Tôi đang nghỉ hè với các con và đang đọc một cuốn sách mới. Cách viết thật hay. Tôi đang thư giãn và làm tươi mới. Tôi chưa bao giờ ăn quá nhiều trong đời. Có lẽ lần sau tôi sẽ viết sách về chế độ ăn uống chăng?
Chiều qua tôi cùng các con thuê một chiếc thuyền nhỏ và xuôi về bờ biển Amalfi. Tôi cứ bám dọc theo bờ biển, cố giữ lúc nào cũng đi gần bờ, không bao giờ dám chạy xa khỏi đất liền. Hành động đó khiến tôi suy nghĩ về nhà thám hiểm Christopher Columbus, về việc chấp nhận rủi ro một cách khôn ngoan.
Các nhà thám hiểm trước Columbus đều sợ hãi khi không còn nhìn thấy bờ biển. Họ cứ bám vào những gì từng biết. Họ lựa chọn sự an toàn. Họ không dám liều. Columbus thực hiện một hành động khác biệt. Ông thật can đảm. Ông đi thẳng ra biển. Đi vuông góc với bờ biển, và tìm thấy một thế giới mới.
Tất nhiên tôi phải bảo đảm an toàn cho các con. Tôi chỉ cố đưa ra một ý tưởng rằng: sự vượt trội, với tư cách một nhà lãnh đạo hoặc một cá nhân, đôi khi đòi hỏi bạn phải rời bỏ vùng đất an toàn. Đôi khi chỉ cần bạn ra khỏi nơi thân quen, và tiến về phương trời xa lạ. Để thử một cách thức mới. Để nghĩ một ý tưởng mới. Để thực hiện một cung cách mới. Để đi vuông góc với bờ biển khi thế giới còn lại vẫn cứ bám theo bờ biển và đeo cứng sự an toàn. Tất nhiên – cảm giác sợ hãi là chuyện thường tình trong trải nghiệm trên một đại dương mênh mông của sự thay đổi, sự chuyển tiếp và phát triển. Nhưng như Lord Chesterfield đã nói: “Ta không thể nào khám phá chân trời mới trừ phi sẵn sàng đi xa khuất bờ biển.”