Ruby bóc lớp giấy nhôm bọc bữa ăn trước mặt cô và thận trọng ngó vào. Một lát lườn gà màu xám nhồi cái gì đó màu nâu và lổn nhổn bên trong, một đám đậu hạt nhỏ, lác đác ít khoai tây đẫm dầu, tất cả được phủ một lớp nước sốt nhầy nhầy màu nâu nhạt. Cô đóng nắp hộp lại và lấy một miếng bánh quy mặn.
“Trông khá gớm, hả?” Người đàn ông ngồi cạnh cô chỉ vào cái khay và mỉm cười.
“Ừm,” cô gật đầu, “không phải thứ tôi thích.” Cô nhận thức sự có mặt của người đàn ông ngồi bên cạnh cô ngay từ ban đầu khi cô ngồi vào chỗ trên máy bay ba giờ trước. Cô đã biết trước là thế nào ông ta cũng sẽ bắt chuyện; ông ta có cái vẻ đó. Ông ta đã đọc một cuốn sách, nhưng không nhập tâm – ông ta cứ liên tục đặt sách xuống, nhìn đi chỗ khác. Ông ta giở qua tờ tạp chí hàng không nhưng chẳng đọc một bài nào trong đó. Ông ta không thể yên được. Ông ta buồn chán. Ruby đã cố gắng phát sóng tín hiệu “đừng có nói chuyện với tôi”, nhưng rõ ràng là ông ta đã quyết định không thèm đếm xỉa đến chuyện đó.
“Troy,” ông ta nói, chìa tay ra cho cô bắt.
“Ruby,” cô đáp.
“Ruby? Một cái tên đẹp.”
“Cám ơn ông.”
“Vậy cái gì đưa đẩy cô đến New York vậy, Ruby? Đi nghỉ chăng?”
Cô lắc đầu. “Không,” cô đáp, hy vọng rằng, nếu cô không cung cấp cho thêm ông ta bất kỳ thông tin nào, thì có thể ông ta sẽ bỏ cuộc.
“À,” ông ta hỏi, “vậy là chỉ đi thăm, hả?”
“Vâng,” cô trả lời, “đại loại thế.”
“Bản thân tôi cũng không phải người New York. Tôi sống ở Pittsburgh. Tôi sẽ chờ nối chuyến bay.”
Cô gật đầu và mỉm cười đồng thời phết pho mát tươi lên một chiếc bánh quy mặn.
“À, tôi để ý thấy cô đeo nhẫn cưới. Cô đi gặp chồng ở New York à?”
“Không, tôi chưa kết hôn.”
“Ồ, phải. Bạn trai chăng?”
“Không, tôi không có bạn trai. Tôi chỉ đeo chiếc nhẫn này để người ta khỏi nhào vào tán tỉnh tôi.”
“Ồ,” ông ta nói. “À, tôi hiểu rồi. Nhưng đừng lo. Tôi không nhào vào tán tỉnh cô đâu. Tôi là người đàn ông đã kết hôn và hạnh phúc.” Ông ta gõ gõ chiếc nhẫn cưới và nháy mắt với cô. “Nhưng nếu cô muốn tôi rút lui…”
Cô thở dài, rồi dịu lại. “Không, không sao. Nhưng khi tôi cầm sách lên thì” – cô chỉ vào quyển sách – “thì đó là dấu hiệu dừng nói chuyện nhé, được không?”
Ông ta cười vang, ngả đầu ra sau. Người phụ nữ ngồi ở bên kia lối đi liếc nhìn họ. “Rồi, rồi. Tôi nghe cô rồi, tôi nghe cô rồi. Vậy, Ruby, cô làm nghề gì?”
“Tôi là một ca sĩ/nhạc sĩ sáng tác.”
“Ôi chao.” Ông ta tránh xa cô ra và nhìn cô vẻ ngưỡng mộ. “Ca sĩ nhạc gì? Cô có nổi tiếng không? Tôi đã từng nghe nói về cô chưa?”
Cô cười phá lên. “Không, trừ phi ông đã từng lang thang trong những quán rượu nhỏ ở bắc London.”
“À, không,” ông ta thừa nhận. “Đó không hẳn là chỗ của tôi.”
“Không đâu, tôi cũng không nghĩ thế,” cô mỉm cười.
“Nhưng cô cũng giỏi, hả? Hát hay?”
“Tôi hát hơi bị hay đấy.”
Ông ta lại cười to. “Tôi cuộc là cô hát hay mà. Đang chờ cú đột phá lớn hả?”
“Chờ và chờ và chờ. Đây là nỗ lực cuối cùng của tôi đấy.”
“Ồ, phải rồi. New York hoặc tan thành mây khói hả?”
“Vâng. Kiểu như vậy đấy.”
“Này, nghe nhé, trong lúc chờ đợi thì tôi đưa cô tấm card của tôi. Tháng sau em gái tôi lấy chồng, đang tìm một ca sĩ. Một ai đó khác biệt, cái gì đó hơi… ngoại lệ một chút, cô biết đấy. Nếu may mắn không đến với cô, thì cô cứ gọi tôi.”
Ruby lắc đầu. “Không, không phải thứ hợp với tôi. Nhưng cũng cảm ơn ông đã có lời.”
“Này, tôi nói cô nghe, cô ấy biết một vài người, cô em gái tôi đó. Những người làm to bên Sony, bên Geffen. Có lẽ là cơ hội tốt để gặp gỡ vài người, gây ấn tượng.”
Ruby quay ra và mỉm cười với Troy. “Bây giờ, nghe mới hay đấy.” Cô cầm lấy chiếc card kẹp giữa các ngón tay ông ta và bỏ nó vào túi xách. Rồi cô để Troy F. Shulzberg mua cho mình một chai champagne.