Mặt trời đã lặn, các cửa sổ phòng ăn đã trở thành những tấm gương đen ngòm và Toby cùng với Melinda đã uống với nhau được hai giờ.
“Em là một thằng cha buồn cười lắm, Toby, em có biết không?”
“Toby nhún vai. “Em á?”
“Đúng thế, chị chưa gặp ai như em bao giờ.” Melinda rót nốt chỗ rượu Cava ở chai thứ hai vào cốc của mình và đặt cái mạnh cái chai không trên mặt bàn.
“Ồ,” Toby hỏi. “Như thế thì tốt hay xấu?”
“Tốt, tất nhiên rồi. Em là một người tốt. Nhưng cũng mất một thời gian chị mới nhận ra điều ấy.”
“Ồ, Chúa tôi, thế á?”
“Phải. Chị đã nghĩ rằng em hơi tự kiêu một chút khi chị mới chuyển đến đây. Em biết đấy, hơi xa cách. Em chỉ thích một mình, không bao giờ dừng lại chuyện trò. Nhưng mấy tuần vừa qua, em có vẻ hòa đồng hơn một chút. Và em thực sự dễ thương, em biết không? Thực sự dễ thương. Em là một người có nhiều ưu điểm lắm, thực sự đấy. Nhưng chính em cũng tự làm khó một nửa cho mình.”
“Ý chị là thế nào?”
“Ý chị là – em nên ra ngoài nhiều hơn, tận dụng lợi thế của mình hơn nữa. Em biết không, em đâu có phải là một gã xấu trai. Mũi thì cũng hơi to một chút, nhưng mặt mũi em thì dễ thương mà. Mắt nâu rất đẹp. Ấy thế mà…”
“Ấy thế mà gì?”
“À, tóc em, mấy… cái thứ mọc trên má em nữa, cách ăn mặc của em. Em không tạo điều kiện cho bản thân chút nào.”
Toby chớp mắt nhìn Melinda kinh ngạc, chắc mẩm rằng ngay bây giờ chị sẽ phá ra cười và bảo, “Chỉ đùa thôi, cậu em thân mến. Trông em tuyệt lắm.” Nhưng chị không làm thế.
“Em biết cái gì hợp với em không, Toby? Một quả đầu trọc. Em biết không, kiểu Justin Timberlake. Một chiếc tông đơ. Hạng nhất. Xén trụi tất cả.”
“Đầu em có hình dạng kỳ quặc lắm. Em không chắc đó là phù hợp nhất cho…”
“Và có lẽ em nên dành thời gian làm một chuyến thăm nha sĩ.”
“Ồ, trời đất ơi, có phải ý chị là em mắc chứng hôi miệng không?”
“Ồ, Chúa ơi, không. Chi sẽ không thô lỗ thế. Chị chỉ muốn nói là, để người ta đánh bóng răng cho em, làm cho nó sáng lên. Chẳng có gì khiến người ta trông già đi bằng một bộ răng không được chăm sóc, em biết đấy.”
“Thật à?”
“Ừ, ý chị là, em có nhiều ưu điểm lắm đấy, thật sự đấy. Em có ngôi nhà đẹp đẽ này; rõ ràng là em cũng có một chút tiền này xét theo sự tiêu pha gần đây của em; em là nhà thơ này. Người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được một nhà thơ cơ chứ? Nhưng em thực sự cần một cuộc cải cách hình ảnh nghiêm chỉnh. Ý chị là – sao lại mặc quần áo hàng thùng cơ chứ?”
“Quần áo hàng thùng thì có gì sai trái đâu?”
“À, chúng có mùi, phải không nào? Chị muốn nói là – người khác đã mặc chúng rồi.” Chị nhún vai kiểu cách và đứng dậy. “Ngoài kia có khối quần áo tử tế giá rẻ. Em không phải mua những thứ người khác thải đi.”
“Nhưng mới đây em cũng cố mua vài thứ. Em muốn nói – một chiếc áo khoác, vài đôi giày, một chiếc áo khoác ngoài,”
“Có. Chị thấy rồi. Và chúng cũng rất đẹp nữa. Nhưng em phải bắt đầu từ đầu, Toby thân mến. Bắt đầu lại từ đầu.” Chị nhìn anh vẻ cảm thông sâu sắc và cho tay vào thùng các tông trên sàn và lấy ra một chai tequila. “Vài hớp nhé?” chị nói, vẫy vẫy anh.
Toby nháy mắt. Anh đã say hơn mức vừa phải của một buổi tối thứ Hai nhiều rồi.
“Ồ, tới đi mà. Mình đang vui vẻ thế. Làm tới đi nhé.”
Anh mỉm cười. “Thì làm tới đi. Nhưng một chút thôi.”
“Chị sẽ đi mua đồ với em, nếu em muốn. Hướng em vào con đường đúng đắn.”
Toby nhìn Melinda một lát, bất động, không thể nghĩ hay thở hay cử động. Chị mặc một chiếc áo len lửng màu kem, đan bằng một loại sợi gì đó trông như một tấm thảm trải nhà tắm cũ, một chiếc quần bó sát bằng bông màu hồng, một đôi bốt pixie và đeo hoa tai dạng vòng. Tóc chị buộc thành túm đuôi ngựa quăn và móng tay chị sơn nâu. Thậm chí nếu Toby có thể thú nhận vơi bản thân là anh cần một sự cải tổ về hình thức, Melinda sẽ là người cuối cùng trên trái đất này của Chúa mà anh sẽ cho phép trợ giúp anh.
“Chị tử tế quá,” anh nói, “thật đấy mà. Nhưng giờ em đã tiêu gần hết tiền rồi, cho ngôi nhà.”
“À, này. Lời mời vẫn còn đó, nếu có bao giờ em cần đến. Em dễ thương quá, em biết không, đã làm đẹp ngôi nhà cho tất cả bọn chị. Chị muốn nói là, đừng hiểu lầm chị, trước chị vẫn thích nó, nhưng những việc mà em làm gần đây – thực sự là gây ngỡ ngàng. Chị không bao giờ có thể cho rằng em có gu đến thế. Chị có thể nghĩ là em sẽ chọn kiểu cổ, mua đồ cũ. Em biết đấy, hàng thùng!”
“Vâng, ờ,” anh mỉm cười, nhận cốc trà rót đầy tequila. “Em cũng ngạc nhiên với bản thân mình.”
Chị giơ cốc trà của mình ra. “Nâng một ly,” chị nói, “dành cho em. Vì tất cả sự tốt bụng của em. Chúa phù hộ em, Toby, vì đã chăm lo cho chị và con trai chị. Chúa mới biết được bọn chị sẽ đi về đâu nếu không có em. Cạn ly.”
Họ chạm hai chiếc cốc cùng nhau và uống cạn.
“Toby – chị có thể hỏi em một câu hỏi riêng tư được không?”
“Ờ, được.”
“Lần cuối cùng em làm tình là bao giờ?”
“Chúa ơi, ờ, ừm, à, có lẽ cũng phải, có lẽ khoảng mười lăm năm rồi?”
“Không! Ồ, Chúa ơi, điều đó làm chị cảm thấy dễ chịu hơn rồi!”
“Tại sao – thế chị đã… lần cuối bao giờ?”
“Mùa hè năm ngoái. Ở Thổ Nhĩ Kỳ. Trước khi chị chuyển về đây.”
“Ồ, em hiểu rồi. Và đó, em đoán, là với người đàn ông chị sống chung.”
“Sống chung ư? Đính hôn thôi.”
“Ồ, phải rồi.”
“Đúng thế. Đáng lẽ chị giờ này chị đã kết hôn rồi. Đáng lẽ chị đã là bà Akhun Erbakan rồi. Bỗng dưng cái đồ khốn đó đánh chị.”
“Ồ,” Toby co rúm người.
“Ừ. Chị biết. Cố gắng sống đến năm bốn tư tuổi và không một người đàn ông nào dám động một ngón tay vào chị, và rồi bỗng dưng, bụp.”
“Chúa ơi, hắn có làm chị đau không?”
“Không, không hẳn. Đó cũng chưa hẳn là đánh đập, theo đúng nghĩa. Nhưng chị đã vọt ra khỏi đó nhanh hơn em kịp nói ‘vé một chiều đến sân bay Luton’. Không có người đàn ông nào đánh được Melinda McNulty. Không đâu.” Chị lắc đầu kiêu hãnh và rót thêm hai ly tequila nữa. “Chưa bao giờ hạnh phúc đến thế khi nhìn thấy nước Anh. Suýt nữa thì hôn lên đường băng khi hạ cánh. Và rồi tìm thấy đứa con trai xinh đẹp của chị sống trong ngôi nhà tuyệt vời này ở một khu vực quá tốt của London. Nó gần như đã tiêu diệt máu phiêu lãng trong chị hoàn toàn.”
“Này, Melinda, chị biết đấy, em luôn luôn tự hỏi và em chưa bao giờ muốn hỏi chị trước đây, nhưng tại sao… tại sao chị lại rời bỏ Con? Tại sao chị không nuôi nấng cậu ấy?”
“À, phải rồi,” Melinda nhấp một ngụm tequila.
“Một người mẹ tồi. Một người đàn bà hư hỏng. Tự trừng phạt nào.” Chị tự đánh vào cổ tay mình. “Chị không biết nữa. Chị đã tự hỏi mình câu hỏi này nhiều lần rồi, và chị nghĩ xét cho cùng thì đó là sự tự ti, em biết không? Lúc đó chị hai sáu tuổi, nhưng hai sáu tuổi non nớt. Bố Con không muốn liên quan. Và chị đã cố gắng, chị đã thực sự cố gắng. Chị bỏ việc và dành sáu tháng ở nhà làm mẹ, nhưng chị cảm thấy mình là một người mẹ kém cỏi. Kiểu như cái gì chị cũng làm sai hết cả. Thằng bé cứ liên tục ốm. Nó không chịu ăn uống tử tế và tất cả mọi người ở bệnh viện cứ khiến chị cảm thấy đó là do lỗi của chị. Và rồi mẹ chị bước vào và mặt thằng bé sáng lên, rồi nó ngừng khóc, nó như thể thiên thần và chị chỉ nghĩ rằng, em biết không, chị đang làm cái gì ở cái đất nước chết tiệt này với cái đứa bé ghét bỏ chị này? Nó không hạnh phúc; chị không hạnh phúc. Và chị biết mẹ chị sẽ làm công việc nuôi dạy thằng bé tốt hơn chị. Vậy là chị nhận cái công việc đại diện ở Tây Ban Nha. Ban đầu cứ vài tuần chị lại về nhà một lần, để thăm Con, nhưng cuối cùng chị không thể kiểm soát được nữa. Đến rồi đi, những sức ép về cảm xúc và tương tự như vậy. Và họ thật là một khối đoàn kết, Con và mẹ chị. Họ như là một ê kíp nhỏ. Chi cảm thấy bị ra rìa. Vậy là, cuối cùng, chị thôi. Chị cố gắng quên nó đi…” Chị sụt sịt và thấm mắt với một mẩu giấy bếp. “Nhưng chị có bao giờ quên đâu. Làm sao mà có thể quên được con đẻ của mình cơ chứ? Nhất là khi mình là mẹ.”
“Vậy, lần tiếp theo chị gặp Con là bao giờ? Sau cái lần cuối đó?”
“Ở đám tang mẹ chị. Ồ, Chúa ơi, thật là khủng khiếp. Thực sự đấy. Em có tưởng tượng được không? Bà mẹ đàng điếm rám nắng Tây Ban Nha xuất hiện sau mười hai năm, trong một phòng hỏa táng ở đâu đó gần Seven Sisters[34]. Và rồi, nhìn thấy Con, lần đầu tiên, thằng con trai lớn tướng, đẹp đẽ, buồn bã vô cùng, tốt bụng vô cùng. Và ai ai cũng nhòm ngó, chỉ trỏ chị, đấy là bà ta đấy, mẹ của Con đấy, con gái của Edie, đã bỏ trốn đến Tây Ban Nha và chẳng quan tâm chó gì.” Chị rùng mình. “Ngày tồi tệ nhất trong đời chị. Nhưng rồi” – một nụ cười nhỏ khiến mặt chị sáng lên – “sau đó, một khi mẹ chị đã được chôn cất xong xuôi và mọi người thôi không nhìn chị chằm chằm nữa, khi chỉ còn có chị và Con ngồi trong quán rượu sau đó, em biết thế nào không? Thật là hoàn hảo. Con trai chị không phán xét chị. Nó không kết tội chị. Con chỉ an ủi chị, em biết đấy, vì mẹ chị đã qua đời. Nó cuốn chị đi, cuốn chị đi hoàn toàn.”
[34] Thắng cảnh tự nhiên ở phía nam nước Anh.
“Vậy sao chị lại ra đi lần nữa? Sao chị còn đi Thổ Nhĩ Kỳ?”
Chị nhún vai và thở dài. “Cứt thế. Chị chả biết nữa. Bọn chị vừa thuê được căn hộ đó cùng nhau, chị với Con, một chỗ thật sự là đẹp ở Leyton. Chị đã chọn chỗ đắt nhất có thể tìm được, không hà tiện tí gì. Chị thực sự muốn thể hiện cho Con thấy là chị nghiêm túc, nghiêm túc với mối quan hệ của bọn chị. Chị ngu ngốc, thực sự đấy. Chị cứ nghĩ là bọn chị sẽ trải nghiệm một điều một điều gì đó phi thường, rằng bọn chị sẽ suốt ngày đi chơi cùng nhau, tìm hiểu về nhau, gần như hòa nhập vào nhau, thực sự đấy. Và rồi chị nhận ra rằng con trai chị có cuộc sống riêng, bạn bè riêng của nó, rằng con trai chị sẽ không biến chị thành trung tâm thế giới của nó. Chị tự ái, chị nghĩ vậy. Chị nghĩ là, kệ cha mày. Và làm điều chị luôn luôn làm. Bỏ đi. Đáng lẽ chị chỉ đi nghỉ thôi, nhưng rồi chị gặp Akhun và bỗng dưng chị trở thành trung tâm thế giới của một người nào đó và chị nghĩ, à, Con không cần mình, chẳng ai cần mình cả. Vậy là chị ở lại. Chị không nghĩ là con trai chị nhớ chị. Chị cũng không nghĩ rằng nó sẽ bị tống cổ ra khỏi căn hộ. Chị chỉ nghĩ là nó sẽ ổn cả thôi. Vậy là khi chị quay về và biết được là nó đã sống khốn khổ – ồ Chúa ơi, chị chỉ muốn tự cứa béng cổ tay mình. Chị chưa bao giờ cảm thấy tệ đến thế trong đời, chỉ cần nghĩ rằng đứa con trai đẹp đẽ, tội nghiệp của mình, sống đường chợ, không có chỗ nào gọi là nhà. Chị nói em biết, bao lần chị đã thức trắng khi nghĩ đến điều ấy. Và chị sẽ không bao giờ, không bao giờ rời bỏ nó nữa đâu, chắc chắn là như thế.”
“À, vâng, em có thể hiểu cảm giác của chị, nhưng chắc chắn là đến một lúc nào đó, một người mẹ cũng phải để cho con trai mình… làm việc riêng của nó chứ.”
“Này, nếu Con muốn thoát khỏi chị, nó sẽ phải yêu cầu thế. Nếu không, chị sẽ dính chặt với nó như keo. Chị và đàn ông – kết thúc rồi. Chỉ có một người đàn ông trong đời chị thôi, đó là Con.”
“Ồ,” Toby nói. “Em không hoàn toàn chắc chắn…”
“Cái gì?”
“À, vì chị vẫn còn trẻ lắm. Và chị vẫn còn xinh đẹp. Thật phí hoài khi chị tự loại mình ra ngoài, chị biết đấy, khả năng…yêu.”
“Không,” chị lắc đầu, “chị đã thử tình yêu và nó thật đáng chán. Cực kỳ. Tình yêu duy nhất đáng giá là tình yêu đối với con cái mình. Những thứ khác chỉ là sương khói.”
Họ cùng uống nốt chỗ tequila và ngồi trong im lặng suy tư một lát. Và rồi chuông cửa reo.
Toby nặng nề đứng dậy. Anh say kinh khủng. Sàn nhà dưới chân anh như thể làm bằng mút và những hộp các tông cứ tách khỏi tường và lao vào lối anh đi. Anh vấp ngón chân vào góc cầu thang và không thể nhớ được phải vặn tay nắm cửa về bên nào để mở cửa trước. Anh phải mất một hai phút để nhận thấy người đàn ông đang đứng trước cửa với chiếc va li và cái mũi chảy máu. Anh biết anh ta trông quen quen, nhưng anh cần thêm thông tin để nhận dạng anh ta.
“Xin chào Toby,” người đàn ông nói.
“Xin chào ờ…”
“Tim đây. Anh nhớ không? Bạn của Ruby. Cô ấy có nhà không?”
“Chúa ơi. Tôi không biết nữa. Tôi đã… Tôi đã không để ý. Cô ấy có thể ở nhà đấy. Để tôi xem.” Anh đứng dưới chân cầu thang gọi. “RUBY! RUBY!”
Cô xuất hiện ở chiếu nghỉ, tay cầm điều thuốc và trông có vẻ bực mình.
“Cái gì thế?”
“Bạn em ở đây này.”
“Bạn nào?”
“Ờ…” Toby thở dài. Anh đã lại quên mất rồi. “Xin lỗi, anh nói anh tên gì nhỉ?”
“Tim,” người đàn ông rít lên, thấm chút máu trên mũi.
“TIM!”
“Cái gì?” Ruby hét lên. “Ồ, Chúa ơi.”
Toby mỉm cười vẻ biết lỗi với Tim. “Cô ấy đến bây giờ. Anh có muốn…?” Anh mở rộng cửa cho anh ta. “Tôi sợ là tôi đang say quá. Tôi cũng phải xin nói luôn là hiếm khi tôi say. Đặc biệt là vào một buổi tối thứ Hai. Nhưng chúng tôi vừa mới chôn cất con mèo, anh biết đấy, và chuyện này nối chuyện kia và, aaah, cô ấy đây rồi…”
“Ồ, Chúa tôi, Tim. Mũi anh làm sao thế?”
“Sophie.”
“Cái gì cơ?”
“Sophie đánh anh.”
“Sophie đánh anh? Thánh thần ơi. Tại sao?”
“Bởi vì anh kể với cô ta về em.”
“Ồ, mẹ kiếp. Tim.”
“Và anh đã bỏ cô ta rồi. Xem này.” Anh ta chỉ vào chiếc cặp Samsonite màu bạc của mình. “Anh đã bỏ cô ta, Ruby. Anh tự do rồi.”