“Được, tối nay anh sẽ về nhà!”
Lạc Thiểu Trạch hốt hoảng trả lời một câu, nhất thời làm Mạc Triết Hiên cùng Tô Trach sợ đến ngây người.
Chưa từng thấy lão đại hoảng hốt như vậy bao giờ, lần này, xem ra đúng là gặp nạn thật rồi.
Không khí trong xe nhất thời trở nên khác thường hơn rất nhiều, chỉ có một mình Lạc Mật Mật là vui cười hớn hở nhìn điện thoại di động, đôi lúc còn khẽ ngâm nga một bài hát.
Tô Trạch ngồi bên cạnh Lạc Mật Mật, tò mò xem xét điện thoại di động của cô, nhưng mà cũng không thấy được cái gì. Vì vậy, nhẹ nhàng khều khều Lạc Mật Mật, hướng mắt về phía điện thoại di động nháy mắt một cái.
{ anh muốn biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì đúng không? } Lạc Mật Mật hai mắt không ngừng nhấp nháy, hướng về phía Tô Trạch đánh ám ngữ.
Tô trạch cũng không lơ là, híp mắt khẽ gật đầu, { ừ, có thể nói cho tôi biết được không? }
{ có người thất thân! }
Chỉ một câu nói đã làm cho Tô Trạch há to miệng ngỡ ngàng, Lạc Mật Mật lại tiếp tục cười hì hì, nhìn bóng lưng Lạc Thiểu Trạch rồi lâm vào hồi ức.
— —— ——
Trở lại chuyện tối hôm qua.
Âm thanh nước chảy nhỏ giọt nghe như điệu hát dân gian Vân Nam nhẹ nhàng mà rộn rã đánh lên trên da thịt màu mật ong, những dòng nước chảy vòng quanh theo đường cong hoàn mỹ trên dáng người đẹp đến mức khó tin.
Lạc Thiểu Trạch từ từ nâng hai cánh tay lên, nhẹ nhàng xoa nắn mỗi tấc da thịt trên người, tập trung tinh thần hưởng dụ dòng nước chảy qua lồng ngực, để lại dư vị ấm áp vô hạn.
Sau đó, nhẹ nhàng nhấn công tắc, Lạc Thiểu Trạch trực tiếp đi ra khỏi phòng tắm.
Đây là một thói quen, Lạc Thiểu Trạch tắm xong chưa bao giờ dùng khăn tắm, anh cảm thấy hong khô tự nhiên đối với da thịt là tốt nhất, hơn nữa anh cũng yêu thích cái cảm giác khỏa thân đi tới đi lui trong phòng của chính mình. ( >_