Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Số 31 Đường Giấc Mơ

Chương 61

Tác giả: Lisa Jewell

Đã ba giờ hai mươi. Leah đã sắp xếp hẹn gặp với Toby lúc ba giờ ở Bể bơi Park Road. Cô liếc nhìn lên, nhìn xuống con đường một lần nữa trước khi bỏ cuộc và đi vào bên trong.

Bể bơi yên tĩnh. Cô thích đến đây vào những ngày cô được nghỉ. Cô đi chân đất đến cuối bể bơi và trườn vào trong nước. Nước ấm, lỏng, lập tức tạo cho cô cảm giác dễ chịu. Cô bơi lên bơi xuống bể bơi, cảm thấy sự căng cứng rời khỏi hai bả vai, cổ, hông. Sau bốn lượt bơi, cô dừng lại và bám lấy thành bể bơi một lát. Và đúng lúc đó, cô nhìn thấy anh.

Ban đầu cô không chắc có phải là anh không, cái người đàn ông cao, gầy gò trong chiếc quần bơi học trò hiệu Speedo bó chặt lấy mọi chỗ gồ lên, nhô ra của biểu tượng đàn ông của anh. Anh không có tóc và hai bên mặt trông rất lạ. Nhưng khi anh tiến lại gần và bắt đầu mỉm cười, thì cô nhận ra không còn ngờ gì nữa. Đó là Toby.

“Ồ, Chúa tôi,” cô nói, “Toby. Trông anh rất… cái gì đã xảy ra với anh…? Ồ, Chúa tôi.”

“Anh là một con quái vật,” anh đáp. “Chị Melinda đã tấn công anh bằng một chiếc tông đơ, và rồi một người đàn ông tên gọi Ông Shiyarayagan đã nhổ mất một chiếc răng của anh.” Anh há mồm ra cho cô thấy chỗ trống trong miệng. “Giờ thì anh lại còn ở trần ở nơi công cộng lần đầu tiên kể từ thời còn đi học. Từng mẩu của anh đang rụng dần đi. Anh sẽ bị tháo từ từ từng mảnh. Đến tuần sau có lẽ anh sẽ bị tước hết vỏ bọc. Anh sẽ chỉ còn những xương là xương.”

Mặt bên trái của anh có vẻ hơi sưng và tê liệt vì thuốc tê. Giọng của anh hơi nghèn nghẹt. “Và anh xin lỗi đã đến muộn. Mất bao nhiêu thời gian ở chỗ nha sĩ. Anh cũng gặp một chuyên gia làm sạch răng, người cho rằng cô ta cần phải chăm sóc răng cho anh trong một tiếng đồng hồ.” Anh lắc đầu, không tin nổi. “Tuần này thật rất kỳ lạ.”

“À,” Leah đáp, “anh có thể cứ tiếp tục chủ điểm ấy. Nhảy xuống nước đi!”

“Ồ, Chúa ơi.” Toby nhìn mặt nước. “Anh thật sự… đây rất… Anh đã không đi đến bể bơi từ lâu rồi. Ý anh là, có khi anh không biết bơi nữa thì sao?”

“Tất nhiên là anh có thể. Nào. Nhảy xuống đi.”

Toby trông có vẻ hơi lảo đảo. Anh đứng bên thành bể nhìn xuống nước, hơi đung đưa.

“Anh không sao chứ?”

“Ừ,” anh đáp vẻ lơ đãng. “Anh ổn. Chỉ có điều không khí ở đây, sao nó… xanh thế, phải không? Nó không làm em cảm thấy đầu nhẹ bẫng ư?”

“Không đâu,” Leah cười to.

“Có lẽ là em đã quen với nó rồi. Chắc tại chlo đấy mà. Hoặc cái gì đó. Anh phải nói rằng, anh cảm thấy hơi kỳ kỳ.” Anh bước một bước gần hơn tới mép bể và nhắm mắt lại. Anh đung đưa hơi mất thăng bằng về bên trái, rồi lại đung đưa về bên phải. Rồi thì toàn bộ cơ thể anh, toàn bộ thân hình dài hơn sáu bộ của anh chúi về đằng trước, lao thẳng cắm đầu xuống phần bể bơi nông.

“Ồ, Chúa tôi, Toby!” Leah hoảng hốt nhìn một dải màu đỏ lan lên mặt nước. Thân hình bất động của Toby nằm dưới đáy bể. Nhân viên cứu hộ thổi còi và mọi người bắt đầu chạy về phía họ. Leah ngoắc tay vào dưới nách Toby, và lôi anh lên mặt nước. “Ồ, chết thật, Toby, anh có sao không?”

Mắt anh nhắm nghiền và phía trên mắt phải của anh có một vết rách. Một người đàn ông đứng tuổi hơn xuất hiện bên cạnh Leah và giúp cô kéo anh ra khỏi bể. Leah loạng choạng ra khỏi bể bơi, rẽ đám đông người để tiến vào chỗ Toby. “Được,” cô nói, đi qua nhân viên cứu hộ. “Tôi là nhân viên sơ cứu chuyên nghiệp đây.” Toby bất tỉnh và chảy máu đầm đìa. Cô ngả đầu anh ra sau và bịt mũi anh. Rồi cô tách hai môi anh ra và ghé môi mình sát lại, cô hô hấp nhân tạo cho anh. Ai đó bịt một chiếc khăn tắm lên trán anh và một người khác gọi xe cấp cứu. Leah ấn tay lên ngực Toby, rồi lại thổi vào miệng anh. Anh vẫn không thở. Anh vẫn không mở mắt.

“Đây rồi,” nhân viên cứu hộ nói, kéo vai cô về phía sau, “tránh ra nào.”

“Không!” Leah giằng ra khỏi anh ra và tiếp tục ấn. Cuối cùng, khi cô rời khỏi môi anh lần thứ tư thì Toby bắt đầu ho. Leah ngả người trên gót chân và thở ra, nặng nề. Có tiếng ồ lên nhẹ nhõm của đám đông đứng quanh họ để xem. Toby lại ho nữa và lần này một luồng nước chlo ào ra khỏi miệng anh. Lần thứ ba anh ho, anh nôn, ào ạt, trên ngực và trên sàn nhà. Đám đông lùi cả lại.

Toby mở mắt ra và nhìn thẳng vào Leah. Rồi anh nhìn vào biển khuôn mặt chung quanh. Rồi anh ngồi dậy. “Leah,” anh nói ồm ồm, nhìn cô ngơ ngác. “Anh chết đuối đấy à?”

“Vâng.” Cô gật đầu.

“Nhưng em đã cứu anh?”

Cô lại gật.

Anh lấy ngón tay sờ lên trán. “Và anh bị chảy máu à?”

“Vâng. Xe cấp cứu đang đến.”

“Ồ, Chúa ơi, cái gì đã xảy ra thế hả Leah? Cái gì đã xảy ra với anh thế?”

“Ổn cả mà.” Cô an ủi anh. “Anh sẽ không sao đâu. Anh nghĩ anh có đứng lên được không?”

“Có. Không. Anh không biết nữa. Em nghĩ anh có nên thử không?”

“Có.”

“Ồ, Chúa ơi,” anh nói, liếc nhìn sàn nhà. “Ồ, Chúa ơi. Chất bẩn ở khắp nơi. Anh nôn đấy à?”

“Vâng.”

“Ồ, kinh quá. Anh xin lỗi nhé. Có phải em hôn anh với, em biết đấy, chất bẩn trên miệng anh không?”

Cô mỉm cười và giúp anh đứng lên. “Không, anh làm thế sau khi em hôn anh.”

“Ồ, ơn Chúa.” Anh cầm lấy chiếc khăn tắm dính máu từ trên tay người đàn ông vẫn giữ nó trên trán anh. “Cám ơn anh. Cám ơn mọi người. Và tôi thực sự xin lỗi,” anh nói với nhân viên cứu hộ, “vì làm bẩn ở đây.” Anh dẫm phải một chỗ bẩn trên sàn và hơi trượt chân khi họ đi về phía phòng thay quần áo. Anh níu lấy người Leah, làn da trần của anh áp vào cô. Cô ôm eo anh kéo về phía mình và giật mình vì cảm nhận da thịt anh trên tay. Nó thật cứng rắn, sinh động so với thân hình mềm nhẽo của Amitabh. Ý nghĩ của cô lướt qua hàng trăm lần cô nhìn thấy hình dáng Toby hắt lên cửa sổ phòng ngủ của anh, đôi lần cô nhìn thấy anh trên phố, trong những quần áo đặc biệt, những chiếc mũ kỳ lạ, rất nhiều tóc tai và lớp lớp bao bọc. Kể cả mùa hè thì tay, chân và tóc anh cũng bị che đi. Thật là phấn khởi kỳ lạ, gần như là cảm động khi nhìn thấy anh không được che chắn, trụi tóc, không quần áo, không tự trọng. Nó khiến anh trở nên thực hơn, không chỉ là một nhân vật trong bộ phim truyền hình riêng của cô, mà là một người đàn ông.

Ai đó đã thu nhặt quần áo của Toby trong phòng thay đồ và họ ngồi bên nhau ở chỗ lễ tân, chờ xe cấp cứu.

“Anh sẽ phải khâu chỗ đó lại,” Leah nói, ngó nhìn bên dưới lớp khăn tắm dính máu.

“À,” Toby nói vẻ diễu cợt, “anh nghĩ đó sẽ là đỉnh cao của tuần đấy.”

“Em thực sự xin lỗi. Em cảm thấy rất tội lỗi.”

“Ồ, không.” Anh nhìn cô lo lắng. “Thực đấy mà, em không cần phải cảm thấy có lỗi.”

“À, có đấy. Chính em là người có ý tưởng đưa anh đến bể bơi. Và bây giờ anh bị thương. Anh có thể đã mất mạng trong đó đấy, Toby.”

“Không. Đó hoàn toàn là lỗi ở anh. Anh đã uống tequila vào bữa sáng…”

“Không phải chứ?!”

“Có đấy. Anh xấu hổ mà thú thật là anh đã làm thế. Không phải vì anh là kẻ nát rượu, thật mà, có chăng vấn đề là ở chỗ anh không uống đủ. Mặc dù vẻ ngoài hiện tại của anh sẽ khiến em khó lòng tin điều ấy. Và rồi, Chúa mới biết họ đã cho anh dùng cái gì ở chỗ nha sĩ. Khí, gas và thuốc…” Anh rùng mình. “Thật ngốc vì anh đến đây. Nhưng anh đã rất mong mỏi được gặp em…”

“Thật á?”

“Ừ, đó là điều khiến một tuần của anh chóng qua. Ánh sáng ở cuối đường hầm.”

“Ồ, không. Hãy xem nó đã kết thúc như thế nào.”

Anh mỉm cười với cô. “Nó đã kết thúc rất ổn. Anh đã có thêm một vết sẹo để làm tăng thêm cá tính cho khuôn mặt. Và anh đã được một người phụ nữ xinh đẹp hôn. Có điều anh chẳng nhớ lắm về chuyện đó.”

Leah mỉm cười, cảm thấy vui mừng kỳ lạ vì anh mô tả cô là một người phụ nữ xinh đẹp.

“Rất tuyệt. Anh hôn rất giỏi.”

“Thậm chí cả khi anh bất tỉnh ư?”

“Hoàn toàn đúng như vậy đấy.”

“À, biết thế cũng tốt. Để lần sau nếu anh có phải hôn ai đó trong trạng thái vô thức. Và anh rất biết ơn em đã không để cho người đàn ông đó cứu mạng anh.”

“Nhân viên cứu hộ á?”

“Ừ. Anh sẽ kinh tởm lắm nếu như thân hình bóng mỡ của ông ta đụng chạm anh khắp nơi.”

Leah cười phá lên. “Chính vì thế mà em không để cho ông ta làm. Em biết là anh sẽ thất kinh mà.”

Anh mỉm cười với cô và Leah bỗng dưng nhận thấy không có tóc và râu mặt trông anh khác thế nào.

“Anh biết không, em sai rồi. Hình dáng đầu anh đẹp đấy. Thực tế là, em thích anh khi không có tóc hơn.”

“Em thích à?”

“Vâng. Trước đây trông anh giống Tom Baker[35]. Giờ thì trông anh giống Christopher Ecclestone[36].”

“Ồ, chị Melinda cũng nói hệt như vậy. Thế có tốt không nhỉ?”

“Có,” cô đáp lời. “Có tốt. Điều đó thực sự rất tốt đấy.”

Xe cứu thương đã đến bên ngoài bể bơi và Leah cùng với Toby leo vào sau xe.

“Em biết là em không nhất thiết phải đi cùng anh, phải không?”

“Vâng, em biết. Nhưng em muốn đi cùng.”

“Tốt,” Toby trả lời. Anh cầm lấy tay cô. “Tốt.”

Họ vẫn còn cầm tay nhau như thế trong mười phút sau, khi xe cứu thương đỗ lại ở phòng cấp cứu.

[35] Diễn viên người Anh thứ tư đóng vai bác sĩ trong serie phim viễn tưởng Dr. Who.

[36] Diễn viên người Anh thứ chín đóng vai bác sĩ trong serie phim viễn tưởng Dr Who.

Bình luận