Toby gặp Leah ở bên ngoài bể bơi nằm trên đường Park vào buổi chiều thứ Năm. Đó là một buổi chiều gió mạnh, trời ẩm ướt và tồi tệ với những làn gió bắc lạnh cắt da. Toby cảm thấy gò má mình phơi ra, lạnh giá vì không được che phủ bởi tóc, râu, anh dựng cổ áo khoác cao hơn để quanh khuôn mặt để tự bảo vệ mình.
Trong chiếc túi anh mang theo có chiếc quần bơi mới tinh, vừa mua lúc sáng nay từ cửa hàng bán đồ nam ưa thích mới của anh. Chiếc quần màu đen với những sọc xám ở hai bên bằng chất liệu cotton không gây lúng túng vì không bám vào người mặc. Một lát sau Leah đến nơi, trông hơi phờ phạc vì gió nhưng với nụ cười rộng mở và chào Toby bằng một nụ hôn lên má.
“Một ngày kinh khủng,” Toby nói, đi theo cô đến lối vào.
“Tồi tệ,” cô đáp, ngoảnh lại phía sau mỉm cười với anh. “Một ngày hoàn hảo để đi bơi.”
Một vài phút sau khi Toby ra khỏi phòng thay đồ, tay cầm chiếc khăn tắm áp lên ngực, thì Leah đã xuống bể bơi. Anh nhìn cô một hai phút, chuyển động một cách nhàn nhã dọc theo bể bơi với những động tác dứt khoát và chậm rãi. Cô mỉm cười khi nhìn thấy anh đang dõi theo cô và vỗ vỗ lên thành bể. “Anh có xuống nước không nào?”
Anh gật đầu, kinh ngạc bởi bờ vai trần rắn chắc của cô, bởi vầng tóc ướt óng ánh của cô.
“Cẩn thận nhé,” cô trêu anh. “Lần này đừng lặn một cách nguy hiểm nhé.”
Anh bỏ chiếc khăn tắm bên thành bể bơi và thận trọng đi về phía nước nông. Anh ngồi bệt xuống và dùng chân khỏa vào làn nước ấm. Anh như nghe thấy ký ức trong đầu vang lên, tiếng thầy giáo gọi anh, “Dobbs! Tôi muốn anh bơi mười lần chiều dài bể, bơi ếch. Mau đưa cái thân hình lóng ngóng của anh xuống nước nào!” Toby hơi co người lại và trườn xuống bể bơi. Leah bơi về phía anh và đứng dậy. Nước chảy như thác trên người cô. Cô mặc một bộ đồ bơi màu đen, lóng lánh trong ánh đèn neon. Toby cố gắng để ánh mắt mình không tự do thám hiểm trên thân hình đầy ấn tượng của cô, cố gắng không nhìn quá lâu vào bộ ngực tròn chắc, cặp đùi mạnh mẽ, cánh tay, đầu gối, xương quai xanh, và vùng tam giác… nhưng anh không thể. Cô khiến người ta sửng sốt. Trông cô tuyệt đến nỗi anh muốn xốc cô lên vai như một người đàn ông thời tiền sử thường làm và ân ái với cô ngay tại chỗ. Anh thấy khó thở và cố gắng hướng suy nghĩ của mình tới những thứ có thể kiểm soát được. Ví dụ như cố gắng giữ toàn thân ở dưới nước và nổi lên theo một cách thức không xúc phạm cả anh lẫn Leah.
Anh bắt đầu bơi ngửa, thoáng nhớ rằng làm như vậy dễ dàng hơn là bơi sấp. Leah mỉm cười khích lệ anh. “Anh ổn chứ?” cô thì thầm. Anh gật đầu, khiến cho nước tràn qua lông mày và chảy vào mũi. Anh lật mình sấp xuống, và sặc nước, cấu tạo của anh không thích hợp với môn này. Nếu như nói rằng hình dạng khí động học tối ưu được thiết kế cho việc bơi lội, là thân hình cá heo, thì anh giống một chú hươu cao cổ sơ sinh hơn. Trái lại, Leah, rắn chắc và mỡ màng, bẩm sinh ra hợp với nước. Cô mỉm cười trong khi bơi về phía anh. “Tại sao anh không thử vùng vẫy một lát ở chỗ nông đã, đợi cho tới khi vây cánh của anh trở lại.”
“Vây cánh của anh?”
“Ừ, ai mà chẳng có vây có cánh. Chúng vô hình, anh chỉ cần tìm ra cách điều khiển chúng thôi.”
“Phải rồi,” Toby gật đầu, không bị thuyết phục lắm và lại lật mình ngửa ra. Nước vào đầy mắt và anh nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác tách rời khỏi thực tại. Anh nổi như thế một lúc lâu, tay chân cử động nhẹ dưới nước, lắng nghe những âm thanh ì oạp của nước, âm vang những tiếng hét của trẻ nhỏ, và suy xét cho bước tiếp sau của anh. Bởi vì anh không đến bể bơi với Leah hôm nay để bơi. Anh có một kế hoạch lớn hơn nhiều cho buổi chiều chứ không phải chỉ vùng vẫy loanh quanh, vụng về trong bể bơi đầy nước tiểu của tiểu khu. Hôm nay anh sẽ tiến một bước lớn hơn nữa tới tương lai của mình. Hôm nay anh sẽ định hình số phận của mình. Hôm nay anh sẽ làm một điều vô cùng tuyệt diệu nhưng cũng có thể rất hủy diệt. Anh trôi qua bể bơi, đầu óc đầy ắp kế hoạch, mắt nhắm nghiền, bỏ qua sự tồn tại của bất cứ ai cho tới khi đầu anh va phải cái gì đó rất cứng và anh nhận ra rằng, không hiểu thế nào mà, thậm chí dù anh không hề cố, anh vẫn đi tới được đầu bể bên kia.
Toby có nhiều chuyện để kể cho Leah nghe trong quán rượu bên kia đường. Cô chăm chú nghe khi anh kể cho cô về chuyện Con và Daisy quay lại với nhau cũng như chuyện Ruby chuyển ra ngoài ở cùng với Tim. Cô cảm động rơi nước mắt khi nghe anh kể lại câu chuyện của Joanne và mừng vui khi biết rằng Jack đã mời Melinda đi ăn tối và chị ấy đã nhảy nhót khắp nhà như một thiếu nữ đang yêu.
“Vậy là mọi thứ gần như đâu vào đấy rồi phải không?”
“Ừ,” anh gật đầu. “Chỉ còn hoàn thiện nốt ngôi nhà và anh sẵn sàng để tiến lên.”
“Đến Cornwall?”
“Ừ,” anh đáp, “hoặc cũng có thể là Devon. Xem này.” Anh mở chiếc túi mang bên mình và lấy ra một tập giấy tờ. “Anh đã in chúng ra hôm này để cho em xem.” Anh đưa cho cô chỗ giấy tờ và quan sát trong khi cô lật giở chúng để xem. Đó là những bất động sản anh đã tìm được qua mạng Internet. Nhưng căn nhà của dân chài, những ngôi nhà phố kiểu George, những ngôi nhà gỗ một tầng bạc màu vì sương gió và những nhà kho được cải tạo lại.
Chúng có những khu vườn đẹp như tranh chạy xuôi xuống biển, những sân nhà đầy ắp những giỏ treo, những thảm cỏ xén tỉa tỉ mỉ trải dài đến chân trời, những sân nuôi ngựa, nhà kho, đường dẫn và khu xưởng. Chúng nhỏ xinh, chúng rộng lớn, chúng gọn gàng, chúng tản mát. Mỗi trong số chúng đều tượng trưng cho một giấc mơ nào đó, một lời gợi ý về một phong cách sống, một sự tồn tại.
“Em nghĩ thế nào?”
“Em nghĩ sống ở London là cái giá cắt cổ nhất đối với con người. Ý em là, hãy nhìn cái này mà xem.” Cô rút ra bản mô tả chi tiết một ngôi nhà nông thôn nhỏ hai mặt tiền, nhìn ra biển, ở một làng chài nhỏ tại Devon. “Có lẽ căn hộ của em cũng có giá tương đương thế này. Một căn hộ một phòng ngủ bé xíu và tầm thường ở Finchley? Hoặc một ngôi nhà nông thôn tuyệt diệu ba phòng ngủ nhìn ra biển?” Cô lắc đầu. “Những ngôi nhà này thật tuyệt diệu. Thực sự đấy. Em có thể sống hạnh phúc ở bất kỳ ngôi nhà nào trong số đó.”
“Em có thể ư?” anh hỏi, trái tim bắt đầu đập nhanh hơn một chút trong lồng ngực.
“Chúa ơi, có chứ. Ồ, ôi, nhìn cái này đi. Xem khu vườn kìa. Và cả căn bếp nữa. Và thậm chí còn có cả một cửa hàng nữa chứ…”
Toby mỉm cười và cầm lấy tờ giấy từ tay cô. “Thế là em thích ngôi nhà này hả?”
“Trông thật tuyệt vời. Hãy tưởng tượng sống ở đây, quản lý một cửa hàng nho nhỏ của chính mình. Sẽ thích biết bao nhiêu?”
“Anh nghĩ đó là điều tuyệt vời nhất có thể tưởng. Hoàn hảo vô cùng.”
“Ôi, vậy là, anh sẽ mua ngôi nhà nào chứ?”
“Anh sẽ mua ngôi nhà, ngôi nhà mà em thích nhất.”
“Không,” cô cười vang, “đây là giấc mơ của anh. Anh phải tự quyết định chứ.”
Toby liếc nhìn cốc bia của mình, rồi lại nhìn Leah. Tóc của cô vẫn còn ướt sau buổi đi bơi. Khuôn mặt cô không son phấn. Trông cô thật giàu sức sống, khỏe mạnh, sinh động. Anh có thể tưởng tượng ra cô quăng gậy cho chó trên bãi biển, đạp xe leo dốc để lấy giấy tờ, đầm mình trong nước biển cho khỏe người giữa mùa đông. Anh có thể thấy cô dùng khăn xô lọc hoa quả nấu chín vào những chiếc lọ rỗng, nhặt táo bỏ vào giỏ, ngồi trong một quán rượu trần thấp và uống chút gì đó đặc trưng của địa phương. Cô là một cô gái đồng quê bị bó buộc trong sự tồn tại thị thành. Cô sẽ sung sướng ở nơi thôn dã. Cô sẽ bừng nở. Và anh cũng vậy.
Toby cầm lấy tay Leah trong tay mình và hít một hơi thật sâu. “Anh nghĩ em nên đi cùng với anh.”
“Cái gì cơ?” cô mỉm cười. “Anh muốn nói là đi xem những chỗ này với anh á?”
Anh thở ra. Trong một lát anh không nói gì. Anh biết chính xác mình định nói gì, mình muốn nói gì. Anh muốn nói rằng: không, đi cùng anh và sống với anh. Không có em anh sẽ bơ vơ. Anh cần có cần có em trong đời. Anh cần có em để cảm thấy bình thường. Nhưng khi anh nghe những lời ấy vang lên trong đầu, một giọng nói khác cũng thì thầm vào tai anh, bảo rằng, Điều này thật điên rồ. Hoàn toàn điên rồ. Ý anh là, làm sao em có thể bỏ lại mọi thứ sau lưng để tới sống với một người như anh? Hai tháng trước em còn chưa biết anh là ai. Và em thì có bạn trai, có công ăn việc làm, còn anh chỉ là một gã kỳ quặc sống ở bên kia đường. Em biết đấy, một gã vẫn còn đang kết hôn, vì Chúa, kết hôn với một người phụ nữ mà có khi đã chết rồi cũng nên. Một gã không biết sao đã phải lòng một ả kinh khủng, ngu ngốc và ích kỷ trong mười lăm năm trời dù thậm chí chính gã cũng biết rằng điều ấy thật thảm hại. Một gã tự nhận mình là nhà thơ mặc dù hàng năm qua gã chẳng viết nổi cái gì đáng đọc, một gã ngồi đây trong chiếc quần lót hàng thùng. Ý anh là, nếu có bao giờ em nghĩ ai là người đi đến những cửa hàng cứu tế và mua những đồ lót người khác từng mặc, thì giờ em biết rồi đó, em đang nhìn thẳng vào gã đây. Và vì một lý do nào đó, Chúa mới biết tại sao, anh lại có cái ý nghĩ rằng em và anh có thể có một tương lai chung, rằng em và anh có ý nghĩa. Sao anh có thể nghĩ rằng anh sắp sửa đưa ra một lời đề nghị điên rồ tột bực, ngẫu nhiên và rồ dại như thế và em thực sự có thể cân nhắc lời đề nghị ấy một cách nghiêm túc.
“Ha!” anh đột ngột bật nói to.
“Cái gì cơ?” Leah nói.
“Chẳng có gì. Chỉ là, ờ, anh định nói là, nhưng, giờ thì, anh không biết. Và anh chỉ… cứt thật,” anh đấm lên bàn. “Anh thật ngốc quá.” Anh kéo áo khoác ngoài lên và bắt đầu nhét các bản chi tiết bất động sản vào trong túi của mình. Leah liếc nhìn anh. “Anh xin lỗi, anh phải đi. Anh phải, ờ…”
“Toby, có chuyện gì thế? Đừng đi.”
“Anh xin lỗi, anh phải đi. Tạm biệt.”
Anh cầm lấy túi và rời khỏi quán rượu mà không ngoái lại, lao vào mưa phùn và bóng tối đầu hôm, những hạt mưa rơi làm bỏng rát làm da trần trụi của anh.
Leah cố gắng đuổi theo anh. Anh có thể nghe thấy tiếng cô gọi anh. Anh bắt đầu chạy, bước chân anh gõ nhịp nặng nề xuống con phố Crouch End ướt át, cho tới khi anh không còn có thể nghe thấy tiếng của cô.