý chí.” La Trì tỏ ra nghiêm túc: “Tôi đã bước vào một con đường không có lối về rồi, chỉ có thể bước thẳng về phía trước, muốn quay đầu khó đây.”

“Không khó đâu, quay lại đường cũ.” Lục Bắc Thần đáp nhẹ tênh.

La Trì nghẹn lời, ngẫm nghĩ rồi cười: “Nửa đêm nửa hôm cậu không về nhà chắc là có ẩn tình gì đây? Sợ làm ồn tới Cố Sơ? Giáo sư Lục à, cái lý do này của cậu hơi khiên cưỡng đấy.”

“Trước khi ông trời giao trọng trách cao cả cho cậu đã để cậu quen biết tôi, có biết vì sao không?” Lục Bắc Thần hơi cong môi.

La Trì nhìn anh đầy cảnh giác, chắc chắn không có câu nào tử tế.

“Chính là để tôi rèn luyện ý chí của cậu, hành hạ xương cốt của cậu, bỏ đói cái bụng của cậu, rút cạn cơ thể của cậu.” Lục Bắc Thần nói một câu thảm khốc.

La Trì nuốt nước bọt, nhướng mày: “Văn chương của cậu khá đấy chứ, ở nước ngoài cũng dạy cái này à?”

“Thật ngại quá. Kiến thức dự trữ của tôi khá lớn.”

La Trì há hốc miệng, cảm thấy tới lúc chuyển chủ đề rồi, nếu không chắc chắn sẽ bị cậu ta làm tổn thương tới chết. Thấy anh không có ý định rời đi, nên La Trì cũng không miễn cưỡng nữa, giơ tay gọi phục vụ quán bar: “Này, chỗ này có bánh bao chiên hay là mỳ úp gì đó không?”

Giọng anh ấy khá vang, người bên cạnh không muốn nghe thấy cũng khó, kết quả thu về không ít cái nhìn quái lạ. Lục Bắc Thần dường như cũng không lạ, vẫn chậm rãi uống rượu, mặc cho La Trì làm trò cười cho thiên hạ. Người phục vụ hơi ngẩn ra giây lát, rồi khôi phục lại nụ cười trên mặt rất nhanh: “Xin lỗi anh, không có mấy món anh gọi ạ.”

“Vậy chỗ cậu có món gì?” La Trì hỏi xong rồi lập tức nói: “Cái gì cũng được, chỉ cần no bụng được là được.”

“Xin lỗi anh, chỗ này là quán bar, chúng tôi không phục vụ đồ ăn ạ.”

La Trì tuyệt vọng nhìn Lục Bắc Thần: “Giáo sư Lục vĩ đại, cậu có thể thương hại tôi với, cho tôi về nhà cậu được không? Tốt nhất là để Cố Sơ làm thêm cho tôi một món nhỏ gì nữa.”

Lục Bắc Thần bực bội nhìn anh ấy, móc ví, rút ra kha khá tiền rồi đưa cho người phục vụ: “Làm đại cái gì đó cho anh ấy ăn, đây là tiền boa.”

Người phục vụ ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Dạ vâng, thưa anh.”

Khi người phục vụ đi rồi, La Trì nhướng mày nhìn Lục Bắc Thần: “Cậu đang thể hiện với tôi những vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì không phải vấn đề đấy à?”

“Tôi chỉ dùng tiền giải quyết phiền phức thôi, ví dụ như cậu.” Lục Bắc Thần đáp không chút khách khí.

La Trì bĩu môi.

Chẳng mấy chốc, người phục vụ đã bê lên một đĩa sandwich, còn cả mấy món chiên vặt. La Trì liếc qua rồi nói: “Mấy món trước mắt này còn chưa tới 100 đồng, cậu đưa cậu ta nhiều tiền thế?”

“Hoặc là ăn no rồi đi, hoặc là cầm những thứ này biến ngay.” Lục Bắc Thần nói một câu.

La Trì giơ tay đầu hàng, cầm miếng sandwich lên, ấn ngấu ăn nghiến, xem ra là đói bụng thật. Lục Bắc Thần im lặng rót cho anh ấy cốc nước chanh. Khi đưa cho La Trì, anh vô thức nhớ lại ngày thường Cố Sơ hay pha nước chanh cho mình. Anh không thích ăn ngọt, mỗi lần pha nước chanh cô lại bỏ thêm hai lát chanh tươi, nhưng lần nào cô cũng ôm cốc của mình tới trước mặt anh cố tình kêu chua, anh lại bỏ thêm hai viên đường lạnh vào cốc cho cô.

Cô hay cười hì hì hỏi anh: Bắc Thần, Bắc Thần, anh có biết vì sao nhìn thấy những người con gái khác đối xử tốt với anh em lại không ghen không?

Anh những tưởng cô sẽ trả lời những câu khiến anh cảm động, ví dụ như vì em biết trong lòng anh có em gì gì đó. Nhưng cô lại nói: Vì bình thường uống nước chanh quá chua, em chỉ cần uống nước chanh là đủ rồi, làm gì còn cần ‘ăn giấm’ nữa.

Khiến anh không biết nên khóc anh hay cười.

Rồi về sau, anh tình nguyện bảo cô pha nước chanh ngọt một chút.

Lục Bắc Thần cũng tự rót cho mình một ly nước chanh. Sau khi uống một ngụm, mùi vị của nó cực nhạt, chẳng khác gì nước lọc, vốn không thể so sánh với nước chanh Cố Sơ pha. Anh nhíu mày, lại nhớ về câu nói “Vậy thì chia tay đi” đó của Cố Sơ, tâm trạng nặng nề buồn bực khác thường. Hai chữ ‘chia tay’ như hai lưỡi dao đâm xuyên qua ngực anh, càng uống nhiều rượu, nỗi đau ấy càng nặng thêm.

Giây phút hai chữ ấy bật khỏi miệng cô, có trời biết, anh thậm chí còn muốn giết cô.

Lục Bắc Thần siết chặt chiếc cốc, trong ánh mắt là sự lạnh lẽo không thể tan đi, đầu mày anh nhíu chặt, cằm cứng đờ. Nhưng dù có giận thế nào anh vẫn không dám đi xa, chỉ chọn một vị trí phía dưới nhà. Thật ra anh biết rõ mình đang sợ điều gì, dù cô có nhẫn tâm, có càn quấy cỡ nào, anh vẫn sợ cô bỏ đi.

Một cuộc cãi vã khiến người ta nghẹt thở. Anh biết cô đã khóc, từng tiếng thút thít khe khẽ ấy như cứa nát trái tim anh. Anh lại chẳng biết phải an ủi cô thế nào, cũng giống như anh không hiểu sao hai chữ ‘chia tay’ lại có thể bật ra khỏi miệng cô một cách dễ dàng như vậy.

Anh rời khỏi nhà, nhưng trái tim như vẫn ở lại đó.

Chỉ mang theo ví tiền và di động, không mang theo đồng hồ và chìa khóa xe, thật ra anh chỉ muốn cô biết an sẽ không đi xa. Cứ chốc chốc anh lại nhìn vào di động là mong cô có thể gọi một cuộc điện thoại hỏi anh ở đâu. Anh không cần cô nói gì nhiều, cho dù chỉ hỏi một câu đơn giản như vậy, cho dù thái độ có tệ cỡ nào anh cũng sẽ lập tức quay về.

Di động vẫn chưa vang lên, nhưng người gọi tới lại là La Trì.

“Thì ra Ngoại Than Hối là một chuỗi nhà hàng, Thượng Hải có một chi nhánh, Bắc Kinh có một chi nhánh. Thẩm Cường làm việc ở phía nhà ăn Bắc Kinh. Thế nên tôi không hiểu, rõ ràng Bàng Thành chết ở Thượng Hải, nhưng còn Thẩm Cường thì chết ở Bắc Kinh hay Thượng Hải đây? Hai người này sao lại quen biết nhau?” Khi đã ăn được ngang dạ, La Trì bắt đầu phân tích vụ án.

Anh ấy huyên thuyên một hồi, Lục Bắc Thần chẳng tỏ thái độ gì. La Trì ngước lên nhìn anh, thấy anh cứ nhìn mãi về một phía, bèn tò mò nhìn theo, vừa nhìn xong lại cảm thấy kỳ quặc. Đang yên đang lành cứ nhìn chăm chăm về phía nhà mình làm gì? La Trì khuơ khuơ tay về phía anh: “Này người anh em, nhìn tôi đây này.”

Lúc ấy Lục Bắc Thần mới quay lại.

“Rốt cuộc cậu làm sao thế hả?” La Trì hiếu kỳ: “Hay là, cậu với Cố Sơ làm sao rồi?”

Lục Bắc Thần uống cạn rượu trong ly, cất giọng nhàn nhạt: “Thượng Hải lớn đến mức nào? Dựa vào hiệu suất làm việc của các cậu, nếu Thẩm Cường bị hại ở Thượng Hải thì đã có phát hiện từ lâu rồi.” Anh nhảy thẳng vào vụ án.

“Ý của cậu là hung thủ giết chết Thẩm Cường rồi lại đưa hài cốt của Thẩm Cường tới Thượng Hải?” La Trì chép miệng: “Không phải biến thái bình thường đâu.”

“Sau khi tất cả mọi khả năng bị loại trừ, thì những khả năng còn lại dù là vô lý nhất cũng chính là sự thật.”

“Hương nước hoa lưu lại tại nhà Bàng Thành, trước mắt nhắm vào tổng cộng bốn đối tượng, một trong số đó là Lăng Song, nhưng dù là Lăng Song hay ba người còn lại thì qua điều tra của chúng tôi hình như cũng chẳng có liên quan gì tới Bàng Thành.”

Lục Bắc Thần trầm tư.

“Tóm lại đây cũng là một manh mối khá quan trọng, vào lúc thích hợp tôi sẽ tiến hành thẩm vấn Lăng Song. Ngoài ra, đã chứng thực được cả hai cửa hàng Ngoại Than Hối đều thuộc quyền quản lý của Thịnh Thiên Vỹ, hình như từ ngày mua lại của Tưởng Ái Tòng, mọi nhân viên trong nhà hàng đều được giữ nguyên. Các nhân viên đều nói chưa từng thấy sếp lớn xuất hiện, mọi việc lớn nhỏ trong nhà hàng đều do giám đốc quản lý.” La Trì uống một ngụm nước chanh, có lẽ cảm thấy khó uống lại bắt đầu cướp rượu với Lục Bắc Thần.

Lục Bắc Thần vẫn im lặng.

“Muốn điều tra Thịnh Thiên Vỹ thì phải nhờ sự trợ giúp của cảnh sát Bắc Kinh, dù sao thì anh ta cũng ở đó, nếu như tới Thượng Hải thì dễ rồi.” La Trì nhấp một ngụm rượu: “Cô trợ lý đó của anh ta, à, chính là Hứa Đồng, chị họ của Cố Sơ, không phải nhân vật vừa đâu. Nghe nói cô ấy quen biết Thịnh Thiên Vỹ từ khi còn làm việc trong Tinh Thạch, Thịnh Thiên Vỹ rất tín nhiệm, thậm chí còn giao cả cho cô ấy xử lý hạng mục năng lượng bên Trung Đông. Thế nên một khi điều tra vào đường dây này, chắc chắn không thể không liên quan tới Hứa Đồng.”

Lục Bắc Thần chậm rãi uống rượu, không biết đang nghĩ gì. La Trì ngẫm nghĩ rồi nói: “Bây giờ rắc rối nhất là Cố Sơ. Vụ này không giống với vụ Tiêu Tuyết, dù sao thì cũng dính líu tới cả người thân và bạn bè của cô ấy, tới lúc đó cậu phải tốn công sức rồi. Một khi cô ấy làm việc theo cảm tính, cậu sẽ gặp họa đấy.”

Lục Bắc Thần vẫn không nói câu nào.

“Này, cậu nói gì đi chứ, sao thế? Chơi trò im lặng là vàng phải không?” La Trì sốt ruột, gõ lên bàn.

“Tôi sẽ không để cô ấy tham gia vào vụ án này, chí ít thì thời gian tới sẽ không.” Lục Bắc Thần từ tốn lên tiếng.

“Lỡ cô ấy đòi tham gia thì sao?”

“Cô ấy có thể sẽ không có thời gian tham gia.” Lục Bắc Thần nói.

“Xem ra đối phó với phụ nữ cậu vẫn có chiêu. Em gái Cố bướng bỉnh là thế, mà cậu vẫn tự tin đầy mình.” La Trì trêu chọc.

Lục Bắc Thần không để tâm, bình tĩnh nói: “Thật ra, đường dây Thịnh Thiên Vỹ tôi đã theo rất lâu rồi.”

Câu nói này khiến La Trì sững người, hỏi: “Thế là ý gì?”

“Chuyện ba người trợ lý của Thịnh Thiên Vỹ lấy chồng cậu biết chứ?”

Chọn tập
Bình luận
× sticky