“Hôm nay Daisy không đến,” cô gái có lối phát âm uốn những nguyên âm quá mức vì âm điệu thượng lưu khiến Con gần như không hiểu được từ nào của cô.
“Ồ,” cậu đáp, “thế à. Cô có biết cô ấy bị sao không?”
“Không biết,” cô ta đáp. “Tôi không hỏi.”
Con cảm thấy sợ hãi ớn lạnh. Cậu đi thang máy quay trở lại phòng thư tín và rút điện thoại di động ra khỏi túi áo. Cô không trả lời điện thoại cầm tay, nên cậu hít một hơi thật sâu và gọi điện về nhà cô. Lại vẫn thế, không có ai trả lời. Cậu cứ mười phút cậu lại thử cả hai số điện thoại cho đến lúc, khoảng hai giờ rưỡi, có ai đó trả lời máy cầm tay của cô. Đó là một giọng đàn ông, nôn nóng và khàn khàn.
“Xin chào. Có phải là điện thoại của Daisy không ạ?”
“Phải đấy. Ai gọi thế?”
“Cháu là Con. Cháu là bạn cô ấy. Ai đấy ạ?”
“Đây là bố của Daisy.”
“Ồ.” Con không đứng dựa vào tường nữa mà thẳng người lên. “Chào bác. Daisy có khỏe không ạ?”
“Xin lỗi, cậu nói tên là gì ấy nhỉ?”
“Con. Connor ạ. Cháu là bạn làm cùng chỗ với Daisy.”
“Tôi hiểu rồi. À – giờ tất cả chúng tôi đang ở bệnh viện…”
“Bệnh viện ạ. Chết tiệt. Ấy, ý cháu là, Chúa ơi. Có nghiêm trọng không ạ? Cô ấy ổn chứ ạ?”
Bố Daisy thở dài. “À, chúng tôi đang chờ chụp X quang. Có vẻ như lại là chứng tràn khí phế mạc.”
“Cái… cái gì ạ?”
“Có nghĩa là có không khí bên ngoài phổi con bé.”
“Trời ơi. Xin lỗi bác. Liệu cô ấy có sẽ khỏe không?”
“Nghe này. Tôi rất tiếc, nhưng tôi phải đi đã. Có lẽ cậu nên tới thăm con bé.”
“Có được không ạ?”
“Dĩ nhiên rồi. Con bé sẽ rất vui được gặp bạn bè. Nó đang nằm ở St. Mary’s. Mang cho nó cái gì tử tế để ăn nhé. Đồ ăn ở đây tệ lắm.”
Con đi theo biển chỉ dẫn đến phòng của Daisy, tay cầm một túi đựng sandwich và một bó hồng. Một người đàn ông ngồi trên một chiếc ghế nhựa trong một chiếc áo choàng, tay nối với một ống nhựa trong dẫn vào một túi dịch treo ở trên mắc. Một nhân viên đưa một người phụ nữ mặt xám xịt ngồi trong xe đẩy về phía thang máy. Con rùng mình. Thật là sai khi phải nghĩ đến Daisy trong hoàn cảnh như thế này, giữa những xám xịt và suy nhược.
Giường của cô nằm ở tận cùng của gian phòng nhỏ, bên dưới cửa sổ. Mimi ngồi ở một bên giường cô; một người phụ nữ nhỏ nhắn với mái tóc bạc ngồi ở phía bên kia. Mimi đang đọc tạp chí và người phụ nữ kia đang cười phá lên vì một điều gì cô gái vừa nói.
Cậu rụt rè đi về phía chiếc giường vẻ căng thẳng. Cậu sắp sửa phải đối diện với cả bệnh tật và gia đình của Daisy cùng một lúc. Cậu cảm thấy bị áp đảo.
Người phụ nữ nhỏ nhắn quay lại khi Con đang tiến đến gần và mỉm cười. Bà có lúm đồng tiền và hàm răng khấp khểnh. “Connor!” bà kêu lên, đứng bật dậy và chào đón cậu. “Bác là Helen mẹ của Daisy.”
“Chào bác,” cậu nói, nhận một nụ hôn thơm mùi cà phê lên má.
“Daisy,” bà nói, chạm vào đầu gối cô, “nhìn xem ai đang ở đây này. Connor bạn con đấy.”
Daisy dựa lưng vào một chồng gối lớn và có một chiếc ống dẫn ra khỏi ngực cô, nối với một chai nước. Tay phải cô cầm một chiếc mặt nạ ô xy nối với một bể chứa. Da cô rất xanh xao và tóc cô xõa thành lọn rũ rượi trên gối. Cô mỉm cười mệt mỏi với cậu. “Gợi cảm, hả?” cô nói.
Cậu để những bông hồng bên giường và mỉm cười với cô. “Trông em đáng yêu lắm,” cậu nói. “Hơi nhợt nhạt một chút…”
“Ý anh nói là hơi xanh xao,” cô rền rĩ. “Chưa kể hơi nhiều dây dợ, và hơi ốm.”
“Đây.” Mẹ Daisy dịch chiếc ghế nhựa của bà về phía cậu. “Ngồi đi, Connor.”
“Không ạ,” cậu nói. “Không, thật mà.”
“Không. Bác cương quyết đấy. Bác ngồi đây lâu quá ê ẩm hết cả mông rồi. Thực ra bác nghĩ bác đi duỗi chân, duỗi cẳng một chút đây. Meems – con đi với mẹ không?”
“Vâng,” Mimi đáp, đứng dậy. “Con cũng muốn đi dạo một tí. Lát nữa gặp lại em nhé.”
Con đợi tới khi hai người phụ nữ rời khỏi phòng, cậu hôn lên môi Daisy. “Mẹ em tử tế thật đấy,” cậu nói.
“Vâng. Em đã bảo anh là bố mẹ em tuyệt vời mà, phải không?”
“Anh mang ít bánh sandwich đến cho em,” cậu nói, chìa túi cho cô xem.
“Ồ, ngon thế. Hôm nay là món gì?”
“Cá ngừ với nụ bạch hoa.”
“Ồ, thích thật. Em thích nụ bạch hoa lắm.”
Cậu mở giấy bọc sandwich ra và đưa cho cô một miếng vuông. Rồi cậu rót nước từ trong một bình nhựa trong vào một cốc nhựa cho cô.
“Vậy là,” cậu hỏi, “cái bệnh tràn khí… tràn khí… là gì?”
“Bệnh tràn khí phế mạc. Đó là không khí quanh phổi. Kinh khủng lắm. Em đã từng bị rồi, nhưng không tệ thế này. Em cứ nghĩ là em chết đến nơi, thật sự đấy.”
“Và nó liên quan đến bệnh xơ nang của em à?”
“Dĩ nhiên. Cái gì cũng liên quan hết mà. Vâng, thế là em phải nằm đây với những cái thứ này cắm vào sườn trong ít nhất ba ngày…”
“Và sau đó thì sao – em có được về nhà không?”
“Sau đó em có thể về nhà.”
“Vậy đó không phải là một bệnh, em biết đấy, một bệnh có thể…”
“Không.Nó không giết chết em đâu. Chỉ làm ảnh hưởng đến cuộc sống xã hội của em vài hôm thôi.”
“Ồ,” Con nói, “ồ, tốt quá, thế thì, thế… ồ… Chúa ơi…” và sau đó Con cảm thấy tất cả mọi lo lắng dồn nén mà cậu đã chịu đựng cả ngày bỗng dưng rời khỏi cơ thể cậu trong một dòng cảm xúc ồ ạt và cậu bắt đầu khóc. “Ồ, Chúa ơi,” cậu sụt sịt. “Anh thực sự xin lỗi. Chết tiệt. Anh cứ nghĩ… khi bố nói là em đang ở trong viện anh đã rất hoảng. Và rồi bố không nói với anh là em sẽ ổn cả và anh cứ nghĩ là em sẽ… rằng em sẽ… và anh không thể, anh thực sự không thể chịu đựng nổi nếu điều gì đó xảy ra. Anh không thể chịu đựng được điều đó…”
Con ấn hai bàn tay vào hốc mắt, cố gắng chặn dòng nước mắt. Daisy đưa cho cậu một chiếc khăn giấy từ trong chiếc hộp để trên xe đẩy của cô. Cậu lặng lẽ cầm lấy nó và thở thật sâu, thở ra, hít vào, thở ra, hít vào, cố gắng kiểm soát bản thân. “Anh xin lỗi,” cậu nói, “anh thật ủy mị. Chắc em sẽ nghĩ anh bị thần kinh.”
“Dĩ nhiên là em không nghĩ thế.” Daisy nói. Nắm chặt bàn tay cậu trong tay mình. “Em nghĩ điều ấy thật ngọt ngào.”
“Ồ, Chúa ơi,” cậu cười to, và lấy khăn giấy lau mặt, “thế còn tệ hơn.”
“Em không thể tin là anh lại lo lắng vì em đến thế.”
“Dĩ nhiên chứ! Ý anh là, anh biết rằng mình mới chỉ quen nhau có vài tuần, nhưng em thực sự quan trọng đối với anh. Em, em biết không, rất đặc biệt.” Cậu nghẹn lời.
Daisy bóp chặt tay cậu. “Anh cũng rất đặc biệt đối với em.”
“Anh ấy à?”
“Dĩ nhiên là anh rồi. Anh ở đó, anh biết không, ở cùng một bậc với mẹ em, bố em, các chị em, bạn thân nhất của em. Anh thực sự quan trọng với em. Anh…” Cô dừng lại và cố gắng lấy hơi. Cô đưa chiếc mặt nạ dưỡng khí lên miệng và hít vài hơi sâu. Đôi mắt xanh lam của cô nhìn cậu từ phía trên chiếc mặt nạ, nhợt nhạt, sợ hãi và trẻ trung. “Xin lỗi nhé,” lát sau cô nói. “Em nên ngừng nói một lát… nó… khó…”
“Không. Đừng nói nữa. Em không cần nói gì nữa. Xem này – đây. Anh có cái này nữa cho em.” Cậu lôi bài thơ từ trong túi áo khoác ra và đưa cho cô.
Cô mở nó ra và bắt đầu đọc. Con nhìn cô chăm chăm trong khi cô đọc, cố gắng đo phản ứng của cô. Cô gập bài thơ lại, để trên đùi và mỉm cười.
“Con?” cô nói.
“Ừ?”
“Em cũng yêu anh.”
Vài phút sau Mimi và Helen quay về mang theo cà phê đựng trong cốc nhựa và một gói kẹo hoa quả. Rồi bố của Daisy cũng quay lại và bắt tay Con thật chặt và ấm áp. Đó là một gia đình ồn ã, nói chuyện nhiều, cởi mở, chửi thề thường xuyên và cười lắm. Họ muốn biết tất cả về Con và cư xử như thể họ có đầy bạn bè là những cậu trai mới lớn ở Tottenham. Họ không có vẻ gì là buồn phiền hay tuyệt vọng vì tình trạng của Daisy hay về thực tế là cô hẹn hò với một người như Con. Họ chẳng giống bất kỳ ai mà Con đã gặp. Họ thật tự tin vào bản thân, vào sự gắn kết giữa họ, vào chính họ, đến mức chẳng có chỗ cho sự nghi ngờ hay sợ hãi hay ngượng ngập.
Mọi người thảo luận về việc Daisy nghỉ làm một thời gian, Daisy về nghỉ ở nhà một tuần để hồi phục. “Và dĩ nhiên,” Helen nói, bàn tay nhỏ nhắn chạm vào đầu gối của Con, “cháu phải đến chơi nhé. Cháu hãy đến và ở lại chơi, bao lâu cũng được.”
“Ồ, phải đấy,” Bố Daisy góp lời. “Ở nhà cũng đã có một chàng rồi.”
Con nhìn ông dò hỏi.
“Camelia hiện giờ đang ở nhà và dĩ nhiên bạn trai của con bé không thể chịu đựng được sự chia cách dù chỉ một giây, nên đã đến nhà chúng tôi ở. Cậu ta cũng hay lắm. Là nghệ sĩ thổi kèn, chơi trong dàn nhạc giao hưởng London. Tôi nghĩ cậu sẽ thích cậu ta cho xem…”
Con rời bệnh viên lúc tám giờ tối, đắm mình vào làn không khí giá lạnh của đêm. Cậu nhanh chóng đi bộ qua các con phố ở Paddington, theo biển chỉ dẫn đến ga tàu điện ngầm. Cậu thở mạnh và nhanh, tim cậu reo vui vì được giải phóng. Cậu vừa nhìn thấy thực tế một sự thật vô cùng căn bản của Daisy và của cậu, của việc họ đang làm gì và họ sẽ đi tới đâu. Và cậu không thể chịu đựng được. Cậu không thể chịu đựng được gia đình gắn bó của cô, câu chuyện của họ về “nhà ta”, về anh bạn trai thổi kèn và về lời mời đến ở chơi. Cậu không thể chịu đựng nổi sự chấp thuận không thắc mắc của họ đối với cậu bởi vì cậu biết đó chỉ đơn thuần là sự lịch thiệp của tầng lớp trung lưu chứ không hơn. Nhưng trên hết thảy, cậu không thể chịu đựng được một thực tế là người phụ nữ đầu tiên mà cậu yêu lại sẽ liên tục ốm đau và rồi một ngày cô sẽ chết và cậu chẳng thể làm được bất cứ điều gì.