Điện thoại của Leah reo vang vào lúc 7 giờ năm phút tối. Amitabh gọi.
“Chào em,” anh nói. “Em đang làm gì thế?”
“Đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh đang làm gì?”
“Anh đang ở trong bồn tắm.”
Leah thấy kỳ lạ làm sao khi mọi người có thể gọi điện trong khi đang tắm bồn. Gần như thể người ta mời mọc người đối thoại tưởng tượng ra họ đang trần truồng. “Anh muốn gì nào?” cô nói, sẵng giọng hơn dự định.
“Chẳng muốn gì. Anh chỉ nghĩ đến em thôi. Muốn biết chắc là em ổn cả.”
“Ồ.”
“Em đã tìm được chỗ ở mới chưa?”
“Chưa,” cô đáp, cuốn dây điện thoại quanh cổ tay. “Em kiếm được một khoản tiền mặt tuần trước nên em đã quyết định sẽ ở lại đây thêm một tháng nữa.”
“Cái gì! Nhưng như thế thì lãng phí quá! Trả cả chỗ tiền nhà ấy chỉ cho mình em thôi.”
“Nào, thế anh gợi ý xem em nên làm gì?”
“Anh cũng không biết nữa. Anh chỉ nghĩ là nếu em kiếm được ít tiền thêm thì em nên gửi vào ngân hàng, bắt đầu tiết kiệm cho một khoản đặt cọc.”
Leah trợn mắt lên. “Ồ, Chúa ơi, Am, bỏ qua chủ điểm đó đi, xin anh đấy. Em chán nghe điều ấy lắm rồi. Ngoài ra, còn liên quan gì đến anh nữa đâu.”
“Ồ, đừng nói thế mà Leelee.”
“Và đừng có gọi em là Leelee nữa.”
“Tại sao không?”
“Bởi vì đó là tên gọi khi em là bạn gái anh, chứ không phải là bạn gái cũ của anh đâu.”
“Đúng, nhưng với anh, em sẽ luôn luôn là Leelee.”
“Cái gì, kể cả khi anh kết hôn với một cô gái từ Mumbai tới và có một đàn con rậm lông ấy ư?”
Amitabh cười to, rồi anh thở dài. “Ồ, Chúa ơi, Leah. Chúa ơi, anh chẳng biết nữa. Có thể tất cả là một sai lầm, em biết không.”
Leah nheo mắt và dẩu môi ra cùng một lúc, cơ thể cô theo bản năng co lại bên trong. “Cái gì cơ?”
“Có lẽ chúng ta không nên bỏ cuộc dễ dàng như thế.”
“Chúng ta ư?!”
“Ờ, phải rồi, là anh. Lẽ ra anh nên… Chúa ơi, anh không biết nữa.”
“Amitabh, chính xác thì anh định nói gì đấy?”
“Anh cũng chẳng biết mình nói gì nữa.
Nhưng anh nhớ em, thế thôi. Anh đã không nghĩ là anh sẽ, thế mà anh rất nhớ.”
Leah để ý thấy một bóng người trên vỉa hè đối diện, cao và gầy, được chiếu sáng bởi ánh đèn đường trên đầu. Cô khum tay tì lên cửa sổ và ngó ra ngoài. Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân vội vã. Đó là Joanne.
“Xin lỗi nhé, Am, chẳng biết anh đang nói những gì. Em phải đi đây. Em sẽ gọi lại cho anh. Chào nhé.”
Cô đặt điện thoại xuống và chạy vội về phía cửa ra vào. Joanne đang sắp sửa mở cánh cổng vào vườn.
“Joanne!” Cô gọi. “Xin chào!”
Joanne quay ra và liếc nhìn cô. Cô ta mặc một chiếc áo khoác bằng da đen, đi tất ren đen cùng đôi bốt cao đến mắt cá chân màu đen, đính những quả cầu bằng lông màu đen phía ngoài. Tóc cô nhuộm đen và được buộc ra sau bằng một chiếc cặp hình quả sơ ri đính đá. Cô đánh son màu đỏ và viền mắt đen, trông cô hơi giống Juliette Binoche[24] vào một ngày không may mắn.
[24] Diễn viên và nghệ sĩ múa xinh đẹp người Pháp.
“Xin lỗi, tôi không có ý làm cô giật mình.”
“Tôi không giật mình,” cô ta đáp lạnh lùng.
“Phải. Tôi chỉ, ờ… tôi hy vọng cô không lấy làm phiền vì tôi chặn cô lại giữa đường như thế này, nhưng tôi có ý muốn trao đổi với cô về một chuyện.”
Joanne nheo mắt nhìn Leah, như thể đang cố gắng biết chắc cô là loại người gì. “Xin lỗi,” cô ta nói, lấy chìa khóa ra khỏi túi, “nhưng cô là ai và sao mà cô biết tên tôi?”
Leah nhìn cô ta ngạc nhiên. Chắc hẳn trong hai năm qua phải có một lần cô ta để ý đến cô chứ? “Ờ, tôi tên là Leah? Bạn của Toby. Tôi sống ở đây.” Cô chỉ vào cửa nhà mình. “Ngay bên kia đường.”
“Ồ,” Joanne nói, “tôi hiểu rồi.”
“Và lý do khiến tôi muốn nói chuyện với cô là, tôi biết việc này nghe có vẻ hơi lạ, nhưng tôi có để ý thấy cô quan tâm rất nhiều đến vẻ ngoài của mình…”
Joanne liếc nhìn xuống chiếc áo khoác da của mình. “Này,” cô ta nói, “tôi thì tôi không nói thế đâu.”
“Ồ, có chứ. Tôi luôn thấy cô rất ổn, cô thường mặc các loại quần áo khác nhau, để các kiểu tóc khác nhau. Ý tôi là, tôi rất lười chuyện ăn mặc, trang điểm hay đại loại thế. Quần jeans, bốt, một chút thuốc chải mi là tất cả những gì tôi sử dụng. Hàng năm trời tôi không thay đổi hình ảnh của mình. Và đó là điều tôi muốn nói với cô. Tôi quản lý một cửa hàng quà tặng ở Muswell Hill, cửa hàng Chim Ruồi Hồng ấy.”
“Ồ, phải,” cô ta gật đầu. “Tôi biết cửa hàng đó.”
“Này nhé, thứ Sáu tới chúng tôi có một buổi tối đặc biệt ở cửa hàng, để đón mừng dòng mỹ phẩm mới được ra mắt.” Cô lôi một chiếc card màu hồng từ trong túi ra, và đưa cho cô ta. “Mỹ phẩm trăm phần trăm nhập khẩu từ California. Chúng tôi là nhà bán lẻ đầu tiên ở London. Họ gửi đến chỗ chúng tôi một chuyên viên trang điểm và họ sẽ trang điểm miễn phí, rượu vang miễn phí, đồ ăn vặt và các thứ khác. Một buổi tối khá là riêng tư. Tôi chỉ được phép mời một số ít người và tôi nghĩ rằng có lẽ cô sẽ thích một buổi tối kiểu như vậy?”
Joanne lật chiếc card lại và nheo mắt nhìn nó. “Cô nói là khi nào ấy nhỉ?”
“Tối thứ Sáu. Từ sáu giờ rưỡi đến chín giờ.”
“Hừm.” Joanne lật lại chiếc card. “Tôi cũng không biết nữa.” Cô vờ không để tâm, nhưng Leah có thể nói rằng Joanne đã cắn câu. Cô ta sẽ đến, không nghi ngờ gì nữa.
“Được thôi,” cô nói, “nếu cô không đến được, thì hãy báo cho tôi biết. Số lượng khách mời hạn chế, và tôi mong được chuyển lời mời tới một người nào khác nếu như cô không thể đến được.”
“Vậy,” cô ta nói, đút chiếc card vào túi xách. “Được rồi. Tôi sẽ tới.”
“Cô sẽ đến nhé?”
“Ừm. Tính cả tôi nhé.”
“Tuyệt lắm,” Leah tươi cười. “Tôi rất mừng. Sẽ là một buổi tối rất tuyệt. Cô sẽ rất thích cho mà xem.”
Và rồi một điều quan trọng xảy ra – Joanne mỉm cười. “Tôi mong đến hôm đó,” cô ta nói. “Cám ơn cô đã mời tôi.”
“Tôi rất hân hạnh,” Leah nói, “vô cùng hân hạnh.”
Leah liếc nhìn chiếc điện thoại khi cô quay về nhà. Hình ảnh Amitabh to béo, nhăn nhúm nằm trong nước lạnh, đợi chờ cô gọi lại, thoáng qua óc. Cô chạm hờ ngón tay vào chiếc điện thoại, rồi rụt lại. Cô không thể đối diện với việc đó lúc này. Ngày mai cô sẽ gọi anh.
Thay vào đó cô quay trở lại cửa sổ phía trước và nhòm ra ngoài phố lần nữa. Cô nhìn thấy bóng ai đó cử động, đi lên cầu thang, qua cửa sổ chính giữa ngôi nhà Chim Công. Cô đoán rằng đó là Joanne, trên đường trở về căn phòng cô đơn, như pháo đài của mình, với tấm giấy mời màu hồng trong túi. Cô liếc nhìn lên phía trên và nhìn thấy Toby, ngồi như mọi khi bên cửa sổ, lúi húi với chiếc máy tính. Cô tự hỏi anh đang xem gì trong đó. Có lẽ anh đang ở trong một chatroom, trò chuyện với một cô gái to béo người Maryland[25] tên là Paris? Hay là anh đang suy ngẫm về thơ ca của mình? Hoặc giả anh đang nhìn chằm chằm, vô định, vô nghĩa vào khoảng trắng trống rỗng.
[25] Một bang ở Mỹ.
Cô tự hỏi không biết anh có vừa thấy cô chuyện trò khi nãy với Joanne trên phố không.
Cô tự hỏi không biết anh có đồng ý với việc làm của cô hay anh nghĩ là cô đang can thiệp vào việc của anh.
Một vài phút sau anh đứng dậy, đi về phía bên kia gian phòng, rồi quay trở lại và kéo rèm, và bỗng dưng Leah thấy mình nhìn vào ngôi nhà tối om, tĩnh lặng. Cảm thấy hơi kỳ quặc, cô kéo rèm cửa nhà mình lại và tiếp tục với buổi tối của riêng mình.