Mọi công việc về kết cấu đã hoàn thành. Các ban công đã được sửa chữa, các cửa sổ đã được thay kính, bếp và nhà tắm đã xong xuôi, đường trước nhà đã được lát lại, thợ nước, thợ điện, thợ nề đều đã ghé. Chỉ còn lại những công việc thú vị. Sơn, trải thảm, làm vườn và rèm cửa.
Toby quyết định anh cần rằng dùng liệu pháp mua sắm. Anh đã ở trong phòng ngủ liên tục kể từ tối hôm thứ Năm, dưỡng vết thương há miệng của mối bẽ bàng tự mình tạo nên. Anh thậm chí không thể chịu nổi việc ngó qua rèm cửa sợ lỡ ra nhìn thấy cô hoặc tệ hơn nữa, lỡ cô nhìn thấy anh. Nhưng giờ đã là sáng thứ Hai rồi. Cô đang ở chỗ làm rồi. Đường phố sẽ an toàn. Anh mở ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc để lấy ra ít tiền mặt và anh há hốc mồm.
Ngăn kéo trống rỗng.
Anh mở ngăn kéo phía trên, hy vọng rằng có thể trong một chốc lát lầm lẫn kỳ quặc nào đó, trong một ngóc ngách lãng quên của thời gian, anh đã quyết định để nó vào một chỗ khác.
Trong mười phút tiếp theo anh đã áp dụng lý thuyết này cho mọi ngóc ngách trong phòng, mọi ngăn kéo, hộp, khay, góc, xó xỉnh và khe kẽ. Anh lật ngược mọi thứ, nhòm lên nóc mọi đồ đạc, nhìn đằng sau hay bên dưới mọi thứ. Không thể nào. Không thể nào. Không thể tưởng tượng được. Sự không tồn tại của số tiền mặt trị giá 30.000 bảng của anh chỉ có thể được giải thích bằng một lý do. Ai đó sống cùng anh ở đây đã ăn trộm nó. Anh ngồi trên mép chiếc giường bừa bộn của mình và cố gắng suy xét mọi sự. Đó không thể là Con được. Anh đã hứa cho cậu ấy vay tất cả số tiền cậu cần. Không có lý do gì cậu ấy phải ăn trộm nó của anh. Tương tự, anh cũng không nghĩ đó là Melinda. Chị không phải loại người như vậy. Chiêu đãi viên hàng không không ăn trộm. Thế thì chỉ còn lại Joanne, một cựu tù nhân vì tội trộm cắp, một người từng sử dụng ma túy và sắp sửa không nhà không cửa đến nơi. Hoặc Ruby, một nhạc sĩ chỉ biết mình, không một xu dính túi, người đã ra đi từ sáng hôm thứ Năm mà không để lại địa chỉ. “Cứt,” anh rít lên một mình, “cứt, cứt, CỨT.”