“Ồ, Chúa ơi, Toby,” Leah nói, vuốt lưng anh. “Em thật sự rất tiếc. Em không thể tin được là ông ấy không đến.”
Toby nhìn qua cửa sổ xuống đường phố bên ngoài. Anh nhìn hoàng hôn đến rồi đi, và bây giờ bên ngoài trời đã tối. Chẳng có cú điện thoại hay lời nhắn nào từ bố anh hay từ Peter. Họ ngồi bên nhau ở bàn ăn. Chiếc bánh sô cô la nằm trên bàn giữa hai người, thiếu một phần tám miếng. Một đĩa bánh cuộn và bánh kẹp có nhân nằm trên bàn không ai đụng tới bên cạnh ấm trà bằng sứ trắng. Toby cố gắng cảm thấy buồn vì cách bài trí đồ vật sầu thảm, cố gắng cảm thấy bị tổn thương vì sự không xuất hiện của bố mình. Nhưng anh không thể.
“Em biết không? Anh chẳng quan tâm đến việc ông ấy không đến. Anh thực sự không quan tâm, chuyện này chẳng liên quan gì đến ông ấy cả. Và anh cũng không chắc là trước kia thì có liên quan. Cái này” – anh đưa tay chỉ ngôi nhà – “liên quan đến anh. Về việc… Chúa ơi, anh không biết nữa, về việc anh trưởng thành, anh nghĩ thế.” Anh cười châm biếm và lấy tay quẹt một chút kem phủ bánh dính trên mép đĩa.
“Anh muốn nói là trước đó thì anh chưa trưởng thành ư?”
“Chưa đâu. Anh là một thiếu niên gần bốn mươi tuổi. Mặc mãi một kiểu quần áo, viết mãi một dạng thơ vớ vẩn, phải lòng mãi một người đàn bà…”
“Ruby?”
“Đúng đấy. Ruby. Sao mà em biết?”
“Rõ như ban ngày.”
Anh nhướn lông mày và thở dài. “À, đấy. Em thấy đó. Y hệt một cậu thiếu niên đeo đuổi mãi đam mê thủa học trò. Anh đã lập một danh sách, em biết không, sau khi Gus để lại tiền cho anh, sau khi bố anh viết thư cho anh. Một danh sách những việc anh cần làm. Anh bắt đầu bằng việc mua một chiếc sofa mới và kết thúc như thế này đây.” Anh khoát tay chỉ quanh phòng. “Anh gần như đã đạt được mọi thứ anh đã định.”
“Vậy thì anh phải bằng lòng với bản thân lắm.”
“Có đấy, giờ thì anh chỉ còn cần làm những bài thơ có thể xuất bản được, hoàn tất việc ly hôn và cưới ai đó, thì bản danh sách của anh sẽ hoàn thành.”
“Cưới một ai đó?” Cô mỉm cười. “Anh đưa việc đó vào danh sách ư?”
“À, không nhất thiết phải là cưới ai đó. Chỉ là, em biết đấy, gặp được ai đó. Ai đó đặc biệt. Chúa ơi, nghe chẳng hợp thời tí nào.”
“Không phải. Nghe có lý đấy chứ. Mọi người ai cũng nên có một người đặc biệt.”
Toby gật đầu và sau đó im lặng. “Thế còn em và Amitabh? Hai người có vẻ tiến triển rất tốt.”
“Bọn em ư?”
“Ừ. Theo như những gì anh thấy.”
Cô thở dài và cười phá lên. “Thế thì buồn cười thật. Bởi vì bọn em có tiến triển đâu. Không một chút nào.”
“Ồ, cô bạn. Sao lại thế?”
“Bởi vì,” cô đáp, thở dài và bật móng tay vào chiếc vòng mở lon bia, “bởi vì anh ấy đã cầu hôn em…”
Toby quay ra nhìn cô, kinh ngạc, “Ồ, Chúa tôi. Thật á?”
“Vâng. Vài tuần trước. Và em vẫn chưa trả lời anh ấy.”
“Em chưa trả lời à?”
“Chưa. Em cứ thay đổi ý mãi. Cả hai mặt ưu và nhược điểm đều ngang nhau và em chẳng biết phải làm thế nào.”
“Nhưng em đã nói với anh rằng em không muốn lấy anh ấy.”
“Em biết. Em biết là em nói vậy. Nhưng đó là vấn đề lựa chọn cả mà, phải không nào. Về việc em sẽ đi tới đâu sau đó. Và thật sự mà nói, có điều gì dẫn em tới nơi tiếp theo, tới chỗ rẽ sắp tới trên đường thì…”
“Thì em sẽ từ chối anh ấy hả?”
Cô gật đầu và mỉm cười buồn bã.
“Ồ, Leah…”
“Em biết. Em biết. Thảm hại, phải không? Em chắc rằng cuộc sống không nên như thế. Em chắc rằng theo lý thuyết thì mình gặp ai đó và mình biết, rằng là hoặc là thế này, hoặc là thế khác, rằng đen trắng rõ ràng. Nhưng cuộc sống – đến một nửa thời gian có màu xám xuẩn ngốc, phải không? Quá mơ hồ và quá dở hơi và… chẳng là gì.”
“Ồ, nhưng, Leah. Nó không buộc phải thế mà.”
“À, em biết vậy. Nhưng đôi khi nó chỉ như thế thôi. Và chẳng thể làm được gì về chuyện đó cả.”
“Nhưng dĩ nhiên là có chứ. Ý anh là, nhìn anh mà xem. Cuộc đời của anh không thể nào xám hơn được nữa. Xám xịt như mây, xám như chim bồ câu, xám như bê tông ấy. Và rồi, em đến. Và biến mọi thứ thành sắc màu.”
Leah cười phá lên. “Em đã làm thế á? Bằng cách nào nhỉ?”
“Bằng cách là chính em. Bằng sự tươi mới và sống động. Bằng cách nhìn xuyên qua lối cư xử kỳ quặc của anh và tìm ra một người đàn ông tử tế, hoàn toàn bình thường ở bên dưới mà chính anh cũng không bao giờ biết đến sự tồn tại. Và khi anh nói anh nợ em tất cả những điều này, anh không chỉ nói về ngôi nhà, về những khách thuê, về tất cả những thứ này, mà anh muốn nói về người đàn ông này, đang ngồi cạnh em đây, người có thể đi đến các cửa hàng và trò chuyện với bạn cũ, có thể giải quyết vấn đề hộ người khác và mua đồ lót ở Marks & Spencer. Anh nợ em người đàn ông đó. Hoàn toàn. Em đã thay đổi anh, Leah, và anh không thể chịu đựng được ý nghĩ rằng trong khi em đã biến cuộc đời anh thành ống kính vạn hoa với những điều mới mẻ và tuyệt diệu, em lại thỏa hiệp quyền của chính em với một kết cục viên mãn, bình thường.” Anh quay ghế để ngồi đối diện cô hẳn hoi. “Anh đã dành toàn bộ đời mình để cho cuộc sống nhấn chìm anh. Nhưng không thể nữa đâu. Giờ đến lượt anh. Và anh muốn em biết rằng em có anh ở đây. Trăm phần trăm. Dù em quyết định thế nào. Nhưng anh muốn em biết chắc chắn, không một mảy may nghi ngờ nào, rằng anh có thể hạnh phúc bên em mãi mãi. Anh muốn em biết rằng…” Anh dừng lại, chớp mắt, nhìn Leah, “rằng anh yêu em…”
Cô nhìn thẳng vào anh, nín thở.
“Em ngạc nhiên không?”
Cô gật đầu, im bặt.
“Anh đã muốn nói điều này với em từ lâu rồi. Đó là lý do anh chạy ra khỏi quán rượu hôm trước. Bởi vì anh sắp sửa nói với em, rồi thì anh căng thẳng và sợ hãi. Nhưng giờ thì, anh đã nhận ra. Anh chỉ có một cơ hội này thôi. Anh sắp sửa ra đi rồi và mình không còn là hàng xóm nữa và em sẽ kết hôn với một ai đó mà em không chắc chắn và sẽ quá muộn.”
“Toby, em…”
“Leah. Không sao đâu. Em không cần phải nói gì cả. Anh chỉ muốn em biết điều đó. Không cần thiết phải làm gì. Nếu như em sẽ cưới Amitabh, anh thì nghĩ là em không nên làm thế, thì anh muốn em biết rằng còn có người khác nữa cũng yêu em. Rằng em có nhiều lựa chọn, dù cho đó chỉ là anh, một gã kỳ quặc, già nua và cao gầy bên kia đường. Anh biết rằng một người như em sẽ không bao giờ yêu một người như anh…”
“Tại sao không?”
“Anh không biết. Bởi vì anh là anh, bởi vì anh…”
“Cao lớn, da sẫm màu và đẹp trai? Thông minh, duyên dáng và hài hước?”
Toby nhíu mày. “Nào, giờ thì, đừng bông lơn thế.”
“Ai bông lơn?”
“Em, rõ là thế rồi.”
“Không. Em không đùa đâu. Em hoàn toàn và tuyệt đối chân thành. Anh và em. Chúng ta hợp lắm.” Và rồi, để chứng minh ý kiến của mình, cô quay ghế về phía Toby, nâng mặt Toby về phía cô, và nói, “Em sắp sửa hôn anh bây giờ. Được không?”
Toby gật đầu, mạnh mẽ và nhiệt thành hơn bao giờ hết, và khi môi cô chạm môi anh, anh cảm thấy tất cả những điều còn mờ ảo, ngốc nghếch và không thể hiểu nổi trong cuộc sống của anh bỗng dưng trở nên sáng tỏ. Anh cảm thấy lần đầu tiên trong cuộc đời nực cười của anh mọi thứ đều đâu vào đó và có ý nghĩa rõ ràng.
“Anh không thể tin rằng em đã làm điều đó.”
“Em cũng không thể tin được.” Leah cười to.
“Thật diệu kỳ,” Toby tiếp.
“Đúng thế đấy, phải không?”
“Anh có nên cho rằng em sẽ không cưới Amitabh nữa?”
“Dĩ nhiên là em sẽ không cưới Amitabh.”
“Nào, thế thì, trong trường hợp đó, anh nghĩ em nên hôn anh nữa đi nào.”