***, như thế nào lại xuất hiện lúc này!
Lạc Thiểu Trạch lập tức đứng thẳng người, hai tay ôm ngực nhìn lên trời khinh thường.
“Hai người các cậu, phụ trách đem con nhóc này lên trên xe đi.”
Nói xong, Lạc Thiểu Trạch ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra cửa, không lưu một chút dấu vết nào.
“Bánh nướng áp chảo, anh đúng là trâu bò, dám bỏ mặc em mà đi à.” Đứng ở sau lưng Lạc Mật Mật hung hăng rống to.
Thôi đi, người ta có đàn em, còn mình thì đơn thân độc mã.
“Tiểu thư, chúng ta nên đi thôi!” Đứng ở một bên Tô Trạch mở to đôi mắt ngây thơ, cười tủm tỉm nói.
Lạc Mật Mật từ từ xoay mặt lại, kìm nén tức giận uất ức trong lòng, hung hăng đem vali hành lý trong tay ném tới tay Tô Trạch.
“Anh kêu ai là tiểu thư? Cầm cái vali! Bánh nướng áp chảo, anh đứng lại đó cho em, anh là của em!”
Tô Trạch còn chưa kịp phản ứng, Lạc Mật Mật đã biến mất ở trong đám người.
“Nhị ca, cô ấy là ai? Lại dám cùng đại ca nói chuyện như vậy, khí thế còn mạnh như vậy, em đoán không ra!” Tô Trạch vẻ mặt lờ mờ nhìn Mạc Triết Hiên.
Mạc Triết Hiên đẩy đẩy mắt kiếng, nhìn chằm chằm về phía trước, mặt không chút thay đổi.
“Đoán không ra cũng không sao, quan trọng là không nên đụng vào! Cô ấy là em gái của đại ca, về sau cung kính một chút, nếu không đại ca sẽ không để yên cho cái mạng của cậu đâu!”
Tô Trạch nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Rốt cuộc đuổi theo hai anh em nhà họ Lạc.
Tô Trạch đem cái vali hành lý cất vào bên trong buồng xe phía sau, vội vàng chạy đến phía trước mở cửa xe, mỉm cười ý bảo Lạc Mật Mật ngồi vào đi.
Lạc Mật Mật híp mắt cười, cúi người chui vào bên trong xe, sau đó vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh cười ha hả nhìn Lạc Thiểu Trạch.
“Bánh nướng áp chảo, ngồi chỗ này… em với anh nói chuyện.”
Lạc Thiểu Trạch đứng yên tại chỗ, gương mặt lạnh lẽo đen như cái đít nồi, vươn tay mở cửa xe kế bên tài xế ngồi vào.
“Tô Trạch, cậu ngồi phía sau!”
Tô Trạch sợ hãi nhìn Lạc Mật Mật một chút, lại nhìn Lạc Thiểu Trạch một chút, người nào đó cũng không dám đắc tội, chỉ có thể đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Lạc Thiểu Trạch hai tay ôm ngực, cả khuôn mặt lạnh lẽo dường như có thể đem tất cả sinh vật đóng băng trong nháy mắt.
Mạc Triết Hiên thấy tình thế không ổn, len lén nháy mắt với Tô Trạch, sau đó liền nhanh nhẹn ngồi vào ghế tài xế.
“TMĐ, thôi kệ… đành phải đắc tội với vị tiểu thư này vậy, chứ đắc tội với lão đại thế nào mình cũng sẽ chết không toàn thây!”
Tô Trạch nhắm mắt, kiên quyết ngồi xuống.
Bỗng nhiên, cánh tay bị người ta hung hăng nhéo, càng ngày càng mạnh, càng ngày càng đau…
Tô Trạch vội vàng mở mắt, phát hiện cánh tay mình bị Lạc Mật Mật dùng cái kìm hung hăng kẹp, liền ngẩng đầu lên nhìn kính chiếu hậu định cầu cứu lão đại.
Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng kia theo bản băng anh vội vàng che miệng, không dám phát ra âm thanh nào.
Lạc Mật Mật tức giận nhìn Lạc Thiểu Trạch ngồi ở vị trí phụ lái, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng, bỗng nhiên cười một tiếng, hướng về Tô Trạch phía bên cạnh làm vẻ mặt là lạ.
Không thể nào, đây quả thực là một tiểu ma nữ, đừng có lấy tôi ra trút giận nữa có được hay không? Nếu cô không đánh tôi chết thì tôi cũng sẽ chết rất thê thảm trong tay lão đại…
“Haiz, người anh em, cho anh xem thứ này! Đây là tuyệt phẩm của lão đại các người…”
“Khụ, Lạc Mật Mật, nên nói thì nói, không nên nói…”
Lạc Thiểu Trạch nhìn Lạc Mật Mật trong kính chiếu hậu trừng mắt hốt hoảng lên tiếng. Chợt Lạc Mật Mật ngẩng đầu liếc mắt một cái, ngay tức khắc ánh mắt của Lạc Thiểu Trạch liền dịu xuống.
“không nên nói …. Thì nói ít một chút!”
“Vậy là sao, anh cứ ngồi ở vị trí phụ lái cho tốt đi, không cần quản cũng không cần lo chuyện khác, anh trông nom em làm cái gì, nói chuyện với em để làm cái gì? Đúng không, người anh em?”
Nhìn Lạc Mật Mật quăng ánh mắt tới, Tô Trạch nhất thời hoảng hồn.
TNND, ngay cả lão đại còn phải nhìn sắc mặt của cô ấy, mình nên làm thế nào đây”
“Người anh em, tối ngày hôm qua… lão đại của các anh…” Lạc Mật Mật vừa chậm rãi nói chuyện , vừa chú ý sắc mặt của Lạc Thiểu Trạch trong kính chiếu hậu.