Tuần thứ ba của tháng Hai trời trở nên quang hơn, nắng ráo và ấm hơn vài độ C. Toby không còn cần phải đội mũ khi nhào bột mỗi sáng sớm và không còn giật nẩy mình khi ngồi xuống bệ sứ trong toa lét.
Mọi việc tiến triển. Ngôi nhà hoàn thiện dần. Các phòng tắm được lát đá và lắp hệ thống chiếu sáng. Toby chỉ nhìn mấy cái nhà tắm hoàn chỉnh một lần và đi mua ngay khăn tắm bằng vải bông dày màu sô cô la và màu đất trị giá 300 bảng. Thợ đã làm việc trên mái và một thợ nước đã thay bể nước và tất cả các máy sưởi. Một công ty đồng nát đã đưa những đồ đạc cuối cùng của Gus đi và thảm của ông cụ đã được lột ra, cuộn lại và quẳng vào thùng chứa rác. Boris bây giờ cư ngụ trong phòng của Toby, mòn mỏi, ủ rũ và khước từ chuyện ăn uống, chậm rãi biến thành một bộ xương nhỏ xíu màu đen.
Thợ trang trí nhà sẽ bắt đầu làm việc tuần sau và nhiều ngày trời Toby chỉ nhìn đăm đăm vào những tấm thẻ màu, cố gắng đưa ra quyết định trước cả trăm tông màu xám và be khác nhau. Phòng của anh la liệt những lọ thử màu và tường phủ đầy những nhát chổi sơn với chú thích bằng bút chì: Cát Labrador 12. Anh cũng có một hộp đựng mẫu thảm để dưới gầm bàn (Sợi sidan hay sợi cói? Hay anh chỉ cần bào nhẵn sàn gỗ thôi?). Hai người đàn ông trẻ tên là Liam và Guy đang thay bếp, vì thế chiếc tủ lạnh đứng sừng sững trong hành lang và mọi người phải dùng một chiếc bếp điện đôi để nấu trong phòng ăn. Dọc theo tường xếp những hộp đựng đồ ăn, dao dĩa, nồi niêu, xoong chảo. Căn nhà bừa bộn, nhưng đang thay da đổi thịt.
Vào cuối tháng Ba khi bố Toby về đến, căn nhà sẽ được hoàn thành và đưa ra thị trường. Nhưng nó hẵng còn đầy người. Việc sử dụng bàn tay bọc nhung để giải tán mấy người thuê nhà của Toby đang dậm chân tại chỗ.
Ruby vẫn ngủ với người đàn ông đã có vợ kia và sống qua ngày bằng tiền anh ta cho cùng với chút tiền bèo bọt thỉnh thoảng cô được khi đi diễn. Mối tình non nớt của Con với cô gái đài các làm việc ở Vogue có vẻ như đã kết thúc. Melinda say sưa vì sự chuyển biến xa hoa của ngôi nhà và càng quyết tâm ở lại đây hơn bao giờ hết. Và Joanne thì biến mất. Theo đúng nghĩa đen của từ đó. Sáng hôm sau ngày “chồng” của cô theo cô về nhà, cô đi làm và kể từ đó không ai nhìn thấy cô nữa. Cô để một phong bì dưới cửa phòng Toby với tiền thuê nhà cho tháng tới và một lời nhắn ngụ ý rằng cô đi nghỉ.
Và Leah – Leah lại một lần nữa sống chung với tay y tá.
Cô không bao giờ trả lời mẩu giấy ghi lời nhắn của Toby về việc đi bơi và kể từ đó họ cũng không gặp lại nhau. Lại một lần nữa cô đơn giản chỉ là người phụ nữ sống bên kia đường với người bạn trai là y tá. Và không có Leah – Toby lạc hướng. Anh không biết đối phó làm sao với những điểm yếu và những cung bậc trong đời sống tình cảm của những khách thuê nhà của mình. Anh không thể thu xếp những cuộc gặp ngẫu nhiên và nghĩ về cái gì họ cần. Bản danh sách ghim ở mặt trong cánh tủ của anh không được sờ đến, dừng lại ở con số 10, giống như một cảnh video bị đóng băng. Vậy là, anh ngồi trong phòng mình, bên cửa sổ, vờ làm thơ và chờ đợi một điều gì đó xảy ra lần nữa. Toby lại trở về với số không.