Trong khi Leah đi về gần tới cửa nhà mình đêm hôm đó, một chiếc taxi dừng lại trên đường và một người đàn ông bước ra. Anh ta đưa một chiếc va li lớn ra khỏi xe và kéo nó trên vỉa hè, rồi lên bậc thềm của Nhà Chim Công. Leah nhìn theo từ phía đường bên này, tự hỏi anh ta là ai và anh ta làm gì. Cô cũng thoáng nghĩ đó có thể là bố Toby, nhưng trông anh ta còn trẻ quá. Và, bên cạnh đó, tháng sau bố Toby mới đến cơ mà. Cô đứng đợi xem ai ra mở cửa. Đó là Toby. Trông mặt anh hơi đỏ và anh có vẻ hơi chếnh choáng. Cô không nghe được hai người nói gì nhưng người đàn ông có vẻ là một người lạ đối với Toby. Rồi thì, Toby mở hẳn cửa, và người đàn ông bước vào. Và rồi cửa khép lại.
Leah đứng nhìn chăm chú ngôi nhà một lát. Da cô nổi gai lên vì tò mò. Người đàn ông đó là ai? Tại sao anh ta lại mang theo va li. Anh ta là bạn ai? Cô đã không còn biết gì về chuyện ai đi, ai đến Nhà Chim Công kể từ khi Amitabh chuyển về ở chung lại với cô. Nhưng giờ thì cô có một lý do hoàn hảo để bắt kịp với thông tin rồi.
Đó là lời mời của Jack.
Cô đi sang đường và gõ cửa. Toby ra mở cửa. Giờ đây khi cô ở gần kề anh, rõ ràng là anh rất say.
“Ồ, trời ơi,” anh kêu lên. “Leah. Gặp em thật vui làm sao.”
“Cũng lâu rồi nhỉ.”
“Anh biết. Lâu quá rồi. Đó là lỗi của anh hoàn toàn.”
“Không. Là lỗi của em. Đáng lẽ em đã định đến mấy lần rồi…”
“À,” Toby mỉm cười, “giờ em đây rồi. Và em cũng thấy là anh phần nào say rượu. Anh e là thế. Melinda và anh đã có một nghi lễ tưởng niệm.”
“Ồ, không. Cho ai cơ?”
“Cho Boris. Borissy Boris bé nhỏ. Đáng buồn thay không còn trên cõi đời này với ta nữa. Nhưng cũng hạnh phúc thay. Nếu em tin vào các thiên thần. Em có tin vào các thiên thần không Leah?”
Leah mỉm cười. Toby thật vui tính khi anh say. “Không,” cô đáp, “em không tin. Nhưng dường như người ta bắt đầu tin vào thiên thần khi bị mất người mình yêu quý. Anh có tin vào thiên thần không?”
Toby lắc đầu. “Không, không. Đặc biệt là thiên thần mèo.”
“Thế còn về các linh hồn?”
“Không. Không có linh hồn nào. Ngoại trừ, có lẽ chỉ có tequila. Em có muốn một ly không?”
Leah chớp mắt nhìn anh.
“Không. Anh đoán rằng đó không phải là một lời đề nghị đặc biệt hấp dẫn, vào lúc bảy giờ tối ngày thứ Hai.”
Toby dựa vào khung cửa và mỉm cười với Leah. Cô cũng mỉm cười đáp lại. “Em nghĩ anh có nên cạo trọc đầu không?” anh hỏi, tay xoa xoa lên mớ tóc xoăn bù xù của anh.
Leah cười vang. “Cái gì cơ?”
“Melinda cho rằng tóc tai anh gớm quá. Nói rằng anh nên cạo nó đi, giống như một ngôi sao nhạc pop nào đó. Em nghĩ thế nào, Leah?”
“Không,” cô lắc đầu và lại cười, “hình dáng đầu anh không hợp để cạo trọc đâu.”
“Đấy, thì anh cũng nói y hệt như thế mà.” Anh đứng thẳng người lên. “Y hệt. Em là người có óc quan sát, Leah. Những gì em lưu ý về người khác thật là xuất sắc. Anh ước anh được giống em hơn.”
Leah nhún vai và mỉm cười. “Anh cũng có óc quan sát hơn anh tưởng đấy.”
“Anh không nghĩ thế. Ví dụ như, nếu anh là người biết quan sát hơn, thì hẳn anh đã có thể đoán rằng em và bạn trai em sẽ tái hợp. Và nếu anh thực sự biết quan sát thì hẳn anh đã có thể tiên liệu rằng bạn trai mới của cô ấy sẽ đến trước cửa nhà anh vào tối ngày thứ Hai, rời bỏ vợ anh ta. Nhưng anh không thế. Anh chẳng nhìn thấy gì. Anh chẳng nghe thấy gì. Anh ngồi một mình, cắt liên lạc. Một ốc đảo…”
“Chẳng có người nào là một ốc đảo đâu, Toby.”
“Này thế thì anh sẽ là mũi đất còn em, Leah, em sẽ là bờ nối.”
Anh mỉm cười yếu ớt với cô và lại dựa vào tường lần nữa. “Ồ, Chúa ơi,” anh rên lên, gục đầu vào hai bàn tay. “Nghe anh xem nào. Hãy nghe anh xem nào. Một thằng ngốc say rượu và ra vẻ. Và anh chắc chắn rằng em không đến đây để nghe những lời thở than đáng thương hại của anh đâu. Anh có thể giúp gì em, Leah dễ mến, dễ thương? Em có muốn vào nhà một lát không?”
Cô quay lại liếc nhìn căn hộ của mình, nơi cửa sổ sáng đèn chứng tỏ dấu hiệu có người. “Không,” cô nói, “không. Em nên về thì hơn…”
“Phải, phải, phải. Dĩ nhiên, dĩ nhiên, dĩ nhiên.” Toby gật đầu dứt khoát.
“Nhưng em chỉ muốn anh biết rằng, hôm nay Jack đã đến cửa hàng. Jack người Ý ấy mà?”
“Ồ, thế hả?”
“Và anh biết không? Ông ta mời em đến ăn tối vào ngày thứ Bảy. Và ông ta nói rằng em có thể dẫn theo bất cứ ai em muốn.”
“Nào, nào, nào.”
“Thế nào? Anh có rỗi không? Tối thứ Bảy?”
“Cái gì? Anh á?”
“Vâng. Anh và Melinda.”
“Ồ, Chúa tôi. Ý em là, chuyện này ư? Vụ mai mối lớn ấy ư?”
“Vâng,” Leah nói. “Đó chính là ý em.”
“Ồ, Chúa ơi. Thật là hay. Ý anh là, có, anh rỗi. Và anh nghĩ là Melinda cũng thế. Chị Melinda!” anh gọi với ra sau lưng.
“Gì?”
“Tối thứ Bảy chị có rỗi để đi ăn tối không?”
“Còn tùy. Ai mời?”
“Em. Em mời.”
“Thế thì, có.”
Toby mỉm cười. “Tuyệt lắm. Vậy thì, sẽ có những ai ở đó?”
“Anh, em, Jack và Melinda.”
“Và thế còn Am…Ama…?”
“Không. Amitabh thì không. Anh ấy ghét đi thế lắm.”
“À, tuyệt lắm. Tốt quá.”
“Và nữa – chẳng phải đã tới lúc chúng ta đi bơi sao?”
“Ồ, vậy là em nhận được mẩu giấy nhắn tin của anh hả?”
“Vâng, Amitabh chuyển nó cho em. Em chỉ, anh biết đấy…?”
“Ừ. Anh có biết. Anh biết, anh biết, anh biết. Anh biết mà.”
“Thế thì, chúng ta sẽ đi chứ?”
“Đi đâu cơ, Leah dễ thương?”
“Đi bơi? Có thể, tuần này nhé?”
“Ừ. Chúng ta sẽ đi. Chắc chắn rồi. Hôm nào em muốn đi?”
“Chiều thứ Năm được không? Đó là ngày nghỉ của em.”
“Chiều thứ Năm, được rồi. Anh sẽ đầu tư một chiếc quần bơi mới. Và có lẽ cả kem phun nhuộm da St Tropez nữa.”
“Tối thứ Bảy em đi chơi,” một lát sau cô nói với Amitabh.
“Ồ, thế à,” anh đáp, gỡ rối sợi dây của tai nghe. “Đi đâu?”
“Đi chơi với Toby.”
“Cái gì – anh chàng bên kia đường á?”
“Vâng.”
Anh nhìn cô dò hỏi.
“Tại sao nhỉ?” Cô nói, sửng cồ lên. “Có gì sai trái đâu.”
“Chẳng có gì sai cả. Chỉ hơi lạ một tí, thế thôi.”
“Lạ?”
“Ừ. Lạ. Ý anh muốn nói, anh ta kỳ quặc. Anh ta không phải loại người em thường kết bạn.”
“Anh ấy chẳng kỳ quặc gì đâu. Anh ấy rất có duyên, thực ra và nói.”
“Được rồi, được rồi. Không cần phải sửng cồ lên như thế. Anh chỉ không chắc chắn lắm về anh ta thôi. Em nghĩ anh ta có thích em không?”
Leah đổ mì Ý hình nơ vào nồi nước sôi và thở dài. “Không, dĩ nhiên là anh ấy không thích em.”
“Anh ta đồng tính à?”
“Không. Đừng có ngốc thế. Anh ấy đã từng có vợ.”
“Chúng ta cũng biết rằng điều ấy chẳng có ý nghĩa gì…”
“Này, dẫu sao. Anh ấy cũng không phải dân đồng tính đâu. Anh ấy đã từng phải lòng cái cô gái tóc sẫm ấy, Ruby, nên anh ấy không thể là đồng tính.”
“Làm sao mà em biết được? Anh ta bảo em à?”
“Không, điều ấy chỉ… quá hiển nhiên.”
Leah dùng nĩa để đảo chỗ mỳ Ý và lấy trong tủ lạnh ra một lọ sốt pesto. Cô thấy cuộc đối thoại này khiến cô thật bực mình.
Cô thấy Amitabh khiến cô thật bực mình. Toàn bộ tình huống này khiến cô nghĩ đến bộ phim Truly Madly Deeply, khi người tình nhân đã chết biến thành ma quay trở về với cô người yêu và chọc tức cô ta. Amitabh, không nghi ngờ gì hết, là một người ấm áp và dễ thương. Nhưng anh cũng thụ động khủng khiếp và ẻo lả đến khó tin. Anh tồn tại trong một quả bóng ở đây và trong lúc này. Anh không nhìn thấy toàn bộ bức tranh lớn hay tự hỏi mình những câu hỏi lớn. Tất cả chỉ là sự ấm cúng, tiện nghi và trải qua cuộc sống với sự dễ dàng chung chung. Anh chẳng có những góc khuất, những vết rạn, không có những bước ngoặt nhỏ của những bí ẩn lôi cuốn. Trong khi Toby như thể một chiếc bàn làm việc kiểu Victoria, đầy rẫy những ngăn kéo nhỏ và những lỗ, những khoang bí mật, Amitabh giống như một hộp đựng chăn.
“Thế anh ta sẽ đưa em đi đâu, anh chàng quyến rũ già nua ấy?”
“Bọn em đi ăn tối,” cô nói.
“Hay lắm,” Amitabh nói, cắm tai nghe vào bộ loa, “rất là hay.”
Leah xúc một ít sốt pesto ra khỏi lọ và bỏ vào trong chiếc bát lớn, thầm lặng nghiến răng.