Con mở chiếc hộp các tông màu vàng và lấy phần ăn Big Mac ra. Cậu xem xét nó một lát trước khi đưa lên miệng, nhìn chằm chằm vào những hạt vừng màu nhạt, vào lát thịt màu cặn dầu thò ra ở mép chiếc bánh. Cậu lật lớp bánh lên và nhìn vào lổn nhổn nước sốt, rau diếp ướt, lớp mayonnaise bóng nhẫy. Cậu đậy bánh lại và bỏ vào hộp.
Cậu đang ngồi trong phòng uống trà ở chỗ làm, xung quanh là những người đàn ông khác, những tờ báo, những miếng sandwich ăn dở và cốc nhựa. Cậu cầm hộp giấy đựng khoai tây chiên lên, và ăn chúng một cách máy móc như rô bốt, trong khi lật xem các trang báo Evening Standard.
“Connor McNulty, em không thể tin nổi! Em vừa quay lưng đi năm phút và anh đã quay trở lại với McDonald’s rồi!”
Con ngước lên. Những người đàn ông khác trong phòng nghỉ cũng làm vậy. Đó là Daisy. Cô mặc một chiếc quần soóc bằng da màu nâu, một chiếc áo sơ mi màu kem và áo khoác ngắn màu xám. Tóc cô tết thành một bím mỏng và cô cầm một túi giấy của cửa hàng đồ ăn nhanh cao cấp ở góc phố.
“Daisy,” cậu nói. “Em đi làm lại rồi. Anh không để ý đấy.”
“Vâng.” Cô đặt chiếc túi giấy xuống bàn và ngồi xuống cạnh cậu. “Thực ra hôm qua là ngày đầu tiên em quay lại làm việc.”
“Chúa ơi, em có khỏe không? Trông em… tuyệt lắm.”
“Vâng.” Cô gật đầu. “Em cảm thấy khá tốt. Ở nhà một thời gian cũng tuyệt lắm. Một chút chăm nom theo lối cổ của bố mẹ cũng tốt. Anh khỏe không?”
“Ừ. Anh cũng tốt thôi.”
“Tốt lắm,” cô mỉm cười, và kéo chiếc túi giấy lại gần. “Này, em mua panini cho chúng ta. Cá ngừ với pho mát, hoặc giăm bông với pho mát. Anh thích loại nào? Nếu như anh còn có chỗ trong dạ dày sau khi đã ăn chỗ khoai rán McDonald’s kia,thế đấy.”
Con cầm lấy chiếc bánh Panini với cá ngừ và cười tươi. “Ở nhà đang thay lại bếp. Chẳng có chỗ nào để làm sandwich cả.”
“Đó không phải là lý do.” Daisy liếm dầu trên ngón tay. “Các cửa hàng bán đồ ăn nhanh cao cấp là để phục vụ những lúc như vậy mà.”
“Dù sao, em biết không?” Cậu chỉ vào phần Big Mac. “Anh không thể ăn được. Thành thật mà nói, anh chỉ nhìn nó, anh muốn nói là thực sự nhìn nó. Và thế thôi. Anh phải đóng nắp hộp lại.”
“Hua ra!” cô kêu to. “Anh đã khỏi rồi! Em đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
Con mỉm cười và cắn một miếng panini.
Cô nói, thận trọng. “Em nhớ anh.”
Con liếc nhìn cô. Cậu cố gắng nghĩ ra điều gì đó không tương tự nhưng cũng không vô tâm để đáp lại cô.Cậu không thể nghĩ ra. Thay vào đó cậu mỉm cười uể oải nhìn cô.
“Đại loại… em không biết nữa,” cô nói, “đại loại em nghĩ rằng anh sẽ ghé thăm. Hoặc điện thoại cho em.”
“Ừ,” cậu nói, nhìn chằm chằm chiếc bánh. “Ừ. Anh biết. Anh chỉ… Nó chỉ…”
“Không sao,” cô nói. “Em không mong anh sẽ giải thích. Em muốn nói là, bệnh tật có thể khiến người ta sợ hãi. Đặc biệt là ở lứa tuổi của chúng mình. Em hiểu đó là điều không phải ai cũng biết phải làm sao. Nhưng một cuộc điện thoại thì cũng hay hơn.”
“Ừ,” cậu đáp. “Em nói đúng. Anh xin lỗi.”
“Mimi nói rằng…” cô dừng lại.
“Nói gì?”
“Chị ấy bảo có thể bố mẹ đã làm anh ngại. Mấy chuyện đến nhà chơi.”
“Không.” Cậu lắc đầu. “Sao anh lại phải sợ vì thế chứ?”
“Em không biết nữa. Có thể là hơi quá? Hơi quá sớm.”
“Không anh nói với em rồi. Bố mẹ em được lắm.”
“Thế thì tại sao?” cô hỏi.
“Tại sao gì?”
“Tại sao…” mắt cô đầy nước, “tại sao em chẳng có tin gì của anh trong suốt hai tuần qua?”
Cậu nhìn cô đăm đăm, tuyệt vọng cố gắng tìm một lời giải thích không khiến cô khóc thêm. “Ồ, Chúa ơi, Daisy…”
“Có phải vì em không? Có thực là không phải vì em ốm hay vì gia đình em không? Có phải chỉ vì thực ra anh không để ý em không?” Một giọt nước mắt lăn ra từ mắt cô và chảy xuống gò má. Nó tiếp tục rơi đến khóe miệng cô khi cô chùi nó đi. “Bởi vì nếu là như vậy thì em thực sự muốn biết.”
“Không phải, dĩ nhiên là không.”
“Thế thì là cái gì chứ? Bởi vì, thực đấy, nó không hoàn toàn bình thường đâu, phải không, viết cho một ai đó một bài thơ, nói với người ta là yêu họ, rồi bỏ họ ở bệnh viện, ốm nặng, và không liên lạc nữa?”
Căn phòng rơi vào im lặng, trừ có âm thanh nhỏ xíu của Rachel Steven phát ra từ Capital Radio và giọng nói của Daisy.
“Em không hiểu gì hết,” cô tiếp. “Chẳng hiểu chút nào. Và em bước vào đây, em tìm mọi lời giải thích hộ anh – rằng có thể anh hoảng sợ vì bệnh tật của em, vì gia đình em. Và em sẽ bình tĩnh và mọi chuyện sẽ được giải quyết và sẽ ổn thôi. Nhưng không thế, phải không nào?”
Con liếc nhìn những người đàn ông khác trong phòng, qua khóe mắt. Tất cả họ cùng quan sát, cùng lắng nghe. Cậu nhún vai, “Mọi chuyện có gì đâu,” cậu nói.
“Thật không?”
“Ừ. Anh chỉ. Chỉ là, không… Chúa ơi.”
“Không, ổn cả thôi.” Daisy bỏ chiếc panini của cô xuống mặt bàn và đứng dậy. “Thực đấy. Hoàn toàn ổn. Đừng có bận tâm cố giải thích làm gì. Chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn mà thôi.” Cô nắm lấy quai túi xách bằng bàn tay trắng như phấn của mình, nhìn Con một lát và đi.
Căn phòng chìm vào yên lặng. Con nghe thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu đánh rơi chiếc bánh của mình.
“Jesus, Con,” ai đó nói, từ cuối phòng, “cậu thật là một thằng đáng khinh.”